Trời ngày càng vào thu, ý thu nồng, nghĩ đến tối nay phải đến nhà họ Cố, tôi càng thêm bực bội, mấu chốt là tôi vẫn không thể thổ lộ nửa chữ với Cố Thành Phan, bởi vì sợ không cẩn thận anh sẽ biết, câu chuyện sẽ phát triển theo hướng không tốt.
Đúng hẹn luôn là nguyên tắc của tôi, bởi vì ý thu nồng, tôi mặc áo len trắng cao cổ, bên ngoài là áo khoác kaki, mang quần da lót nhung, giày cao gót.
Nhìn vóc dáng hoàn mỹ của mình trong gương, tôi nhếch mép cười, xem như cổ vũ cho bản thân!
Đeo kính mát lên, che kín trang phục, tôi nghĩ dù gì cũng phải đối mặt, can đảm ở bên Cố Thành Phan lâu như vậy tôi còn có, lẽ nào can đảm đối mặt với phụ huynh mà tôi lại không có sao?
Đương nhiên không được, cố gắng lên, Trình Ngân Hằng, vì tương lai của mày, vì để bình yên ở bên Cố Thành Phan, cho dù yêu cầu của Phạm Đình có khó khăn thế nào, mày cũng phải chịu đựng, đây là con đường duy nhất để có thể ở bên anh.
Tôi vừa cổ vũ cho mình, lấy một chiếc khẩu trang đen đeo lên, dù sao lần này đi Cố Thành Phan không ở bên.
Vạn sự đều muốn cẩn thận một chút, giờ khắc này tôi lại một lần nữa cảm thấy tôi nên mua xe, An Chi nói tặng tôi một chiếc xe, nhưng tâm trạng bây giờ của cô ấy không tốt.
Tôi cũng không thể không hiểu chuyện như vậy, chạy tới xé vết sẹo của cô ấy.
Suy nghĩ về những điều này, tôi bất lực gọi xe.
Chú tài xế rất thân thiện, nghe tôi nói địa điểm xong thì có chút kinh ngạc.
Xa như vậy, tôi lại gọi taxi trong thời đại Grab tung hoành, chú cảm thấy kỳ lạ cũng là chuyện đương nhiên.
Tôi nhìn sắc trời hơi tối ngoài cửa sổ, trong lòng có chút bối rối.
Chú tài xế nói: “Trời lạnh lắm, đi xa như vậy là vì bạn trai sao?”
Đúng vậy, bao nhiêu cô gái đón xe chỉ vì một lý do - người yêu.
Lý do hôm nay tôi đón xe cũng vậy, nhưng... ngọn nguồn và mục đích lại khác những cô gái đó.
Tôi không biết trả lời như thế nào, hỏi tài xế một câu hỏi xưa cũ: “Chú ơi, chú có đồng ý cho con gái chú kết hôn với ai đó không ạ?”
Chú ngượng ngùng cười nói: “Ha ha ha... chú... không có con gái, trước đây chú có con gái nhưng nó mất sớm, bây giờ có một đứa con trai.”
Tôi cảm thấy đã xé rách vết sẹo của chú nên rất ngượng ngùng nói: “Xin lỗi... cháu... không nên nhiều chuyện như vậy.”
Chú lại cảm thấy không sao cả: “Không sao, đây đều là chuyện đã qua, chú đã nghĩ thông suốt, không sao không sao... ”
Vừa hay tôi có một câu hỏi muốn hỏi chú, vì vậy tôi thận trọng hỏi: “... Chú, nếu con của chú đưa người bạn gái chú không thích về, vậy thì phải làm sao?”
Chú ấy cảm thấy đây không phải là câu hỏi khó, cười nói: “Có thể làm sao? Chú không thể không đồng ý, nó bằng lòng đưa bạn gái về thì chú mừng lắm rồi.”
Cũng đúng, không phải gia đình nào cũng như gia đình của Cố Thành Phan, là nhân vật số một số hai trong thành phố, bất kể là ai, nghe tên dòng họ này cũng phải kính nể ba phần, thực sự không phải ai cũng có thể làm được.
Tôi cảm thấy mình nói chuyện rất dở, thảo nào Cố Thành Phan suốt ngày nói tôi ngốc, cũng không phải là không có lý do, không có ngọn nguồn, dường như, quả thực, tôi hơi... ngốc!
Sau khi xác nhận vấn đề này, tôi cảm thấy nên bỏ qua đề tài này, kiếm chuyện khác để nói.
Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, câu nói đầu tiên tôi thốt ra chính là: “Chú ơi... Ngày nào cũng phải lái xe taxi, hẳn là mệt lắm nhỉ?”
Đây lại là câu hỏi quái quỷ gì vậy Trình Ngân Hằng, mày lái xe hằng ngày thử xem? Mỗi ngày mày đóng phim nhận lương cao còn thấy mệt, người khác vất vả cả tháng chỉ kiếm được tiền lương một tuần của mày.
Tôi thầm trách mình ngu ngốc, chú lại thân thiện nói tiếp: “Không mệt, vốn dĩ... con trai chú không muốn để chú lái xe taxi, thế nhưng chú nghĩ, dù gì cũng chán, chi bằng ra ngoài ngắm thế giới, thành phố G có rất nhiều cảnh đẹp không thể bỏ qua đó. Hơn nữa, chú cũng không muốn mình không hiểu thế giới của người trẻ các cháu, hiểu các cháu thì mới có thể hiểu con trai chú.”
Chú thực sự là một người cần cù, kiên nhẫn tám cùng tôi như vậy, tôi gật đầu nói: “Cháu hiểu rồi, chú không cần phải ra ngoài làm việc, nhưng đây là sở thích của chú, đúng không ạ?”
Chú rất vui khi tôi hiểu như vậy, chú nói: “Đúng vậy, nên hình dung như thế, đây là sở thích của chú, chú rất thích việc này nên chú mới làm.”
Tôi cũng rất vui, bởi vì chú cười rất vui vẻ, tôi hoàn toàn không ý thức được lúc tôi nói chuyện với chú, khẩu trang của tôi bị lỏng lẻo.
Lúc còn trẻ chắc chú rất đẹp trai, khuôn mặt được người tôi thích, mắt hai mí lấp lánh có hồn, mũi cao thẳng, môi mỏng, lúc cười sẽ có hai má lúm đồng tiền.
Tôi cũng có má lúm đồng tiền, không không, là lúm đồng tiền, chỉ có một bên có, chắc là di truyền từ mẹ tôi!
Lúc ra mắt trong giới giải trí, cũng có rất nhiều người chú ý tới, bọn họ đều nói má trái của Trình Ngân Hằng có một lúm đồng tiền nho nhỏ, rất đẹp mắt, rất cạn, thế nhưng rất đặc biệt.
Tôi không biết vì sao những người hâm mộ lại nói như vậy, bởi vì tôi khá trầm tĩnh, ít khi tương tác với người hâm mộ.
Tôi vẫn luôn là một người có lý trí, điểm này chắc cũng di truyền từ mẹ, tôi cảm thấy những người yêu mến tôi chỉ cần yêu thích phim của tôi là được, họ cũng không hiểu toàn bộ con người tôi, nói không chừng sau khi hiểu rồi sẽ thất vọng, tôi không muốn thấy người khác thất vọng.
Tôi nhìn bóng đêm, biển người vội vàng đi chuyển, đột nhiên nghĩ đến bố của tôi, đã bao lâu rồi tôi không bình yên chuyện trò cùng bố.
Ông ấy vẫn che chở tôi như vậy, khát vọng thấy tôi trưởng thành, bây giờ tôi đã lớn, đến tuổi có thể kiếm tiền đưa ông ấy đi khắp nơi vui chơi, có thể đi du lịch cùng ông ấy mà không cần để ý tiền bạc, thế nhưng thời gian bố thân yêu có thể ở bên cạnh tôi lại ít đi từng ngày.
Chú thấy dáng vẻ này của tôi, dường như hiểu được điều gì đó, chú nói: “Nhớ nhà hả?”
Tôi có chút kinh ngạc, bởi vì tôi không để lộ tâm trạng của mình, chí ít cũng không thể hiện quá rõ ràng như vậy.
Tôi hơi kinh ngạc trả lời: “Sao chú biết?”
Sau đó lại bổ sung: “Giống bố của cháu, một mình nuôi cháu lớn thật không dễ dàng, rất khổ cực rất khổ cực, nhưng... cháu cảm giác vẫn luôn không thể ở bên ông ấy đàng hoàng.”
Nhớ lại những chuyện cũ, tôi có chút chua xót.
Không thể nói với Cố Thành Phan, cũng không thể nhắc tới với An Chi, cũng không thể nói thẳng ra với bố, nói với chú cảm thấy thoải mái hơn nhiều.