Không khí bỗng trầm xuống một lúc, Cố Vũ Thành lên tiếng trước: "Được rồi được rồi, một lát nữa là trời tối rồi. Tuy nói tôi không dặn dò mọi người chuẩn bị quà tặng, nhưng ai cũng sẽ có ý tứ một chút phải không ?"
Chúng tôi cũng nhìn anh ta, vẻ: "So, ý anh là sao đây?”. Cố Vũ Thành hết cách, đành phải lần nữa: "Giúp tôi bố trí nơi này một chút đi. Các vị, nhớ dành ra một khoảng làm chỗ khách để quà đấy nhé."
"Cút!" Cả đám phun ra một chữ"Cút", nhưng lại đều hết sức tự biết mình. Người cầm lấy cây chổi, kẻ cầm cây lau nhà, tôi đeo bao tay vào, đi xử lý sân sau.
Hoa hồng lúc trước đã héo gần hết rồi, được tường vi màu hồng thay thế, Cố Vũ Thành đúng là một nhân vật thần kỳ.
Tôi ngắt xuống một đóa tường vi, đặt ở chóp mũi, tỉ mỉ cảm nhận hương thơm của nó.
"Tách tách ——" tôi quay đầu, Cố Vũ Thành đang cười ngây ngô, đứng bên cạnh Trần Diệp Thanh.
Miệng của anh ta lại bắt đầu giống như ăn mật vậy: "Ôi, Ngân Hằng, cô thật sự là... Không đi làm người mẫu quả đáng tiếc."
Tôi đứng đó, mặt đầy vẻ không tin nhìn anh ta.
Ngay trước mặt Trần Diệp Thanh chụp ảnh tôi, tên nhóc này chính là muốn dìm tôi đây mà!
Cố Vũ Thành nhìn thấy biểu cảm trên mặt tôi, đi tới giơ tấm hình lên cho tôi xem.
Quả thực, gò má tôi vốn cũng rất ưa nhìn, đặt bông tường vi lên mũi ngửi như vậy, đúng là ứng với một câu nói.
"Lòng có mãnh hổ, ngửi hoa tường vi."
Tôi hài lòng gật đầu một cái: "Ừm... Cũng không tệ lắm."
Cố Vũ Thành càng hài lòng gật đầu một cái, nói: "Trên phương diện chụp ảnh này, tôi đúng là chuyên nghiệp. Kể cả xấu vô địch cũng có thể được tôi chụp cho xinh đẹp lên mấy phần, huống chi... Cô vốn đẹp như vậy."
Tôi nhìn Cố Vũ Thành đắc ý, lại nhìn Trần Diệp Thanh đang đứng đó không nhúc nhích một cái, nhủ thầm trong lòng: Tôi cũng không muốn thay An Chi gánh cái nồi này đâu, Cố Vũ Thành đang lợi dụng tôi thoát khỏi Trần Diệp Thanh đây mà.
Tuy nói An Chi trong lòng tôi vô cùng quan trọng, nhưng vô duyên vô cớ lợi dụng tôi làm tổn thương Trần Diệp Thanh như vậy, Cố Vũ Thành không cảm thấy chút hổ thẹn nào sao!
Tôi đi tới, kéo tay Trần Diệp Thanh, nửa cười nửa không nói: "Cố Vũ Thành, mặc dù hôm nay anh là nhân vật chính, vẫn phiền anh giúp tôi chụp một tấm cùng với chị Thanh."
Cố Vũ Thành hiển nhiên không nghĩ tới tôi sẽ nảy ra ý kiến đi tìm Trần Diệp Thanh, hơn nữa còn yêu cầu anh ta giúp chúng tôi chụp chung.
Nhưng tôi đã khách khí nói như vậy, anh ta không thể nào chút mặt mũi này cũng không nể được, không đại độ chút nào, không phải, là quá hẹp hòi.
Cố Vũ Thành gật đầu mỉm cười, nói: " Được thôi, hai người đứng vào đi, tạo một tư thế đẹp mắt vào.”
Tôi nghe được câu này, thân thiết nghiêng đầu vào vai Trần Diệp Thanh, nghịch ngợm giơ chữ V.
"Tách tách —— Tách tách —— Tách tách ——" chụp liên tiếp mấy tấm, Trần Diệp Thanh hôm nay mặc một chiếc váy dạ hội màu đen, tôi lại mặc chiếc váy dài tay thu đông màu trắng. Màu son của Trần Diệp Thanh là nóng bỏng đỏ thẫm, mà tôi là màu phấn hoa anh đào, hai người đứng cạnh nhau, ngược lại trông có vẻ vô cùng xứng đôi.
Tôi nhìn thấy tấm hình, rất hài lòng vỗ vỗ bả vai Cố Vũ Thành, nói: "Mấy ngày trước học được bài hát “Tặng bạn một đóa tường vi có được không” của Cố Thành Phan, lát nữa, tôi sẽ hát một khúc!"
Cố Vũ Thành kinh ngạc há miệng, nói: "Vậy cô cũng không thể hát sai đấy nhé, hôm nay dù sao cũng là sinh nhật tôi, luyện tập cẩn thận đi đã."
Tôi liếc mắt: "Thôi đi, tôi đã nói là tôi thuộc rồi mà, chẳng lẽ tôi còn gạt anh sao?"
Trần Diệp Thanh nhìn thấy tấm hình cũng rất hài lòng, cô ta nhoẻn miệng cười nói: "Đây chính là lần đầu tiên Cố Vũ Thành chụp hình cho tôi!"
Cố Vũ Thành cợt nhả: "Thôi đi, Trần Diệp Thanh. Trước kia không biết đã lãng phí bao nhiêu cuộn phim cho đám phá của mấy người rồi, cô cũng đừng trợn mắt nói láo như thế chứ!"
Màu tóc sợi đay của Trần Diệp Thanh dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh, cô ta nghiêm túc nói rõ ràng từng chữ từng câu: "Đây là lần đầu tiên anh chụp hình cho tôi kể từ sau khi tôi trở thành bạn gái của anh, được chưa?"
Tôi trề môi, biểu thị sự bất mãn không che giấu với Cố Vũ Thành.
Cố Vũ Thành lúng túng, gãi đầu một cái, vẫn là không nhịn được mà nói: "Thật ra tôi cảm thấy, Trần Diệp Thanh à, cô và tôi ấy... Hay là vẫn làm anh em như lúc trước đi, cô thấy sao?"
Đáp lại là một sự yên lặng tuyệt đối, thỉnh thoảng lại có vài tiếng gió hiu hiu. Tôi cũng không dám ho he gì, dù sao tôi cũng không hiểu nổi, tại sao người vừa mới mấy ngày trước vẫn còn là tình địch của tôi, bây giờ lại đột nhiên thích Cố Vũ Thành.
Sau đó Trần Diệp Thanh nói cho tôi: "Tôi yêu một người và không yêu một người thật sự cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt, chỉ là thời gian dài ngắn thế nào, chính tôi cũng không cách nào suy xét được."
Trần Diệp Thanh cúi đầu, giống như đang khóc vậy, nhưng khi ngẩng đầu lên, trên môi lại là một nụ cười.
Nụ cười vô cùng gượng gạo, nhưng cũng vô cùng đẹp mắt.
Vẻ đẹp của Trần Diệp Thanh không giống Thư, cũng không giống An Chi, An Chi nhìn chỗ nào cũng thấy đẹp, còn hoàn hảo hơn so với Cố Thành Phan. Nhưng Trần Diệp Thanh thực sự đẹp đến mức tinh xảo, có chút giống như... Hoa đỗ quyên.
Đúng vậy, đỗ quyên, khí chất nữ thần.
Nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt, nhưng là không nói rõ ra được đẹp ở điểm nào.
Trần Diệp Thanh nở nụ cười xinh đẹp: "Tôi đi xem một chút, bọn họ dọn dẹp đến đâu rồi. Hai người... Hai người trò chuyện đi..."
Tôi biết Trần Diệp Thanh đau lòng, khẳng định không thua gì lúc ban đầu tôi bị buộc phải rời xa Vu Mạnh. Đúng vậy, vào lúc tôi vẫn còn yêu Vu Mạnh nhưng lại buộc phải ở bên Cố Thanh, tôi cũng rất khó chịu.
Yêu mà không được.
Trần Diệp Thanh mới vừa đi, tôi liền đá về phía Cố Vũ Thành.
Đá trúng mắt cá chân anh ta, Cố Vũ Thành đau “A…a…” hét lên.
Tôi không chút lưu tình trừng mắt với Cố Vũ Thành: "Làm sao? Anh tổn thương con gái nhà người ta rồi đó.”
Tôi không nhịn được, tiếp tục lên giọng giáo huấn anh ta: "Mẹ nó chứ, vì Cố Mai tổn thương An Chi, rồi sao? Bây giờ đừng nói với tôi lại bởi vì An Chi mà tổn thương Trần Diệp Thanh đấy nhé! Cố Vũ Thành, anh rốt cuộc muốn gì? Hả? Muốn êm đẹp hẹn hò một tuần, bây giờ thì hay rồi, người ta thật sự muốn trở thành bạn gái anh rồi đó, anh có chịu trách nhiệm hay không đây? ..."
Tôi đột nhiên phát hiện Cố Vũ Thành có gì đó không đúng, anh ta ôm cẳng chân mình chậm rãi ngồi thụp xuống.
Tôi có chút lo lắng cho anh ta, tiến tới hỏi nhỏ: "Anh... anh sao vậy? Cố Vũ Thành... Tôi... Tôi không phải cố ý."
Xong rồi xong rồi, đau như vậy, cẳng chân Cố Vũ Thành sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ!
"Tôi không sao." Ngay khi tôi lo lắng sắp chết, Cố Vũ Thành đột nhiên lên tiếng: "Tôi cũng không muốn đâu... Nhưng mà... Tôi thật sự nhớ An Chi..."
Từ xưa tới nay, chuyện tình cảm ấy mà, nan giải.