“Dừng tay.” Đúng lúc này, Cố Thành Phan xuất hiện. Trong tay anh có một quả bóng rổ, phía sau hắn là An Chi và Cố Vũ Thành, còn bên cạnh là Vu Mạnh.
Nắng chiều chiếu thẳng xuống gương mặt của bọn họ, đây chính là ngôi trường cấp ba tốt nhất của thành phố X lúc đó, còn bọn họ là những nhân vật nổi bật nhất của ngôi trường này. Cố Thành Phan là cao thủ bóng rổ, Vu Mạnh là thiên tài piano, An Chi vừa là diễn viên nhí vừa là một học sinh xuất sắc, Cố Vũ Thành thì từng giành được giải quán quân cuộc thi diễn thuyết thanh thiếu niên của thành phố S nên được đặc cách tuyển thẳng vào trường học.
Lúc đó tuy rằng còn rất nhỏ nhưng bọn họ đã vô cùng xuất sắc.
Cố Thành Phan đi tới, đứng ở trước mặt hoa khôi của lớp: “Cậu là lớp trưởng, lại còn rất xinh đẹp, đáng lẽ nên quan tâm tới bạn học nhiều hơn mới phải chứ.” Giọng điệu vừa có ý khen ngợi lại vừa mang theo chút đe dọa khiến cho cô bạn lớp trưởng kia chỉ có thể cười ngượng ngùng.
Cố Thành Phan cũng chẳng muốn dài dòng nên quay người nói với Trần Diệp Thanh: “Bạn học này, nghe nói là chúng ta cùng đường, vậy thì... đi cùng đi.”
Thực ra đó chỉ là lời Cố Thành Phan thuận miệng nói ra để giúp cô giải vây mà thôi, anh không hề biết rằng Trần Diệp Thanh thật sự có cùng đường với bọn anh hay không. Mỗi lần đi trước mặt họ, hay là đi sau lưng họ với khoảng cách bình thường, nhìn bọn họ cùng nhau đùa giỡn, Trần Diệp Thanh cảm thấy rất hâm mộ.
Vì thế, một khi đã thích rồi thì không thể nào tự thoát ra được.
Nghe Cố Vũ Thành nói xong những lời này, ly rượu của anh cũng đã cạn, tôi quay đầu nhìn về phía mặt trăng, thật sự rất đẹp.
Cố Vũ Thành nói: “Tại sao lại là chuyện có liên quan tới việc hiểu rõ Trần Diệp Thanh?”
Tôi không hề giấu giếm: “Bởi vì em muốn hiểu rõ cô ấy, hiểu rõ Cố Thành Phan của trước đây.”
Cố Vũ Thành bày ra bộ dạng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ngay sau đó anh ta đứng dậy, lau tay vào quần áo, vừa lau vừa nói với tôi: “Nhưng mà... em không cảm thấy rằng, nếu so sánh giữa quá khứ và tương lai thì tương lai sẽ quan trọng hơn hay sao?”
Tôi gật đầu không chút do dự: “Đúng vậy, nhưng mà... Em muốn hiểu rõ anh ấy là vì muốn biết tương lai phải chăm sóc anh ấy như thế nào. Anh cảm thấy… Em làm như vậy có chỗ nào không đúng sao?”
Cố Vũ Thành lắc đầu: “Không, không, không, anh không cảm thấy làm như vậy có gì sai cả, chỉ là... ” Tôi cứ nghĩ rằng anh ta sẽ nói với tôi rằng, làm như vậy sẽ không hay, nhưng cuối cùng anh ta lại nói sang chuyện khác: “Chỉ là... có lẽ em rất thích Cố Thành Phan nhỉ.”
Nói xong câu đó, anh ta liền cầm ly rượu lên rồi rời đi, để lại một mình tôi ngây ngốc ngồi nguyên tại chỗ.
Tôi nhìn theo bóng lưng của anh ta, cảm thấy những người ở bên cạnh Cố Thành Phan như đang trốn tránh điều gì đó khi ở trước mặt tôi.
Tôi lại quay đầu nhìn về phía mặt trăng, khi còn nhỏ ba tôi có nói với tôi rằng, mặt trăng không thể dùng tay để chỉ, nếu như chỉ vào đó tức là không hề tôn trọng mặt trăng. Nếu như chỉ vào mặt trăng rồi mà không biết nhận lỗi thì sẽ bị những lưỡi dao do mặt trăng hóa thành cứa vào đôi tai.
“Ngân Hằng... ” Lúc đó, Cố Thành Phan từ từ bước tới, trên người mang theo ánh trăng, gương mặt hiện lên nụ cười, anh đứng ở trước mặt tôi và nói: “Lạnh không? Nghỉ ngơi một chút đi!” Anh còn đặc biệt nhấn mạnh vào mấy chữ “nghỉ ngơi một chút” nữa.
Tôi hơi ngượng ngùng nhìn anh, tôi hỏi: “Vậy... tối nay chúng ta thực sự sẽ qua đêm ở nhà của Cố Vũ Thành sao?”
Cố Thành Phan mỉm cười hỏi lại tôi: “Sao vậy? Em không muốn sao? Tôi nói cho em biết, phòng của Cố Vũ Thành có hiệu quả cách âm rất tốt đó.” Anh từng bước từng bước tiến lại gần tôi, vì để đề phòng tôi chạy trốn, anh liền ôm chặt lấy eo tôi, tiến lại gần tôi từng chút từng chút một. Tôi nhắm chặt mắt lại, chờ đôi môi của anh bao phủ lấy môi mình, hơi thở của anh rất gần, cơ thể hơi nóng, tôi ngẩng mặt lên, chuẩn bị đón nhận hương vị của anh.
