Nghe vậy An Chi liền khuất tay: “Niko ư? Thôi đi, cúng như anh không muốn nói chuyện xảy ra giữa anh và Cố Thành Phan, tôi và Niko trước đây cũng có chuyện đã xảy ra, cũng... Không thể nói được.” An Chi nhún vai nói: “Cho nên, chỉ có anh mới khiến người ta vừa mắt thôi. Haiz… ”
Cuối cùng cũng chửi xong, trong lòng An Chi thoải mái hơn rất nhiều, trong lòng Vu Mạnh lại vẫn còn đang nghi vấn, nhìn bộ dạng Vu Mạnh muốn nói lại thôi, An Chi buồn cười nói: “Có gì muốn hỏi thì hỏi đi!” Vu Mạnh nuốt một miếng nước miếng, cuối cùng vẫn không kìm được hỏi: “Cô không... bình luận Trần Diệp Thanh, là bởi vì cô… ”
Vu Mạnh muốn nói có phải cô không coi Trần Diệp Thanh là người trong nhóm, nhưng lại nói rồi để lại nửa câu, An Chi chắc cũng hiểu. An Chi sờ vành tai, không ngại đáp lại: “Ha ha... Bởi vì Trần Diệp Thanh tuy rằng luôn... Ừm... Cãi nhau với tôi, nhưng người cũng không tệ lắm, chẳng qua tính cách bọn tôi có chút tương tự ở nhiều mặt nên, không hợp nhau được.”
Vu Mạnh ngày càng thấy An Chi không đơn giản, trước đây chỉ cảm thấy cô ấy bình thường không lo chuyện bao đồng, chọn cách bo bo giữ mình, nhưng cũng là cô gái nước sông không phạm nước giếng, nhưng nếu anh động đến tôi thì tôi sẽ chọc lại anh. Nhưng hôm nay xem ra, kỳ thực An Chi nhìn có vẻ không ra gì, nhưng trên thực tế lại phân tích mọi chuyện chu đáo, tuyệt không hàm hồ.
Nhìn cô ấy có vẻ không biết gì nhưng kỳ thực cái gì cô ấy cũng biết, chẳng qua không nói, đây mới sự khiêm tốn thật sự, anh có tôi cũng có, anh không có tôi cũng không mơ tưởng, anh biết tôi cũng biết, anh không biết thì tôi cũng không thể hiện ra, anh không muốn tôi biết thì tôi sẽ im lặng như vàng, anh muốn biết thì tôi sẽ nói hết những gì mình biết cho anh.
Người như vậy, rất ít, người con gái như vậy, lại càng ít. Vu Mạnh đột nhiên có chút hối hận, gần mười năm qua đã không nắm chặt lấy cơ hội làm bạn với cô ấy. Đúng vậy, chích là bạn bè, Vu Mạnh cũng biết, mình hâm mộ cô ấy, thậm chí hiện giờ còn có chút kính phục cô ấy, nhưng cũng chỉ coi cô ấy như bạn bè.
An Chi thấy Vu Mạnh vẫn trầm mặc, cũng không tiện mở miệng, Vu Mạnh lại đột nhiên mở miệng nói: “An Chi, quen được cô tôi rất vui.”An Chi muốn cười to, nhưng nhìn Trình Ngân Hằng đang ở trên giường bệnh, cô ấy nén xuống, nói: “Anh sẽ không định làm bạn với tôi đấy chứ? Ha ha... Được đó, nhưng giờ tôi đã có một người bạn tốt nhất rồi.”
Vu Mạnh ngạc nhiên: “Bạn tốt nhất? Ai vậy?”An Chi chép miệng về phía giường bệnh, vui vẻ trả lời: “Ngân Hằng đó, đúng là một người thú vị mà.” Vu Mạnh tuy kinh ngạc An Chi và Trình Ngân Hằng trong thời gian ngắn ngủn một tháng không ngờ đã có giao tình tốt đến vậy, nhưng nghĩ đến tính cách của hai người họ, Trình Ngân Hằng trong nóng ngoài lạnh, An Chi nhìn qua có vẻ tùy ý, nhưng kỳ thực lại rất xoi mói, đúng là rất tương đồng, lại còn bù trừ cho nhau, trở thành bạn tốt là chuyện đương nhiên.
An Chi trầm ngâm, đột nhiên hỏi Vu Mạnh: “Ê... Tại sao anh lại thích Trình Ngân Hằng thế?” Câu hỏi này là một câu hỏi đậm chất hóng chuyện, nhưng Vu Mạnh vẫn bằng lòng trả lời: “Bởi vì... Trình Ngân Hằng thật sự giống như một cây hoa hồng dại, ở nơi mọc đây cỏ dại lại ra hoa rất đẹp, còn có hương thơm ngát trời.” An Chi hé miệng cười trộm: “Ý anh chẳng qua muốn nói một cô gái nông thôn lại có thể đẹp như vậy ấy mà, làm cho tôi cứ nghĩ Ngân Hằng nhà tôi la hoa hồng dại thật.
An Chi lời nói đúng là không sai, Vu Mạnh cảm thấy Trình Ngân Hằng xinh đẹp, rộng lượng, lại rất chăm chỉ. Cô không giống những cô gái khác, luồn luôn cúi cúi, làm trò, giả bộ ngây thơ, nhưng khi lột bộ mặt thật thì lại là kẻ ham tiền. Người kệch cỡm như vậy có rất nhiều, hơn nữa còn nói cho người ta biết họ muốn gì, khi lấy được lại tỏ vẻ không có cầu xin người ta, là người ta tự nguyện cho đi.
Trình Ngân Hằng nghĩ gì nói đấy, để đạt được mục đích sẽ không hề ngừng nghỉ, thậm chí sẽ không từ thủ đoạn, hơn nữa hơn nữa sẽ nói cho cả thế giới biết mình là người như vậy, cho nên tốt nhấc các người đừng có để mắt đến tôi. Tôi bị cơn mưa sáng lúc bảy tám giờ đánh thực, âm thanh xào xạc kia khiến tôi nhầm tưởng mình đã trở về quê hương mưa quanh năm suốt tháng.
Tôi mở mắt ra, không hề kinh ngạc, đêm qua tuy ý thức có chút mơ hồ, nhưng tôi cũng biết mình phá sốt, An Chi và Vu Mạnh đưa tôi đến bệnh viện. Ánh mắt của tôi nhìn chung quanh, thấy An Chi và Vu Mạnh đang ngồi trên ghế sofa, đúng vậy, không sai, chính là ghế sofa, hơn nữa còn là da thật, nếu hiện giờ An Chi nói với tôi con lớn cô ấy nuôi có thể leo cây, tôi có lẽ cũng sẽ tin, hơn nữa còn bội phục cô ấy.
Trên ghế sa lon, Vu Mạnh ngồi gục, An Chi nằm ngang, gối đầu lên đùi Vu Mạnh, ngủ rất ngon. Tôi thấy cảnh này, có chút buồn cười, cũng có chút ngạc nhiên, sao nhìn hai người này cú thấy không xứng đôi ấy nhỉ.
Nhìn kỹ lại, trông thật giống anh trai dẫn theo em gái. Tôi nghĩ, Vu Mạnh có lẽ kiếp trước là em gái của An Chi thật rồi, ngũ quan khá giống nhau, nếu là người ngoài nhìn vào, có lẽ cũng nghi ngờ quan hệ của bọn họ nhỉ! Vu Mạnh nặng nề gật đầu một cái, chợt giật mình tỉnh giấc, anh ấy dụi con mắt, thấy tôi đang dùng gối đầu làm ghế dựa ngồi trên giường.
Vu Mạnh định đứng dậy đi tới, nhưng nhìn An Chi đang gối lên lên đùi của anh ấy, cười bất đắc dĩ với tôi. Tôi hiểu ngay, biểu thị hiểu chuyện nói: “Không sao, để cô ấy ngủ đi.” Sự mệt mỏi của An Chi tôi có thể hiểu được, đang ngắm sao nói chuyện yên lành với tôi, kết quả thì hay rồi, nửa đêm bị cảm, chắc cô ấy luống cuống tay chân lắm đây! Trên giá treo đầy là chai dịch truyền, mấy chai khác đều đã trống không, còn mỗi bình cuối cùng có khoảng 1/5 nước thuốc, chảy khá nhanh, truyền vào cơ thể tôi.
Vu Mạnh không tiện động đậy, anh ấy lấy điện thoại ra chỉ vào màn hình, tôi hiểu ý của anh ấy, cầm điện thoại đặt bên giường. “Hôm qua em phát sốt, đổ mồ hôi lạnh mãi, nhiệt độ cơ thể cao dọa người, đây là bình thuốc cuối cùng rồi, lát nưa em có thể đi ăn chút gì đó với An Chi.
Vừa mở điện thoại, liền thấy tin nhấn Vu Mạnh gửi tới. Tôi bất đắc dĩ cười, trả lời: “Ừ, cám ơn anh, phiền anh quá.” Trên màn hình hiện lên “Đối phương đang nhập… ” Vu Mạnh vẫn còn tiếp tục trả lời. Tôi lại nhìn vào màn hình, chờ tin nhắn của anh gửi đến. Nửa phút sau, Vu Mạnh gửi một câu mờ ám đến: “Anh thích được đợi em như vậy.”
Tôi muốn đáp lại: “Em không thích” hoặc “Vu Mạnh... Chúng ta đã nói rõ ràng rồi... ” tôi nhập vào rồi lại xóa đi, xóa đi rồi lại nhập tiếp, làm đi làm lại mấy lần, cuối cùng vẫn tắt điện thoại, liếc mắt nhìn Vu Mạnh, trong mắt Vu Mạnh có ánh sáng, còn trong ánh mắt tôi lại bỗng nhiên ảm đạm, trầm mặc, cúi đầu, không nói gì nữa.