Mục lục
Thương Vợ Vô Cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 130: THÁNG NGÀY NIKO KHÔNG Ở ĐÂY

Niko quan sát xung quanh một chút, nơi này là một cửa hàng ăn đêm.

Tả Chung Hoàng lên tiếng chào hỏi: “Cô Niko, tôi xin phép đi trước.”

Niko gật đầu, khuya tay nói: “Tạm biệt!”

Tả Chung Hoàng lịch sự trả lời lại một tiếng: “Tạm biệt!”

Nhìn dáng vẻ Tả Chung Hoàng rời đi, trong lòng Niko thầm nghĩ: Nhất định phải dùng người này .

Nhưng bây giờ không kịp nghĩ những điều này, thứ cần nghĩ bây giờ là, vì sao Dương Khoan vẫn chưa tới chứ?

Đang nghĩ như vậy, Niko nhận được một tin nhắn: Niko, em chờ một chút, anh lập tức tới ngay.

Niko nhìn đám người đi qua đi lại trên đường lớn này, những tên đàn ông ở bàn bên cạnh hét lớn: “Phục vụ, thêm một chai nữa”, còn cả những cô gái cầm những chiếc túi do cô thiết kế nhưng lại ăn món cơm rang trứng giá rẻ nhất.

Nghĩ đến giấc mơ vừa nãy, đột nhiên cảm thấy, mình là người đáng thương nhất trong chỗ này.

Tại sao vậy?

Những người kia bận rộn là bởi vì có sự chờ mong, người nói “thêm một chai nữa” chí ít có khí khái, người cầm túi hàng hiệu ít nhất dễ dàng thỏa mãn.

Nhìn thử mình, nhìn bộ dạng rất có thành tựu, thật ra trên thực tế lại không có gì, không có người yêu, không có người nhà, không có bạn bè.

Nghĩ đến tình cảnh trong giấc mơ ban nãy, đột nhiên cảm thấy, những thứ mong đợi năm mười mấy tuổi, bây giờ cô ta đều đã có, nhưng những thứ có lúc mười mấy tuổi, bây giờ cô ta đều đã mất.

Trong những ngày tháng sau này, cô ta có thể phải tiêu tốn nhiều tâm tư hơn, đi tìm những thứ đã mất năm mười mấy tuổi đó.

“Niko!” Chính vào lúc Niko đang trầm tư suy nghĩ, Dương Khoan chạy đến.

Niko quay đầu, Dương Khoan thật sự không thay đổi chút nào, vẫn đẹp trai, nhưng cũng vẫn lôi thôi, râu cũng không cạo.

Niko có hơi buồn cười nhìn anh ta, nói: “Dương Khoan, thời gian không có tác dụng với anh, anh không thay đổi chút nào.”

Dương Khoan cười hi hi trả lời: “Vậy sao? Em ngược lại thay đổi không ít.”

Đương nhiên không ít, sau khi động đất qua đi, cô ta cắt tóc đến ngang tai, bắn lỗ tai, đeo dây chuyền rất dài, mở góc mắt, cắt mí mắt.

Mặc dù đeo khẩu trang, nhưng Dương Khoan thật sự biết, cô ta … chắc hẳn dáng vẻ giống y hệt như Niko trên truyền hình, và cả Niko trên bìa tạp chí.

Còn Mễ Ninh Khanh trong trí nhớ của mình, sợ là có chút sai lệch.

Sai lệch thì sai lệch, anh ta cũng chẳng để ý, chỉ cần trong lòng cô ta vẫn có anh ta là được.

Niko đã chú ý đến, Dương Khoan luôn gọi mình là Ninh Khanh ở trong điện thoại, vừa nãy… lại gọi mình là Niko.

Hai chữ, nhưng hoàn toàn khác xa nhau.

Niko đang suy nghĩ lung tung, Dương Khoan lại nói: “Đi thôi, Niko, đưa em đi ăn chút gì.”

Niko đột nhiên nghiêm mặt lại: “Sao thế? Dương Khoan, giữa chúng ta có bao nhiêu xa lạ, đáng để anh gọi em khách sáo như vậy.”

Dương Khoan lắc đầu: “Không không không, anh sợ em không quen, em vẫn là Ninh Khanh trong lòng anh, có một không hai, không ai có thể thay thế.”

Niko lúc này mới rạng rỡ lên: “Được, vậy… chúng ta đi ăn thôi! Vừa hay em có mấy vấn đề nhỏ muốn hỏi anh một chút.”

Trong lòng Dương Khoan đã đoán được, chắc hẳn liên quan đến vấn đề của Cố Thành Phan.

Quả nhiên, vừa ngồi xuống, gọi một nồi tôm nhỏ và một đĩa cơm rang trứng, còn có thịt xiên và rau, Niko liền lên tiếng nói: “Cố Thành Phan và Trình Ngân Hằng quen biết nhau lúc nào? Anh có biết không?”

Dương Khoan biết không phải là rất tường tận, nhưng anh ta thật sự biết Niko có khả năng sẽ hỏi, bởi vậy trước đó đã tốn không ít công sức.

Điều tra khắp nơi thời gian Trình Ngân Hằng mới đến thành phố S, đã đi những nơi nào, có những chỗ nào có khả năng sẽ gặp được Cố Thành Phan. Bây giờ, sợ rằng anh ta còn hiểu rõ quá trình quen biết giữa Trình Ngân Hằng và Cố Thành Phan hơn chính bọn họ.

Dương Khoan nói với Niko: “Là vào tháng sáu năm ngoái, Trình Ngân Hằng đến phỏng vấn ở công ty của Vu Mạnh, lần đầu tiên nhìn thấy Cố Thành Phan.”

Niko không nhịn được cắt ngang lời Dương Khoan: “Em đã xem một chút tài liệu về Trình Ngân Hằng, cô ta đến từ nông thôn, hơn nữa… cũng chưa từng học đại học, tại sao có tư cách đến phỏng vấn ở công ty của Vu Mạnh chứ?”

Dương Khoan biết Niko muốn hỏi điều gì, cô ta là muốn xác nhận, Trình Ngân Hằng có phải là để vào được công ty của Vu Mạnh mà đi cửa sau hay không, nói một cách đơn giản chính là Trình Ngân Hằng có phải đã mất trinh trắng trước khi ở bên cạnh Cố Thành Phan hay không.

Dương Khoan trả lời thành thật: “Trình Ngân Hằng trước khi đến tập đoàn Tâm Nguyệt đã từng làm việc ở câu lạc bộ có tiếng trong thành phố G, là có người đã đưa cho Trình Ngân Hằng một bản đăng ký, nhưng… cô ấy và người đó không xảy ra bất cứ quan hệ nào.”

Niko không chỉ có chút kinh ngạc: “Sao có thể như vậy?”

Dương Khoan không thể không để Niko thất vọng, anh ta nói: “Không gì không thể, Niko. Người đó là con gái, chính là bà chủ của câu lạc bộ Metoo – Hoàng Linh.”

Hoàng Linh ở trong thành phố G cũng là nhân vật có tiếng đình đám, trong thành phố G chỉ cần nơi giải trí cô ta mở, không thể không hot.

Thậm chí rất nhiều nghệ sĩ mới vào nghề cũng chỉ mong có thể có được sự coi trọng của cô ta, tiền đồ sẽ sáng lạn!

Niko chau mày hỏi: “Thế thì, cô ta có quan hệ gì với Hoàng?”

Dương Khoan trả lời: “Chẳng có quan hệ gì cả, nghe nói Hoàng Linh cảm thấy Trình Ngân Hằng xinh đẹp, thích hợp làm người nổi tiếng, liền đưa cho cô ta một bản đăng ký.”

Niko luôn cảm thấynội tình trong này không đơn giản như vậy.

Lúc này, tôm và cơm rang trứng được mang lên theo thứ tự.

Dương Khoan lấy cho Niko một bát cơm rang trứng, lại lấy cho mình một bát, trêu ghẹo nói: “Có thể sẽ không thích nhỉ? Dù sao cũng là người xuất ngoại trở về.”

Niko lắc đầu, ăn một miếng to cơm rang trứng, mùi vị rất thơm: “Không có, anh nói tiếp đi, em luôn cảm thấy giữa Trình Ngân Hằng và Hoàng Linh có gì đó.”

Dương Khoan lắc đầu một cách bất đắc dĩ: “Niko, thứ em nghĩ đến anh cũng đều nghĩ đến rồi. Anh cũng cho rằng giữa bọn họ nhất định có gì đó, nhưng thật sự không có. Ở chỗ Hoàng Linh không thiếu những bản đăng ký kiểu này, cho Trình Ngân Hằng một tờ mà thôi, không cần phải dây dưa vậy đâu .”

Niko đương nhiên tin tưởng Dương Khoan, cũng không vì chuyện này mà tạo ra quá nhiều sự quấy rầy, tiếp đó hỏi vấn đề tiếp theo: “Dương Khoan, cho dù đã điền bản đăng ký, cũng phải trải qua sự sàng lọc nhiều lần không phải sao, tại sao lại là Vu Mạnh và Cố Thành Phan đến phỏng vấn cô ta chứ?”

Dương Khoan trả lời: “Hôm đó Vu Mạnh đi kiểm tra tình hình công việc , tùy ý chọn một chỗ để đi, vừa khéo gặp phải Trình Ngân Hằng đến phỏng vấn, Cố Thành Phan ở ngay bên cạnh, chính là trùng hợp như vậy đó.”

Bây giờ Niko không phục cũng chịu, có lúc trên đời chính có những chuyện trùng hợp như vậy, mà sự trùng hợp này là sự bắt đầu cho câu chuyện của bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK