Mục lục
Lãng Tử Tại Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Không tồi.

Ngài Nghiêm gật gật đầu:

– Nhưng mà các cậu cũng biết bọn họ muốn làm gì rồi, bọn họ chẳng qua là cầm những thứ đáng giá này để giả bộ một chút, thả một chút hiếu kỳ, thật sự có chút phung phí của trời, cái người thương nhân đồ cổ kia chỉ dùng rất ít tiền, đã có thể thu mua hết đồ cổ nơi này, sau đó kiếm được một đống tiền một cách ngon lành.

– Chẳng lẽ ông ấy không hề hỏi ngọn nguồn khai quật cổ vật?

Kế Béo chớp chớp cặp mắt bé tí, nước miếng gần như chảy xuống,gã đã mơ hồ đoán rằng kề bên có một đại bảo tàng, đã bị nông dân phát hiện một góc của băng sơn, chỉ có điều loại cơ hội này có khi gặp được nhưng không thể cầu được, phòng chôn mộ bình thường cũng có chút không giống nhau, nhưng có lể làm cho ngài Nghiêm đích thân xuất mã, hơn nữa cảm hứng về mộ thật sự không nhiều lắm, nếu như thật sự mình đã tự phát hiện được, thù lao có khi có thể đủ sống cả nửa đời còn lại.

– Ông ta đâu có ngu, đương nhiên là hỏi.

Ngài Nghiêm thản nhiên nói:

– Trên ngọn núi này có một thác nước, tuy nhiên bây giờ đã khô cạn, mấy đồ kia bị chìm ngay dưới chân thác nước, lâu ngày rồi, thác nước khô cạn, lại bị cát chảy lấp đi, phụ nữ và trẻ em trong thôn là những kẻ vô tri chỉ vì tiết kiệm tiền, lấy đại một vài cái làm vật dụng trong nhà, vừa loạn đào thông, lại đánh vỡ lãng phí một chút, còn lại chỉ khoảng một phần mười. Tuy nhiên ông ta không có vẻ gì là đáng tiếc, cái này làm cho Kế Béo thấy chút kỳ lạ.

Lâm Dật Phi ở trong rừng nghe thấy, thầm thở dài, xem ra thác nước bị khô đã phá hư một phần không nhỏ, cũng có thể làm cho vài đồ bên trong động chảy ra theo thác nước, lúc này mới dẫn đến việc một đám người đào bới chen chúc tới, chẳng lẽ cài này cũng là vào ngày phát sinh chuyện kỳ quái mà ông Phương nói.

Lúc này Lâm Nhất Phí thật sự có chút cảm giác muốn khóc, chủ nhân thiết kế mê cung ngầm này đúng là một thiên tài, thật không ngờ đụng phải một lũ ngu tiến hành cái gọi là khai quật, cái này có thể nói là cao tăng đang pha ấm trà, trong lúc chờ đợi người tới thưởng thức, người kia chỉ lắc đầu, nói được một câu hoang đường là trà này quá nóng.

Tuy nhiên theo Lâm Dật Phi biết, bây giờ cũng không phải là tình huống xấu nhất, bọn họ còn chưa đoạn tuyệt sức sống của mê cung ngầm, bằng không thì toàn bộ sơn đô sẽ bị sụp đổ, nơi này cũng sẽ biến thành một hộ nước, dưới ngầm và trên mặt đất đều là một mảng hỗn hợp, tất cả bí mật sẽ vĩnh viễn bị chôn dấu dưới đáy hồ, muốn khai quật thì đã là việc không thể xảy ra.

– Thác nước?

Hai mắt của Béo tỏa sáng:

– Vậy sao chúng ta không bắt tay vào làm từ ngọn nguồn của thác nước, mà lại chạy tới đây…..

Gã nhịn lại rồi cúi mặt nói, nhưng mọi người đều biết ý của hắn, bây giờ cách làm này nhìn từ góc độ nào thì là trèo cây tìm cá.

Ngài Nghiêm thở dài nói:

– Đương nhiên chúng tôi cũng đã nghĩ tới cách này, tuy nhiên cái ngọn nguồn kia hoàn toàn đã ở sai chỗ trong thân núi, chuyện chúng ta khai quật từ nơi ấy, đã hoàn toàn là chuyện không thể nào.

