– Còn anh, anh đoán thế nào?
Lâm Dật Phi còn chưa lên tiếng, thì A Thủy đã mỉm cười nói:
– Tiểu Phi chỉ nói nếu chúng tôi không kiên nhẫn được thì có thể đi trước. Cậu ta nói cho dù có biến thành hòn vọng phu cũng đợi bằng được em.
– Chém gió vừa thôi ông.
Đại Ngưu làm bộ nôn mửa:
– Tiểu Phi không nói gì thêm, cũng không đánh cuộc. Cậu ta chỉ nói em là một cô gái nhân gian ít có, thông minh xinh đẹp, thiên hạ vô song. Cho nên tuyệt đối sẽ không giống như cô bạn của anh, vừa đợi sẽ phải đợi nửa tiếng.
Đại Ngưu thở dài. Đoạn đầu có chút bịa đặt, nhưng đoạn sau đúng là cảm xúc thật. Rất nhiều cô gái nghĩ rằng nếu tới quá sớm sẽ mất đi phẩm giá. Nhưng lại không biết rằng, nếu hai người yêu nhau, mà phải tính toán chi ly như vậy, sẽ là tai họa ngầm về sau.
Bách Lý Băng mỉm cười nói:
– Dật Phi sẽ không nói giống như Đại Ngưu. A Thủy thì có khả năng.
Đợi bốn người xuất phát, Bách Lý Băng vẫn không nhịn nổi kéo Lâm Dật Phi lại phía sau, thấp giọng hỏi:
– Vừa nãy anh đã nói gì?
Lâm Dật Phi cười thản nhiên:
– Kỳ thực anh không nói gì cả. Anh chỉ nghĩ, dù cho người nào thua, cũng không tới lân anh mời ăn tối. Nếu là em, anh nghĩ, chắc cũng không quan tâm tới bọn họ đánh cuộc.
Bách Lý Băng phì cười:
– Đúng là dối trá. Em đương nhiên là không ngại rồi. Chỉ có điều…
Thấp giọng nói:
– Bọn họ thấy em thế nào, em không quan tâm. Em chỉ quan tâm tới cái nhìn của anh mà thôi.
Ôm chặt cánh tay của Lâm Dật Phi, yên lặng một lúc lâu.
– Em đang nghĩ gì vậy?
Tuy Lâm Dật Phi đang nhìn về phía trước, nhưng vẫn quan tâm tới suy nghĩ của thiếu nữ.
– Ừm.
Bách Lý Băng ngẩng đầu lên, nhìn Đại Ngưu và A Thủy cười đùa đi phía trước, thấp giọng nói:
– Ngày hôm qua, có phải anh, có phải anh đi gặp tình nhân cũ, Phong Tuyết Quân kia phải không?
Ngừng một chút:
– Em hỏi vậy, có phải là quá nhỏ mọn không?
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Ngày hôm qua là Phong Tuyết Quân tới tìm anh.
Thấy thiếu nữ chăm chú lắng nghe, Lâm Dật Phi nói thật:
– Cô ta trịnh trọng nói rằng cô ta thích Uông Tử Hào. Bởi vì y có tiền có thế, có những thứ mà cô ta muốn. Còn anh thì không thể.
Vẻ mặt Bách Lý Băng đầy kinh ngạc:
– Cô ta chỉ nói như vậy?
Lâm Dật Phi cười hỏi:
– Em hy vọng cô ta nói như thế nào?
Bách Lý Băng đỏ mặt:
– Em tưởng rằng cô ta rốt cuộc phát hiện ra những ưu điểm của anh, cho nên….
Khuôn mặt của thiếu nữ vốn hơi đỏ vì trang điểm, thời khắc này đã biến thành đỏ bừng, giống như ráng chiều vậy, khiến cho những người đi ngang qua cảm thấy cô cực kỳ quyến rũ xinh đẹp, không kìm nổi mà quay đầu nhìn. Có một người còn thiếu chút nữa đâm đầu vào cột điện.
– Uông Tử Hào là người như thế nào?
Lâm Dật Phi đột nhiên hỏi.
– Y là tình địch của anh.
Bách Lý Băng nửa đùa nửa thật trả lời:
– Nếu nói về sự giàu có, anh khẳng định không bằng y. Nếu nói về thế lực, cha mẹ anh hình như là kiến trúc sư. Còn mẹ của y là Bí thư thành phố Giang Nguyên.
Nhắc tới cha mẹ của Lâm Dật Phi, thiếu nữ có chút thẹn thùng và thất vọng. Hiện tại cô mới nhớ tới, mình chưa từng gặp qua cha mẹ của Lâm Dật Phi. Cha của cô thì đã gặp mặt Lâm Dật Phi một lần, có vