An Yến thấy tình cảnh này, vội vàng khuyên nhủ: “Đừng đừng đừng, chị đứng lên đi.” An Yến dù sao cũng là người sống ở nhà học Cố nhiều năm rồi, loại chuyện này bà cũng đã gặp không ít, nhưng lần này bà chắc chắn, người đến không giả mạo, nhìn mặt Cố Vũ Thành có thể thấy được, hơn nữa người và quần áo sạch sẽ, ngay cả khi quỳ xuống thì cơ thể vẫn thẳng đứng, không thể nào tự nhiên đi nói dối chuyện này.
Mẹ Cố Vũ Thành đứng dậy sau khi An Yến khuyên can, Cố Trọng Nguyên xuất hiện ngay lúc này. Chỉ cầb liếc mắt, Cố Vũ Thành đã biết người này là bố của anh ta, lông mày đó, đôi mắt hẹp dài đó, còn có cả khuôn mặt đang run sợ, cũng cực kỳ giống. Cố Trọng Nguyên nhìn người đáng lẽ được mình gọi là con trai kia, trong lòng cũng đã nghi ngờ, lại nhìn người phụ nữ đang đứng lên, hết thảy đều sáng tỏ, là người xưa của ông không hề sai.
Cố Vũ Thành vốn đang gửi gắm hy vọng vào người đàn ông đáng lẽ anh ta nên gọi là bố kia, nhưng lời tiếp theo của Cố Trọng Nguyên lại làm anh ta thất vọng cực độ. Cố Trọng Nguyên rùng mình, đi nhanh tới cửa, đầu tiên là kéo An Yến lại, khiển trách: “Làm người nhà họ Cố nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa hiểu quy tắc sao? Người nào cũng tùy tiện cho vào.” An Yến nói: “Nhưng… ”
Cố Trọng Nguyên không đợi bà nói xong, liền mắng: “Nhưng cái gì mà nhưng, còn không đi vào.” Thấy An Yến vẫn không nhúc nhích, ông ta liền khiển trách: “Đi vào nhà.” An Yến lui hai bước, nhưng lại dừng chân nấp ở nơi có thể nhìn thấy hai mẹ con Cố Vũ Thành. Thấy An Yến đi, Cố Trọng Nguyên lúc này mới thực sự đưa mắt quan sát hai mẹ con Cố Vũ Thành.
Cố Trọng Nguyên ho nhẹ một tiếng, nói: “Tôi biết chuyện năm đó là lỗi của tôi, tôi nhất thời xung động, nhưng tôi chẳng phải đã đưa tiền cho cô đi phá thai rồi sao?” Hy vọng của Cố Vũ Thành bị phá tan trong những lời này, lại không ngờ lời tiếp theo của ông ta lại quá đáng hơn.
Mẹ Cố Vũ Thành có chút tức giận nói: “Ông đừng có nói những lời này trước mặt con.” Mặt Cố Trọng Nguyên cứ như thể không liên quan đến mình vênh mặt lên. Mẹ Cố Vũ Thành nói tiếp: “Khi đó tôi rời đi, không đòi lấy một đồng của ông, bây giờ… ” Cố Trọng Nguyên căm tức hỏi: “Thế nào? Hiện tại mang người trở về, muốn làm gì? Đòi tiền ư?”
Lập tức nhìn bộ dang muốn nói lại thôi của mẹ Cố Vũ Thành khoát tay nói: “Được được được, cô nói xem muốn bao nhiêu, tôi cho cô, được chưa.” Mẹ Cố Vũ Thành nói như đinh đóng cột: “Không, tôi không cần tiền.” Trong mắt Cố Trọng Nguyên hiện lên vẻ bối rối, chuyện không thể dùng tiền giải quyết, mới là chuyện khó giải quyết. “Sao đây?”
Cố Trọng Nguyên ổn định lại cảm xúc, nói: “Cô rốt cuộc muốn làm gì? Cô sẽ không muốn tôi nhận đứa bé này đấy chứ?” Thấy mẹ Cố Vũ Thành không nói lời nào, ý thức được tình huống không hay, hạ giọng nói: “Sao hả? Cô điên rồi sao?” Mẹ Cố Vũ Thành kiên cường nói: “Đúng, tôi chính là muốn ông nhận đứa con trai này.”
Cố Trọng Nguyên không mở miệng, Cố Vũ Thành lại lo lắng, anh ta kéo tay mẹ mình nói: “Mẹ, tại sao chứ? Con không muốn… ” Cố Trọng Nguyên nắm chặt cơ hội này nói: “Cô xem, đứa bé này cũng không đồng ý. Cô… ”
“Xem ra ông không chịu đồng ý nhỉ?” Mẹ Cố Vũ Thành hỏi ngược lại, thấy Cố Trọng Nguyên vô dụng cúi đầu, bà liền nói tiếp: “Đây là nghiệt do ông tạo ra, nếu ông không nhận Vũ Thành, cũng được... ” Thấy Cố Trọng Nguyên buông lỏng biểu tình, mẹ Cố Vũ Thành nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì ông chờ ngày mau báo chí đưa tin người nhà họ Cố có con riêng đi.” Nói xong, bà lôi kéo Cố Vũ Thành đang kinh ngạc định đi. “Đứng lại!”
Cụ Cố đột nhiên gọi bọn họ lại: “Ở lại đây đi!” Bọn họ quay đầu lại, cụ Cố nhìn có vẻ rất tinh thần, An Yến đi theo sau ông, cũng chính sau này Cố Vũ Thành mới biết được, là An Yến sau khi rời khỏi đã đi tìm cụ Cố vẫn đang ngủ say, nói chuyện mà mình nghĩ với cụ Cố, lúc này mới kêu Cố Vũ Thành ở lại.
Cố Vũ Thành có chút không vui, mẹ Cố Vũ Thành lại khom người chào An Yến, lại khom người cúi lạy cụ Cố. Sau đó, bà lạnh lùng nói với Cố Trọng Nguyên: “Mong ông đừng quá tuyệt tình, còn nữa... bà Cố là người tốt, tốt nhất ông nên làm sao cho ra dáng đàn ông đi.” Cố Trọng Nguyên có chút kinh ngạc, An Yến hết sức kinh ngạc, cụ Cố lại có chút tán thưởng gật đầu.
Sự ngỡ ngàng của Cố Trọng Nguyên rất nhanh biến mất, lập tức không vui nói: “Cô có tư cách gì chỉ trích tôi?” Mẹ Cố Vũ Thành vẻ mặt không sợ: “Ông tốt nhất hãy nhớ kỹ lời tôi vừa nói, nếu không, người khác sợ ông, bạn bè kiêng nể ông nhưng tôi không sợ ông đâu.”
Mẹ Cố Vũ Thành nói xong những lời này, lại quay đầu nói với Cố Vũ Thành: “Nhớ kỹ, ở đây không giống ở nhà, con làm người cho tốt, những điều mẹ dạy con không nên quên, có nghe thấy không?” Ngực Cố Vũ Thành mặc dù như có một nghìn bất kham, một vạn bất phục, nhưng vẫn cắn chặt môi dưới ra sức gật đầu nói vâng.
Sau đó, mẹ Cố Vũ Thành ôm anh ta một cái rồi rời đi. Cố Thành Phan kìm lòng không quay đầu lại, cũng không có khóc, chỉ học theo mẹ cúi lạy, giọng nói âm vang: “Xin được cậy nhờ.”
Cụ Cố rất thích Cố Vũ Thành, An Yến cũng không ghét, nhưng... bố của anh ta lại coi anh ta là sự sỉ nhục, là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của ông ta. Nhưng dù sao đi chăng nữaa? Cố Vũ Thành cũng không quan tâm, điều anh ta quan tâm là mẹ mình có thể không lo cho mình mà yên tâm dưỡng bệnh không.
Cũng khi đó, Cố Vũ Thành thể rằng: Nhất định phải cố gắng tự lập. Tôi im lặng nghe Cố Thành Phan kể những chuyện này, chuyện của Cố Vũ Thành cũng không phải tôi chưa từng nghe, nhưng Vu Mạnh thì biểu đạt tình cảm của mình, còn Cố Thành Phan, rõ ràng là đang nói theo cách nghĩ của Cố Vũ Thành.
Cố Thành Phan ho khan một tiếng nói: “Nguyệt Hằng, không còn sớm nữa, chúng ta đi thăm An Chi chút đí, sau đó anh đưa em về nhà nghỉ ngơi! Ngày mai... nếu em không đến phim trường, anh cũng... ” Tôi đương nhiên hiểu Cố Thành Phan muốn nói gì, hơn một năm qua, tôi nổi hay chìm trong giới giải trí cũng không có chuyện gì lớn, tất cả đều là dựa vào Cố Thành Phan anh.
Nhưng... Tôi cũng không phải người không hiểu chuyện, rất ít gây phiền toái cho anh, nhưng mấy ngày gần đây quả thực bỏ bê công việc có chút nghiêm trọng, nghe nói “Người theo đuổi ước mơ” bởi vì tôi mà kéo dài không ít thời gian. Tôi gật đầu nói: “Được, chúng ta đi thăm An Chi chút đi.”
An Chi đã tỉnh, cô ấy ngồi trên giường bệnh đang ăn đồ ăn như hổ đói, giường bên cạnh cô là Thư. Cũng đúng, cả bệnh viện Tinh Tú này đều là của nhà họ Cố, một bệnh nhân khoa xương khớp và một bệnh nhân bị sợ máu ngất ở cùng nhau cũng chẳng có gì lạ.
An Chi thấy chúng tôi tới, vừa ăn đồ ăn vừa nói: “Ha ha, vừa rồi quá đói, tôi đã nhờ chị y tá đi mua đùi gà hầm, lườn gà, còn có gà rán nữa, Ngân Hằng, cô qua đây ăn chút đi.”