Kế Béo không kìm nổi hỏi:

– Cho nên ngài Nghiêm chạy tới chỗ này để đào bới?

Nhìn vẻ mặt của gã, dường như muốn khó, nhưng gã không thể nói, dù sao người ta cũng là ông chủ, cho dù có ngu ngốc, ngân phiếu mà ông ta cho vẫn lưu thông được trên toàn thế giới.

Không ngờ ngài Nghiêm trang nghiêm nói:

– Không sai.

Kế Béo thở dài một tiếng:

– Ngài muốn như thế nào, tôi với anh em đều nghe theo ngài, nhưng mà trước khi làm tôi muốn nói rõ một chút, căn cứ vào hợp đồng của chúng ta, một triệu lúc trước là tiền đặt cọc, bây giờ tiền làm việc từng đêm sẽ tính từ đầu.

Gã và tên gầy họ Cổ kia tuy rằng không phải là anh em ruột, nhưng thật sự còn có tình cảm hơn cả anh em ruột, đây đương nhiên là tín nhiệm mà bọn họ tích lũy từ việc hợp tác với nhau hơn hai mươi mấy năm nay.

Ngài Nghiêm mỉm cười, ánh mắt có chút mỉa mai:

– Cậu yên tâm, cho dù chỉ tìm ra được không khí, tôi cũng không trả thiếu cho cậu một đồng đâu.

Kế Béo bị người khác nhìn thấu tâm tư, mặt hơi đỏ lên, nhưng chỉ cười nói:

– Bước tiếp theo, làm như thế nào, xin ngài Nghiêm phân phối.

Kế Béo tuy rằng có thể tính kế, nhưng có điều tốt không thể phủ nhận, gã thu tiền thì sẽ làm việc, hơn nữa tuyệt đối sẽ khiến ông chủ hài lòng, gã trộm mộ không hơn một ngàn thì cũng tới mấy trăm, gã chỉ theo ông chủ tiến vào hầm mộ, chưa bao giờ động vào một đồ vật nào trong hầm mộ, vào bảo sơn tay không quay về nói thì đơn giản, làm thì tuyệt đối không hề dễ, đây cũng là một thủ tục kỳ quái bao nhiêu năm của hắn, nhưng mà ông chủ lại rất hài lòng về điều đó.

Ngài Nghiêm chậm rãi nói:

– Việc các cậu cần làm là đưa chúng tôi từ đây vào cửa động xem xét, nếu cần các cậu giúp thì động thủ thêm cũng không muộn, đương nhiên, ngài Bao muốn các cậu làm cũng chính là việc này đó.

Kế Béo và đồng bọn có chút kinh ngạc, ngài Bao chỉ hừ một tiếng, Kế Béo đứng cách cửa động khá xa, không phải là gã không có hứng thú với cửa động, chỉ có thể nói là ngài Bao kia đứng cách cửa động quá gần, gã không muốn đứng gần người đó mà thôi.

Không biết là vì sao, gã luôn cảm thấy cái ngài Bao kia giống y như người chết, đương nhiên hơn người chết một cái là có hơi thở, nhưng lúc này gã không thể không tiến lên quan sát kỹ cửa động, gã không thể không cẩn thận, cũng vẫn rất cẩn thận, đây cũng là nguyên nhân mà khiến gã và đồng bạn có thể sống tới bây giờ.

Thật không ngờ gã chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt liền giống y như là một đứa trẻ âu yếm nhìn món đồ chơi, không muốn rời khỏi.

– Thế nào, Kế Béo, nhìn ra cái gì không vậy?

Ngài Nghiêm thản nhiên hỏi.

Kế Béo lại nhìn thêm một lúc lâu, rốt cục cũng quay đầu lại nói:

– Có lẽ trước đây, ngài Nghiêm đã tìm tới cao nhân dò xét qua nơi này, nhưng lại không biết tại sao, lại đưa anh em chúng tơi tới đây? Vị cao nhân ban đầu kia đâu rồi?

Ngài Nghiêm chỉ ồ một tiếng, từ chối, Cao Kiều lạnh lùn nói:

– Tại sao anh biết?

– Lúc trước tôi đứng cách khá xa, còn tưởng động này là động tự nhiên.

Kế Béo thở dài nói:

– Huống hồ còn có một cỗ quan tài ở đây, mấy đống tàn cốt, vừa nhìn đã làm cho người ta cho là lính mới, hoặc là chó hoang đào ra, thật không ngờ khi tôi nhìn kỹ một chút, mới phát hiện đây chính là do một cao thủ tỉ mỉ thiết kế, động này là do bàn tay con người làm ra, hơn nữa, người đó còn là một người lành nghề. Vì vậy động sâu không thể lường được, tuy nhiên không thể thấy được một ít đất nào được đào ra từ bên trong, điều này cho thấy cổ nhân cũng không làm được.

Gầy nghe thấy Kế Béo nói, cũng không nhịn được nữa cũng chạy lên, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ gật đầu, bỗng nhiên xoay người hỏi:

– Ngài Nghiêm, tôi muốn hỏi ngài một vấn đề, động này có phải là do người của Du Lão Thử đào lên?

Ngài Nghiêm hơi có chút kinh ngạc, nhưng không có phủ nhận, chậm rãi gật đầu nói:

– Cậu nói không sai, cửa động này chính là do Du Lão Thử đào lên.

– Ngài Nghiêm nếu mời được cả cao thủ như vậy, vẫn còn tìm tới anh em chúng tôi, không phải là đang đùa đấy chứ?

Kế Béo thẳng lưng, lạnh lùng nói.

Du Lão Thử là một cái tên khôi hài, nhưng nổi danh lừng lẫy, người khác đều nói ông ta có thể sinh hoạt trong lòng đất, đào động còn công phu hơn cả chuột, đương nhiên đây chỉ là một trong những điểm mạnh của lão, ông ta đào bới mộ cổ tuyệt đối không hề thua kém Kế Béo và Cổ Ý, cái này mới làm cho Kế Béo bất mãn, nghĩ là ngài Nghiêm cố tình trêu đùa.

Thấy ngài Nghiêm không nói một lời, Cổ Ý không nhịn được liền hỏi:

– Du Lão Thử bây giờ đang ở đâu?

Sắc mặt ngài Nghiêm liền thay đổi, một lúc sau mới nói:

– Tôi cũng không biết nữa.

– Ông không biết?

Kế Béo chớp chớp đôi mắt nhỏ tí, thoạt nhìn thì chẳng khác gì con chuột con:

– Ngài Nghiêm, tuy rằng ông là ông chủ của chúng tôi, nhưng vụ này cũng có khi bọn tôi không làm đấy, cùng lắm thì đem tiền đặt cọc trả lại cho ông.

Gã nhận định ngài Nghiêm hiển nhiên không giống như những gì ông ta vừa nói, có vẻ như đã nói ra hết tất cả, nhưng lại đang che giấu rất nhiều điều.

Sắc mặt ngài Lãnh lạnh tanh, trên tay không biết từ chỗ nào liền lấy ra một thanh phi đao, tiến lên trước một bước, ngài Lãnh phất tay một cái, nụ cười trên gương mặt như được khắc, không hề có chút thay đổi:

– Tôi thật sự không biết Du Lão Thử đi đâu rồi, tôi chỉ biết là nửa tháng trước, ông ta với một thương nhân cổ đồng, cùng với hai thủ hạ của tôi đi vào động mà ông ấy tự tay đào lên, liền mất liên lạc, không hề xuất hiện nữa.

– Bọn họ đã bị chết ở bên trong?

Kế Béo giật cả người.

Ngài Nghiêm nhìn gã ta một lúc lâu, rốt cục lắc đầu nói:

– Tôi vốn nghĩ là nơi này không hề đơn giản, nhưng một Du Háo Tử lại thêm hai thủ hạ của tôi, chắc chắn là không có vấn đề, bốn người bọn họ y như là biến mất trong hư không, đồ ăn bọn họ đem theo cũng đủ dùng cả nửa tháng, nhưng tôi còn biết Du Háo Tử còn có một bản lĩnh khác, chính là ở nơi nào cũng sẽ không bị đói chết, cho nên tôi cho rằng bọn họ khả năng vẫn còn sống.

Kế Béo gật gật đầu, Du Háo Tử là một cao thủ trong lĩnh vực của bọn họ, tiền công cũng cao bằng bản thân y cộng thêm Cổ Ý, cũng là do ông ta có tuyệt chiêu đặc biệt mà người khác khó có thể sánh bằng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK