Trần Diệp Thanh bỗng nhiên hỏi: “Anh có biết vì sao những cô gái thích anh đều có thể say đắm lâu như thế không?”
Cố Thành Phan lắc đầu, những người đàn ông đẹp trai ở thành phố G không phải chỉ có mỗi anh, những người đàn ông tài giỏi ở thành phố này cũng rất nhiều. Thế nhưng, anh thực sự không biết làm thế nào để giải quyết vấn đề liên quan đến những cô gái thích anh.
Trần Diệp Thanh nháy mắt, cô ta nghiêm túc trả lời: “Bởi vì anh luôn day dứt đối với họ, không, là bọn em mới đúng. Anh luôn áy náy với những cô gái thích anh nhưng anh lại không thích họ, hơn nữa, anh còn dùng cách riêng của mình để quan tâm bọn em .”
Trong lúc Cố Thành Phan đang rất kinh ngạc, Trần Diệp Thanh lại nói tiếp: “Còn những người thích anh ấy, bởi vì sự quan tâm xuất phát từ lòng áy náy của anh mà được voi đòi tiên, bọn em muốn có được nhiều hơn nữa. Bọn em càng như thế anh sẽ càng muốn làm chút gì đó, cứ thế, vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại. Tình yêu của bọn em trở nên sâu đậm hơn, còn anh thì càng lúc càng thêm day dứt.”
Cố Thành Phan giống như một cậu bé bất tài, anh thấp giọng nói: “Xin lỗi... ”
Trần Diệp Thanh lắc đầu: “Không, chuyện này chẳng có gì xấu cả. Ít nhất thì đối với những người thích anh như bọn em, sự quan tâm xuất phát từ lòng áy náy đấy cũng làm bọn em cảm thấy vui vẻ, chỉ có điều... ”
Cố Thành Phan nhíu mày, Trần Diệp Thanh lại tiếp tục: “Chỉ có điều, anh cứ làm thế này sẽ bất công với người phụ nữ mà anh yêu lắm.” Nhìn dáng vẻ không hiểu được nỗi đau khổ của Cố Thành Phan, Trần Diệp Thanh khẽ nói: “Anh... Anh ngẫm nghĩ cho thật kỹ đi, em đi tìm xem thử ở đây có người đàn ông nào đẹp trai không đây, dù sao thì em vẫn phải tìm một chỗ dựa cho bản thân chứ.”
Cố Thành Phan gật đầu, anh lặng lẽ suy nghĩ về những câu nói kia. Có một điều kỳ lạ là vì sao An Chi luôn bênh vực Trình Ngân Hằng, bây giờ cả Trần Diệp Thanh cũng thế.
Gió đêm mang theo hơi lạnh, đang đứng trước cửa, tôi đột nhiên nhìn thấy Cố Vũ Thành. Anh ta đang xem một bức ảnh, nhưng vì bị cận thị nhẹ nên tôi không nhìn rõ đấy là ai. Lúc tôi đang cẩn thận bước tới, anh ta chợt nhận ra nên đã nhẹ nhàng ấn nút nguồn, màn hình lập tức tối mịt.
Anh ta nhìn tôi rồi vừa cười vừa nói: “Sao thế? Không cho anh chút thời gian riêng tư à?”
Tôi chế nhạo: “Không không, ai dám làm phiền anh Cố cơ chứ, em sợ sau này anh sẽ cho thuốc độc tự chế vào rượu để hại em lắm.”
Cố Vũ Thành dở khóc dở cười: “Đừng nghĩ anh tài giỏi như thế, anh cũng có một số chuyện bất đắc dĩ, ví dụ như... ”
“Phụ nữ à?” Tôi mạnh dạn đoán.
Anh ta gật đầu trả lời: “Ừm, đúng là phụ nữ, anh có thể học hỏi về vấn đề này từ em không?”
Tôi gật đầu: “Em rất thích làm chuyên gia tư vấn tình cảm!”
Cố Vũ Thành đau khổ nói: “Cách đây rất lâu anh thích một cô gái. Có lẽ là vì thông cảm cho nhau, hoặc là vì cô ấy đã xem trọng anh trong lúc tất cả mọi người đều quay lưng, khinh thường anh nên anh đã động lòng. Sau đó... ” Anh ta ngừng một lát rồi nói tiếp: “Sau đó vì cô gái đó, anh đã giả vờ yêu đương với một cô gái khác. Thực ra cô gái kia cũng đã có người trong lòng rồi. Chắc là vì có cùng cảnh ngộ nên lúc ở bên nhau, bọn anh cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng sau đó, vì cô gái mà anh thích trước đây, anh đã làm tổn thương cô ấy. Chắc là cô ấy hận anh lắm nhỉ! Dù sao, anh đã làm phá hỏng sự tin tưởng của cô ấy dành cho mình.”
Mặc dù câu chuyện của anh ta không logic lắm, nhưng tôi vẫn hiểu. Nói chung là anh ta đã vì cô gái mình thích trước đây nên giả vờ yêu cô gái mình thích sau này. Thế nhưng, anh ta lại lỡ động lòng cô ấy mất, sau đó lại vì cô gái trước đây mà làm cô ấy tổn thương.
Cố Vũ Thành hỏi tôi: “Vì vậy, anh không biết mình đã yêu ai.”
Tôi không hề do dự mà nói với anh ta: “Cô gái sau này.”
Anh ta tiếp lời: “Sao có thể chứ, anh và cô ấy ở bên nhau chỉ vì... ”
“Anh không cần nói nữa.” Tôi ngắt lời: “Anh muốn nói anh và cô ấy ở bên nhau chỉ vì người anh thích trước đây, vậy thì anh áy náy gì chứ? Coi như quên đi chuyện áy náy thì vì sao anh lại hỏi em anh yêu ai chứ? Bởi vì chính bản thân anh cũng không biết rằng, thực ra anh đã yêu cô gái đến sau, chuyện làm cô ấy tổn thương cũng không phải là điều anh muốn. Chỉ có điều là anh vẫn còn có chút lưu luyến với cô gái trước đây. Thế nên... ”
Cố Vũ Thành nói: “Khoan đã, vậy... Vậy tại sao anh vẫn cảm thấy thích cô gái ban đầu.”
Tôi lắc đầu: “Không, đó là vì anh cảm thấy anh nên thích cô ấy, vậy mới đáng với sự tổn thương mà anh đã gây ra cho người mình yêu. Anh hiểu chưa? Đúng là một chuyện đơn giản.”
Sắc mặt của Cố Vũ Thành trở nên nặng nề, anh ta hỏi tiếp: “Có phải lúc nãy em đã nhìn thấy tấm ảnh của cô gái sau này không? Cố Vũ Thành ra vẻ “em giỏi thật”. Thực ra mọi chuyện rất đơn giản, từ trong lời nói của anh ta, tôi cũng có thể nhận ra được anh thiên vị cô gái sau này hơn, vậy mà vẫn cứ cố cãi bướng hết lần này đến lần khác.
“Ngân Hằng... ” Bỗng nhiên phía sau vang lên một giọng nói, là Cố Thành Phan. Anh uống rượu nên hơi say rồi.
Thấy tôi quay đầu lại, anh bước tới, ôm chặt lấy tôi rồi thì thầm vào tai tôi: “Trình Ngân Hằng, chào em, tôi là Cố Thành Phan.”
Trên người Cố Thành Phan, ngoài mùi hương bình thường ra còn có cả hơi rượu. Tôi mỉm cười rồi đáp lại bằng giọng nói dịu dàng: “Cố Thành Phan, chào anh, tôi là Trình Ngân Hằng.”
Tôi bỗng cảm thấy vừa mừng vừa lo vì Cố Thành Phan đột nhiên xuất hiện ôm chầm lấy mình, còn cả hành động tự giới thiệu nữa. Anh muốn làm quen lại từ đầu với tôi, cùng tôi sống thật hạnh phúc ư? Tôi không biết, điều tôi hiểu rõ chính là bản thân tôi cảm thấy rất vui vì được anh ôm chầm lấy, hơn nữa, tôi cũng muốn ôm anh.
Đến lúc này, Cố Vũ Thành không chịu nổi nữa, anh ta đột nhiên đứng dậy rồi nhìn chúng tôi bằng ánh mắt vô cùng đáng ghét: “Ơ, đã muộn lắm rồi, đã đến lúc kết thúc cuộc vui đêm nay rồi.” Nói xong, anh ta đứng dậy đi vào trong.
Tôi nhìn Cố Thành Phan, anh gật đầu rồi nói: “Có muốn nghe tên nhãi Cố Vũ Thành hát không?”
Ánh mắt tôi sáng lên, Cố Vũ Thành đúng là một người đa năng, biết nấu ăn, biết trồng hoa làm vườn, biết chưng cất rượu, lại còn biết hát nữa, đúng là không thể ngờ nổi!
Lúc chúng tôi đi vào trong, Cố Vũ Thành đã đứng trên sân khấu, anh ta nói rất thuần thục: “Thưa các vị, xin mọi người yên lặng một lát. Bữa tiệc tối hôm nay đã đến lúc kết thúc, mọi người giải tán, ai về nhà nấy đi nhé. Cuối cùng, để kết thúc bữa tiệc, tôi muốn hát một bài hát dành tặng cho ca sĩ mới của chúng tôi... ” Tất cả mọi người có mặt ở đây đều tìm kiếm bóng dáng của tôi, Cố Vũ Thành giơ tay chỉ về phía tôi đang đứng, tất cả mọi người đồng loạt nhìn theo cánh tay anh.
Cố Vũ Thành nhìn tôi rồi nói: “Không sai, bài hát này dành tặng cho Nguyệt Lệ Hoa, tên của bài hát là “Nguyệt Lệ Hoa”.”
Nói xong, anh ta liền cất tiếng hát:
Nghe thấy tên em đã lâu lắm rồi,
Hình như là đôi mắt đáng yêu, nụ cười tươi tắn,
Chỉ là nhìn thoáng qua có vẻ hơi lạnh lùng.
Nghe nói có rất nhiều người thích em,
Chắc là tốt với bạn, trung thủy với người yêu,
Chỉ là còn thắc mắc, không biết em thích ai?
Nghe nói em có nguyên tắc, cũng thích rượu ngon,
Người như thế chắc là hiền lành lắm thôi,
Chỉ là trong cơn say cô độc, em sẽ đi về đâu với màn đêm?
Thời gian nhìn thấy em rất ngắn,
Em lạnh lùng, kiêu ngạo như ánh trăng đêm,
Nhưng đôi má lúm của em làm anh muốn đưa tay chạm đến.
Nhìn thấy hành động của em, anh bỗng nhiên kinh ngạc,
Người kinh ngạc không ít, kẻ yêu thương không nhiều,
Chỉ là ánh mắt em long lanh như vừa tìm được kho báu.
Nhìn thấy em uống cạn rượu ngon của anh,
Nghe anh nói nhảm, cố gắng làm anh bớt buồn,
Chỉ có điều, cho dù thời gian có chạy ngược thì anh vẫn làm thế.
Em là ánh trăng trong đêm, là đóa hoa ngày nắng.
Vì em uống cạn ba ly rượu trong tay,
Một ly chúc em và người bên cạnh yêu nhau lâu bền, không bao giờ buông tay,
Ly thứ hai giống như em mong người bên cạnh mình vui vẻ, hạnh phúc.
Ly thứ ba mời em và anh, anh và em quen biết chưa lâu, tình cảm chưa sâu nhưng mong nó bền mãi.
Mong anh và em, tình bạn giữa chúng ta trường tồn mãi mãi