Mục lục
Thương Vợ Vô Cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 122 : TẮM RỬA

An Chi nhìn tủ quần áo đầy ắp, nước mắt cuối cùng cũng tuôn trào, Cố Vũ Thành ơi Cố Vũ Thành, thâm tình của anh đổi lấy nước mắt của em, thật ra cũng rất xứng đáng!

Chưa từng thút thít cảm động vì đàn ông, anh là một ngoại lệ, anh là sự tồn tại dịu dàng nhất trong lòng em.

Cố Vũ Thành ôm lấy An Chi, nhẹ nhàng nói: "Khóc cái gì? Hôm nay đã khóc rất nhiều lần rồi đấy."

An Chi ngẩng đầu, lau nước mắt, rốt cuộc cũng nói ra suy nghĩ trong lòng mình với Cố Vũ Thành: "Cố Vũ Thành……nếu Niko trở về, thì em……trong lòng rất bất an. Em cũng không biết vì sao, cô ta nói muốn làm tiệc tẩy trần cho chúng ta, muốn đến nhà của anh, em không từ chối……nhưng……"

"Được rồi!" Cố Vũ Thành dịu dàng cắt ngang lời cô ấy: "Trở về thì trở về, em đồng ý tha thứ cho cô ta thì cứ tha thứ, em không muốn thì bỏ đi, có anh đây, anh luôn ở bên cạnh em, em còn sợ gì nữa?"

An Chi nhìn Cố Vũ Thành, nhìn rất kỹ rất lâu, sau đó hỏi: "Cố Vũ Thành, em đã tha thứ cho anh rồi, nhưng vẫn chưa tha thứ cho cô ta, có phải em không nên làm vậy không, còn nữa……có lẽ em nên giảng hòa với cô ta, nhưng mà……trong lòng em dường như không thể buông bỏ chuyện đó, dù sao thì……anh chỉ làm em bị tổn thương, còn cô ta……suýt chút đã hại đến tính mạng của em."

Cố Vũ Thành xoa gương mặt bóng loáng của An Chi, lau đi nước mắt của cô ấy, nghiêm túc trả lời cô từng câu từng chữ: "An Chi, anh có thể xác định với em, anh và Niko tuyệt đối không giống nhau, anh từng làm tổn thương em, nhưng……đến sau cùng, anh thà hi sinh lợi ích của bản thân mình, cũng muốn bảo vệ an toàn cho em."

Câu nói này của Cố Vũ Thành không hề giả dối, lúc đó anh ta thật sự chấp nhận vì An Chi mà bị thương, vết sẹo dưới cằm cũng là vì lúc đó mà lưu lại.

Cố Vũ Thành ngập ngừng một lúc rồi tiếp tục nói nói: "Bộ mặt thật của Niko, anh chỉ biết được một chút, nên nếu em đồng ý tha thứ cho cô ta, anh đương nhiên không có ý kiến, nhưng mà……nếu em không tha thứ, anh cũng tán đồng, vì chỉ có em mới biết được bộ mặt thật của cô ta."

An Chi trầm ngâm suy nghĩ rồi gật đầu, Cố Vũ Thành tiếp tục nói: "Nhưng mà……An Chi, chúng ta không cần vạch trần cô ta trước mặt Cố Thành Phan, dù sao thì……bớt đi một người biết, cũng chẳng có gì không hay."

An Chi lắc đầu, nói: "Haiz……Cố Vũ Thành ơi Cố Vũ Thành, anh vẫn chưa hiểu rõ em, anh nghĩ em là người như vậy sao? Em cần phải làm vậy sao, em thấy không cần thiết……"

Đúng là không cần thiết, có những người sống được trong sự giả dối vậy cứ để họ tiếp tục sống như vậy là được, cô ấy không cần phải thay đổi điều đó.

Cố Vũ Thành nựng mặt An Chi một cái, nghiêm túc nói: "Ngoan……như vậy mới là tiểu thiên sứ của anh chứ, tiểu thiên sứ hoạt bát đáng yêu thấu hiểu lòng người."

An Chi bĩu môi, chẳng có chút dáng vẻ nên có của nữ vương, nhưng lại rất mạnh mẽ nói: "Em là nữ vương."

Cố Vũ Thành thuận theo ý của cô mà nói: "Được rồi……được rồi……em là nữ vương! Nữ vương đại nhân, mời nữ vương mau đi tắm rửa thay đồ!"

An Chi mở tủ quần áo ra lựa chọn, cuối cùng cô chọn một chiếc áo thun trắng của Cố Vũ Thành, cô ướm thử lên người, dài vừa đúng đến bắp chân, làm đồ ngủ có lẽ rất thoải mái.

An Chi tinh nghịch lè lưỡi, dí dỏm nói: "Cố Vũ Thành……em muốn mặc quần áo của anh, có được không?"

Cố Vũ Thành vẻ mặt cưng chiều gật đầu: "Được được được, em là nữ vương, em nói gì cũng được."

An Chi nhấc váy lên vui vẻ chạy vào nhà tắm.

Cố Vũ Thành đứng ở cửa sổ, nhìn ra trời đêm bên ngoài.

"Cuộc sống dù có nay đây mai đó……cuộc sống dù có khó khăn vất vả……"

Điện thoại reo lên, là của An Chi.

Cố Vũ Thành lớn tiếng gọi: "An Chi, có điện thoại."

An Chi trả lời: "Anh nghe máy giúp em đi, không sao cả."

An Chi thật sự cảm thấy không có chuyện gì, trước khi đến cô ấy đã chuẩn bị sẵn, đem toàn bộ tâm trí đặt hết vào Cố Vũ Thành.

Nếu đã như vậy, thì chỉ có một cuộc điện thoại, bất luận là ai cũng không quan trọng.

Cố Vũ Thành cầm điện thoại lên xem, trên màn hình chỉ hiện đúng một chữ——"Anh" .

Cố Vũ Thành lập tức biết ngay là ai gọi đến, anh ta nghe máy: "Alo……anh Hoắc."

Anh Hoắc lập tức sững sờ, rồi nói: "An Chi lại ở bên cạnh cậu à?"

Cố Vũ Thành cũng không phủ nhận: "Vâng……cô ấy……hiện đang tắm."

Không chỉ không phủ nhận, mà còn rất thẳng thắn.

Tiếng cười của anh Hoắc truyền đến: "Hahahahaha……con bé này, thật là……vậy, sau này mong cậu chăm sóc tốt cho nó, nếu nó còn chịu chút tổn thương nào, tôi sẽ hủy cả nhà cậu."

Câu nói sau cùng, đương nhiên không phải nói đúa, anh ta có thể nói ra thì tuyệt đối có thể làm được, chỉ cần anh ta muốn.

Cố Vũ Thành đương nhiên cũng biết đó không phải là lời nói đùa, anh ta cũng nghiêm túc bảo đảm: "Vâng, tôi sẽ làm được."

Giọng của anh Hoắc nhẹ nhàng trở lại: "Một lát An Chi ra, cậu nhớ nói với nó, bố mẹ nó sắp trở về rồi, bảo nó ngoan ngoãn một chút, đương nhiên……cũng có thể tiếp tục hung hăng ngang ngược, có tôi đây rồi."

Đúng lúc này An Chi đẩy cửa ra, áo thun trắng mặc trên người cô ấy, có một cảm giác quyến rũ không nói nên lời.

An Chi nhảy nhót chạy đến trước mặt Cố Vũ Thành, nhẹ nhàng nói: "Ai thế?"

Cố Vũ Thành cố ý nói đầy đủ tên họ của người trong điện thoại: "Anh Hoắc Thành Danh, anh nên tự nói với An Chi đi, cô ấy vừa tắm xong."

An Chi vui vẻ cầm điện thoại, giọng ngọt ngào gọi một tiếng: "Anh——"

Đối phương nghe thấy tiếng gọi, rất vui vẻ, anh ta thích thú trả lời cô ấy: "Con bé này, sao thế? Đột nhiên nghĩ thông rồi à? Nào……để anh đoán xem, có phải hôm nay em định ăn thịt cậu ta không?"

An Chi mắng: "Chết tiệt, sao có thể nói như vậy, thế nào? Anh luôn bận rộn từ sáng đến tối, sao hôm nay có thời gian nhớ đến em mà gọi điện thoại thế?"

Hoắc Thành Danh bất đắc dĩ nói: "Vài ngày nữa bố mẹ em sẽ về nước, em phải tém tém lại một chút, đừng để bị mắng đấy."

An Chi không thèm quan tâm mấy chuyện này: "Sao thế? Em sống còn chưa đủ thoải mái sao? Mấy năm nay hai người họ đâu có quản lý em."

Hoắc Thành Danh rõ ràng biết trước đối phương có lẽ sẽ nói như vậy, anh ta cưng chiều nói: "Không sao, có anh đây, nếu hai người họ nói em thì cứ đến tìm anh là được."

An Chi mỉm cười vui vẻ: "Vâng ạ!"

Hoắc Thành Danh rất thích tính cách của cô em gái này, tuy là em gái cùng mẹ khác cha, nhưng anh ta luôn xem cô ấy là em gái ruột, một cô em gái đáng yêu như vậy, anh ta chỉ muốn nâng trên tay mà yêu thương.

Hoắc Thành Danh quyến luyến không nỡ, nói: "Được rồi, em đi thưởng thức cơ bụng của Cố Vũ Thành đi, anh cúp máy đây!"

An Chi thích thú mỉm cười: "Vâng……tạm biệt anh!"

"Tạm biệt!" Vừa nói xong từ "biệt" thì An Chi đã cúp máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK