Tôi nhìn dáng vẻ của cô ấy là biết cô ấy không sao rồi, lắc đầu nói: “Thôi, tôi xin chị buông tha cho tôi, tôi còn phải đóng phim kiếm cơm đó.” An Chi liếm miệng, bất mãn nói: “Vậy... Cô không ăn tôi có thể hiểu, nhưng sao Thư cũng không ăn.” Thư ngẩn người, sau đó nói: “Chị An Chi, tôi đã nói rồi, tôi quen rồi mà.”
An Chi cắn một miếng gà rán, vô cùng tùy ý hỏi: “Cô không làm người mẫu cũng không làm diễn viên, lấy đâu ra mà quên rồi chứ?” An Chi tính tình vốn bộc trực, hơn nữa người ở đây cũng chỉ có tôi biết thân phận thật của Thư, tôi đang nghĩ nên làm sao để giải vây cho Thư.
Khi tôi chuẩn bị nói là mưa dầm thấm đất, Thư lại nói: “Bởi vì trước kia tôi có ước mơ làm diễn viên đó mà.” Người ở đây đều không ngờ Thư lại trả lời như vậy, sau khi nuốt miếng gà rán An Chi nói: “Cô muốn làm diễn viên ư, cô nói với Cố Thanh đi, nói với tôi cũng đâu có tác dụng gì, cô cũng có thể nói với Ngân Hằng, có ước mơ là chuyện tốt đó.”
An Chi cười ha ha nói, sau đó như nhớ ra cái gì đó, lắc miếng gà rán trong tay lắc lắc đầu hỏi: “Không đúng, Thư, cô sẽ không vì muốn làm diễn viên mà ở bên Cố Thanh đấy chứ, vậy... vậy... Vậy Cố Thanh nhà tôi chịu thiệt rồi.” Thư bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: “Điều tôi nói là ước mở trước đây mà, hiện tại không muốn nữa rồi, hiện tại tôi chỉ muốn an cư lạc nghiệp, sống hạnh phúc với Cố Thanh.”
Cố Thành Phan vẫn luôn im lặng nói tiếp: “Vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.” Tôi luôn cảm thấy trong lời Cố Thành Phan có điều gì đó, lại không biết rốt cuộc là ở đâu, tôi lắc đầu, ngăn không cho mình nghĩ lung tung nữa.
Tôi cười lạnh một tiếng nói: “Các người mở miệng ra là Cố Thanh, sao không thấy các người quan tâm đến sống chết của cậu ấy?”
“Chúng tôi đã sớm biết rồi.” An Chi và Thư miệng đồng thanh nói: “Anh ấy chưa chết.” Khóe miệng tôi khẽ mỉm cười, thật tốt, như vậy thật tốt, Cố Thanh thực sự là một người đàn ông hạnh phúc, có hai người con gái đáng yêu như vậy chăm sóc cậu.
Ở biệt viện cổ nhà họ Vu, Vu Lệ Lệ bị che hai mắt.
Quần áo của cô ta bị cỡi hết, còn là người đàn ông thưòng hay lui tới, lần này chơi một chút mới mẻ, Vu Lệ Lệ bị chói tay chân lên bốn góc giường, đối diện với giường có hai chiếc khắn trắng, tay người đàn ông kéo khăn trắng. Cứ như vậy bị đùa bỡn, Vu Lệ Lệ cũng chỉ có thể thuận theo. Thấy Vu Lệ Lệ phóng đãng kêu khóc khiêu dâm, liền... bắn, bắn thẳng vào bên trong.
Người đàn ông vẫn như bình thường, thuần thục mặc quần áo vào, tắt đèn đi, cởi dây trói cho Lệ Lệ, lập tức sải bước rời đi. Đây là biệt viện của nhà họ Vu, cô rất sợ, nhưng người này hẹn cô ta, cô ta không thể không làm theo.
Cô ta chờ người đàn ông đi rồi, mở đèn, mặc quần áo tử tế, cũng rời đi. Sau đó, cô nhất định phải nghĩ cách biết được đối phương rốt cuộc là ai, người kia cũng vừa hứa, lần sau lúc tìm cô ta, nhất định sẽ cho cô ta thấy người thật, nhưng lại khuyên cô tốt nhất đừng nên kinh động. Vu Lệ Lệ lấy một viên thuốc tránh thai khần cấp từ trong túi ra, chịu đựng nuốt khan.
Khi Cố Mai về đến nhà, Phạm Đình vẫn chưa ngủ, xem ra là đang đợi chị ta, thấy chị ta trở về, bà liền mở mắt ra, vỗ chỗ bên cạnh mình nói: “Mai, qua đây.”
Cố Mai cười ngồi bên Phạm Đình hỏi: “Mẹ, sao mẹ vẫn chưa ngủ, không phải con đã nói mẹ không cần đợi con rồi sao?” Khi Phạm Đình đối mặt với Cố Mai, nói một cánh dịu dàng trước giờ chưa từng có: “Mai à, con xem, con bây giờ cũng không nhỏ nữa rồi, hay là... ngày mai con đi gặp cậu Trương đi nhé!”
Xem ra lại đang lo lắng cho hôn nhân của chị ta, Cố Mai khuyên can: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng nữa.” Thấy Phạm Đình còn muốn nói điều gì, Cố Mai nói tiếp: “Mẹ, có khả năng con sẽ lại ra nước ngoài.”
“Cái gì?” Phạm Đình liền tỉnh ngủ, ôn tồn nói: “Mai à, con ngoan ngoãn đi, con đừng đi nữa, mẹ không ép co đi xem mắt là được.”
Cố Mai trong lòng có chút chua xót, tuy chị ta không phải con gái ruột nhà họ Cố, nhưng nhà họ Cố vẫn luôn bảo vệ chị ta rất tốt, Phạm Đình đối với chị ta, không hề kém Cố Thành Phan, thậm chí nhiều khi bọn họ còn tốt với Cố Mai hơn cả Cố Thành Phan, hơn nữa kiểu tốt này, là kiểu tốt không hề có chút khách sáo hay ý đồ gì.
Cố Mai dịu dàng an ủi Phạm Đình: “Mẹ... Mẹ không cần lo lắng cho con, con không phải vì sợ kết hôn nên mới ra nước ngoài, mà là bởi vì ước mơ của con, con muốn mình trở thành người thành đạt, con hy vọng mẹ tự hào về con.”
“Thật ư?” Phạm Đình hỏi như một đứa trẻ: “Con thật sự không phải vì mẹ giục kết hôn nên mới ra nước ngoài, mà là vì ước mơ của con ư.” Cố Mai nghiêm túc gật đầu.
Phạm Đình thấy chị ta như vậy, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy được rồi, vậy con nghỉ ngơi sớm đi, mẹ đi ngủ đây.” Cố Mai đau lòng đỡ Phạm Đình trở về phòng nghỉ ngơi, vừa đi vừa căn dặn: “Mẹ... Mẹ nhất định không được kích động đâu nhé, lúc đi con sẽ dặn Thành Phan, kêu con bé chăm về thăm mẹ một chút.”
Phạm Đình biết Cố Mai định nói gì, gật đầu nói: “Một mình con ở nước ngoài cũng phải chú ý sức khỏe, đừng mệt mỏi quá, mẹ nghe nói vì chụp hình mà con thường nhịn đói, trong lòng mẹ… ” Nói đến chỗ khó chịu, Phạm Đình lại không kìm được nghẹn ngào, bà khoát tay nói: “Thôi vậy, trai lớn không được việc, gái lớn không thể giữ, đi đi.”
Sau khi trở lại phòng của mình, rốt cục Cố Mai cũng không kìm được liền bật khóc, gái lớn không thể giữ. Tuy trước mặt mọi người Phạm Đình luôn cao ngạo, lạnh lùng như băng.
Nhưng trong trí nhớ, khi đó mình mẹ vứt bỏ, chị ta hàng ngày đều đứng ở cửa cô nhi viện, cứ có người hỏi, chị ta liền nói: “Mọi người không cần lo cho cháu, cháu đang đợi mẹ trở về.” Mãi đến khi Phạm Đình và ông Cố đến cô nhi viện quyên tiền. Phạm Đình cũng hỏi câu hỏi giống như vậy, Cố Mai cũng trả lời như thế.
Thế nhưng, Phạm Đình lại hỏi ngược lại: “Vậy con còn nhớ mẹ mình trông thế nào không?” Cố Mai nhỏ bé khi đó không tên Cố Mai, tất cả mọi người gọi chị ta là bé Mai. Bé Mai lắc đầu, có chút khổ sở khóc thút thít: “Cháu không nhớ rõ, cháu đã đợi rất lâu, rất lâu rồi."
Phạm Đình lúc này liền vươn tay ra hỏi: “Vậy cháu có muốn đi theo cô không?” Bé Mai cũng không biết người trước mặt là ai, chỉ biết là người trước mặt rất đẹp, chị ta ra sức gật đầu, vội vàng nắm chặt bàn tay tinh tế của bà ấm áp nói: “Dạ, cháu muốn ạ.”
Là Phạm Đình, cho chị ta họ, giữ nguyên tên của chị ta, thậm chí còn âm thầm tìm bố mẹ ruột cho chị ta. Phạm Đình vì chị ta làm rất nhiều, nhưng bây giờ chị ta lại chỉ có thể rời xa bà, đến cả việc ở bên cạnh bầu bạn đơn giản nhất cũng không làm được. Lúc này điện thoại bỗng phát sáng, là Cố Vũ Thành gọi điện thoại tới. Cố Mai lau mặt, nhận điện thoại: “Alo… ” Cố Vũ Thành chỉ cần nghe một chữ “Này” đã biết Cố Mai đang khóc rồi. Cố Vũ Thành giật mình, nói: “Mai à, em nói chuyện rời đi với họ rồi sao?”
Cố Mai gật đầu, sau đó nghĩ đến Cố Vũ Thành không nhìn thấy, liền nói: “Ừ... Đã nói cho mẹ và Thành Phan biết.” Cố Vũ Thành im lặng một hồi, hỏi: “Vậy... Vu Mạnh thì sao?”