“Chậc, chậc, chậc... ” Đột nhiên giọng nói của Cố Vũ Thành vang lên, anh ta đứng trên bậc thang của sân sau, bộ dạng như đang xem kịch vui: “Bây giờ, tôi không muốn nhận lấy cả nghìn điểm đả kích này đâu, thế nên phiền hai người đi lên phòng trên tầng nghỉ ngơi được không?”
Chúng tôi nằm trên chiếc giường ở gác xép, đột nhiên tôi hỏi Cố Thành Phan: “Anh... và Vu Mạnh, có phải vì em nên mới thành ra như vậy không?”
Cố Thành Phan mỉm cười rồi nhéo nhẹ lên mũi tôi, nói: “Không liên quan đến em, nhưng mà nếu như em lại tới gần anh ta như vậy nữa thì đúng là có liên quan lớn đấy.”
Tôi không thể khống chế nổi sự tò mò của mình: “Vậy... vừa rồi lúc dọn phòng, các anh có nói chuyện gì với nhau không?”
Cố Thành Phan khẽ nhíu mày: “Nếu em lại nhắc đến một người đàn ông khác trước mặt anh, vậy thì cứ chờ anh... giày... vò em đi nhé.”
Nói xong anh liền bổ nhào đến, bắt đầu nụ hôn mà vừa nãy chưa kịp bắt đầu.
Kỹ thuật hôn của anh rất giỏi, tôi bị hôn đến mức biến thành một viên kẹo đường dẻo quẹo, chỉ muốn đắm chìm vào trong nụ hôn đấy, không muốn mở mắt ra.
Tôi sắp nghẹt thở rồi, lúc này, Cố Thành Phan cuối cùng cũng buông đầu lưỡi của tôi ra. Anh muốn cởi quần áo của tôi nhưng bỗng nhiên nhận ra điều gì đó.
Anh hôn nhẹ lên vành tai tôi: “Được, anh đi tắt đèn.”
Tôi lắc đầu: “Không, em muốn nói với anh một chuyện cơ, anh đừng tức giận.”
Anh đứng dậy, tôi từ từ cởi quần áo ra, trên bả vai tôi bỗng lộ ra vết hông hồng do Vu Mạnh để lại.
Cố Thành Phan nhíu mày: “Em và anh ta... đã làm chuyện đó rồi ư?”
Tôi cảm thấy bầu không khí trở nên ngột ngạt nên vội vàng lắc đầu: “Không... cuối cùng em đã dừng lại.”
Cố Thành Phan nhìn chằm chằm Trình Ngân Hằng, nếu như nói người phụ nữ trước mặt không hề dính líu gì đến Vu Mạnh, anh chắc chắn sẽ không tin.
Nhưng... nhưng gần đây, rõ ràng anh cảm thấy Trình Ngân Hằng thích mình, tại sao lại còn muốn dây dưa với người đàn ông khác.
Lần đầu tiên Cố Thành Phan nhìn thấy Vu Mạnh hôn Trình Ngân Hằng, trái tim anh nhói đau. Nhưng lúc đó, mối quan hệ giữa bọn họ chỉ là sự hợp tác về mặt giấy tờ. Trên hợp đồng ghi rõ ràng, chỉ cần không lên giường với người khác là được. Vì vậy, lúc nhìn thấy họ hôn nhau, anh không hề nhảy vào tranh cãi.
Nhưng lúc này, nhớ đến chuyện Trình Ngân Hằng nở nụ cười tươi rói với Vu Mạnh, trái tim anh lại cực kỳ khó chịu.
Cố Thành Phan đè ngọn lửa giận trong lòng xuống, anh trầm giọng hỏi: “Tại sao chứ?”
Trình Ngân Hằng dùng ánh mắt lấp lánh nhìn anh, cô hỏi lại: “Vậy anh thì sao? Anh đến nước X để tìm ai?”
Cố Thành Phan chợt cảm thấy ngạc nhiên, chẳng lẽ... là vì chuyện này ư?
Đúng thế, anh cũng có kém gì cô đâu? Bản thân anh cũng có người trước đây. Đúng như An Chi đã nói, không thể chỉ cho phép quan lại phóng hỏa mà bắt nhân dân không được bật đèn.
Anh khẽ mím môi, sau đó mới mở miệng nói: “Bởi vì em không nghe điện thoại của anh nên anh đã cố ý nói thế trước mặt đám phóng viên.”
Trình Nguyệt Hằng dở khóc dở cười: “Chuyện này là vì anh không nói gì mà đã vội đi, em uống say, sau đó Vu Mạnh đến tìm em, sau đó... Sau đó anh ấy đã bị thương, điện thoại của em thì rơi mất.”
Nhìn dáng vẻ giải thích của Trình Ngân Hằng, Cố Thành Phan dịch sát lại gần cô hơn: “Ngân Hằng, đừng nói nữa… Chúng ta bỏ qua chuyện cũ, sau này đừng như thế này nữa, được không?”
Thấy Cố Thành Phan dịu dàng nói chuyện với mình, tôi bất giác gật đầu. Anh chuyển sang hôn lên vành tai tôi, anh luôn biết rõ điểm mẫn cảm của tôi nằm ở đâu.
Vừa hôn vào tai tôi, chân của Cố Thành Phan vừa len qua làn váy ngủ, tìm đến chân tôi.