Mục lục
Thương Vợ Vô Cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 76: NỐI NHỚ CỦA AN CHI

“Thư Minh... ” An Chi trầm ngâm: “Cô tốt nhất đừng có lừa người bên cạnh tôi, nếu không... ”

“Lạnh quá... Lạnh quá... Chăn... Ưm... Chăn... Lạnh quá... ” Giọng nói mơ màng của Trình Ngân Hằng truyền đến tai An Chi, An Chi liền bồn chồn, ai kêu Cố Thành Phan không ở đây chứ, vậy Vu Mạnh đi, cô cũng không muốn vừa mắng Dương Khoan xong lại ăn nói khép nép đi tìm anh ta.

Nghĩ vậy, An Chi liền mở điện thoại, bấm gọi điện thoại của Vu Mạnh. “Alo… ” Vu Mạnh cũng đang ngủ mơ màng, nhận được điện thoại nhưng cũng rất khách khí: “Sao thế? An Chi... ” An Chi kìm nén cảm giác khó tả “Sự kiêu ngạo của tôi từ nay không còn chỗ chứa nữa” trong nội tâm đang dâng trào, nói: “Anh qua chung cư của tôi một chuyến nhé, tôi cần đến bệnh viện.”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng mặc quần áo sột soạt, Vu Mạnh vừa mặc quần áo vừa nói: “Được, cô chờ tôi chút, lát gửi vị trí đến cho tôi.”

An Chi cúp điện thoại, cách nhìn về Vu Mạnh lại được cộng thêm một điểm, lúc trước tự nguyện đi theo bên người Cố Thành Phan, rất hiếm khi gặp Vu Mạnh, nhưng Vu Mạnh vẫn là người luôn chăm sóc mọi người trong nhóm. Bây giờ nghe cô nói phải đi bệnh viện, không nói hai lời liền chạy tới, nói không cảm động chắc chắn là giả.

An Chi vừa cảm động, vừa gửi vị trí cho Vu Mạnh, Vu Mạnh gửi lại một tư thế tay đã nhận được tinh nhắn. Vu Mạnh ở trên xe, nghĩ về cú điện thoại này của An Chi, tốc độ lại đang ngày càng nhanh hơn, anh ấy tuyệt đối không bao giờ có ý nghĩ không an phận với An Chi, nhưng trước đây ở trong nhóm, An Chi cũng rất ít nói chuyện với anh ấy, người chịu đôi co với anh ấy chỉ có Cố Thanh, Trần Diệp Thanh cũng coi như hòa đồng với mình, Cố Thành Phan thì khỏi cần nói, khi đó là bạn thân nhất. Chỉ có An Chi, luôn trong tình trạng thiên nga trắng cao ngạo, ngoại trừ trêu trọc vài câu với Cố Thành Phan hay chèn ép Cố Thanh ra, ngay cả Mễ Ninh Khang chủ động nói chuyện với cô ấy, cũng là sau vài lần bị bơ đẹp, mới có thể làm bạn được với An Chi.

Vu Mạnh cũng không phải đang khen mình, nhưng anh ấy đối với mọi người đều rất tốt, so với Cố Thành Phan trời sinh đã chói lòa, bản thân anh ấy mà nói, rất là khiêm tốn, nhưng đối với con gái rất dịu dàng, đối với con trai cũng rất trọng nghĩa khí, cho nên trong nhóm anh ấy vẫn rất được khen ngợi. Cố Thành Phan khen anh ấy là anh em tốt, Cố Thanh khen anh ấy là bạn bè tốt, Trần Diệp Thanh khen anh ấy là bạn thân tốt, ngay cả Mễ Ninh Khanh sau này cũng khen anh ấy dễ gẫn như một người anh trai.

Duy chỉ có An Chi, mặc dù không chăm sóc cô ấy nhiều, nhưng anh ấy vẫn luôn nói với người ngoài An Chi là em gái mình, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn. Ngay cả sau này kho An Chi vào giới giải trí, anh ấy cũng giúp không ít việc, Vu Mạnh vẫn không thể hiểu nổi tại sao cô ấy lại lành lùng với mình như vậy.

Nhưng hôm nay, cô ấy lại bất ngờ gọi điện thoại cho mình, Thôi vậy... Không nghĩ nhiều làm gì, hiện giờ sức khở của An Chi mới quan trọng. An Chi ngồi bên cửa sổ chờ Vu Mạnh đến, Vu Mạnh đương nhiên không biết ngày xưa khi còn đi học tại sao mình lại lạnh nhạt với anh ấy như vậy, thực ra nguyên nhân rất đơn giản.

Thứ nhất là bởi vì anh ấy là anh trai của Vu Lệ Lệ, Vu Lệ Lệ dựa vào Vu Mạnh và Cố Thành Phan đã làm không ít chuyện xấu ở trường, khi dễ không ít người. Cố Thành Phan nể mặt Vu Mạnh, cũng không nói gì Vu Lệ Lệ, hơn nữa Cố Thành Phan khi đó cũng không ghét em gái của người anh em tốt vào cũng nhóm với mình.

Nhưng An Chi không thích, Vu Lệ Lệ rõ ràng là tình địch của cô ấy, hơn nữa đạo đức làm người của cô ta An Chi thật sự không dám khen tặng. Hai là An Chi nghĩ Vu Mạnh đối với ai cũng tốt, tốt với mình cũng như tốt với những người khác, không có gì đáng nhớ, đặc biệt là người rõ ràng tốt với tất cả mọi người nhưng Cố Thành Phan lại vẫn để mắt đến anh ấy, đi đến đâu cũng xưng anh gọi em, trong lòng cô ấy có chút ghen tuông, đương nhiên sẽ ghét Vu Mạnh. Ba là bởi vì Trần Diệp Thanh, bản thân biết rõ là đối thủ của Trần Diệp Thanh, hơn nữa Trần Diệp Thanh là người đến sau, Vu Mạnh nên giúp đỡ mình mới phải, nhưng anh ấy lại hòa đồng, dịu dàng với Trần Diệp Thanh, hai người gần như trở thành bạn thân của nhau, An Chi đương nhiên càng thêm ngứa mắt.

Nhưng hành động lúc này của Vu Mạnh khiến An Chi nghĩ thực ra Vu Mạnh cũng rất tốt với mình, mặc dù mình vẫn luôn thờ ơ với anh ấy, quen nhau đã lâu vậy rồi và không nói được mấy câu với anh ấy, nhưng Vu Mạnh lại đối xử với mình rất tốt, gạt bỏ sự thực anh ấy là anh trai của Vu Lệ Lệ, anh hiện giờ đúng là một người bạn đáng kết giao.

“Bíp bíp… bíp bíp… ” Đúng lúc An Chi quyết định sau này sẽ tốt với Vu Mạnh, dưới lầu vang lên tiếng còi xe, An Chi không kịp nghĩ nhiều, vội vàng bật đèn mở cửa. Vu Mạnh vừa hay chạy tới, thấy An Chi đang lo lắng lại hoàn hảo không hề hao tổn, anh có chút ngẩn người. Nhưng đó chỉ là chuyện trong chốc lát, Vu Mạnh sau khi phản ứng lại hỏi: “Sao thế? An Chi, vậy chúng ta đi luôn thôi.” An Chi chỉ vào phòng, lắp ba lắp bắp nói: “Cái kia... đến kiểu gì vậy? Đúng rồi... không phải tôi... là... là Ngân Hằng.”

An Chi khó tránh khỏi có chút xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn nói hết lời ra. Nghe An Chi lắp ba lắp bắp nói xong, Vu Mạnh lại lo lắng, anh ấy chau mày, hỏi nhanh như bay: “Sao vậy? Ngân Hằng làm sao vậy?” Nói rồi không thèm hỏi sự đồng ý của An Chi anh đã sải bước đi vào phòng của cô ấy.

Trình Ngân Hằng quấn thành một cục, trên trán toát đầy, miệng vẫn lẩm bẩm: “Lạnh... Lạnh quá... Chăn... ” Vu Mạnh không nói hai lời, vén chăn lên, mép váy của Trình Ngân Hằng tốc lên, hơi lộ ra quần lót màu trắng ở bên, cảm nhận được sự rời đi của chăn, Trình Ngân Hằng xoay người, khẽ ngân: “Lạnh… ” Vừa xoay người thì cảnh xuân trước ngực liền lộ hết ra, Vu Mạnh tránh điểm nhạy cảm của Trình Ngân Hằng ra, ôm ngang lấy cô.

Đi tới cạnh cửa, nói với An Chi đang đứng bất động không hề nhúc nhích: “Đi thôi, cô đi cùng đi, cũng để Cố Thành Phan yên tâm.” Vu Mạnh đi xuống, An Chi mới phản ứng lại, gật đầu nói: “Ừ.” Mãi cho đến khi lên xe, nhìn Vu Mạnh đang lo lắng bồn chồn, An Chi nghĩ thầm, may mà không nói trước với anh ấy Trình Ngân Hằng bị cảm phải đi bệnh viện, chuyện lần trước vì Trình Ngân Hằng mà Vu Mạnh làm bản thân bị thương cô ấy cũng đã được nghe kể.

Nghĩ như vậy, An Chi lại càng thấy Vu Mạnh là một người đàn ông ấm áp, rõ ràng bản thân thích Trình Ngân Hằng, nhưng vì không muốn Trình Ngân Hằng bị Cố Thành Phan trách móc nặng nề, anh ấy đã kêu cô ấy theo. An Chi đương nhiên không biết, lần Vu Mạnh bị thương, anh ấy cũng đã tranh thủ thời gian đơn độc ở bên Trình Ngân Hằng, nhưng sau này anh ấy lại phát hiện, có vài thứ cưỡng cầu cũng không cầu được, nếu cưỡng cầu không được, chi bằng để người con gái mình yêu sống yên ổn, khiến cô an lòng, dùng cách khác khiến người khác không biết để bảo vệ cô cũng là một sự hạnh phúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK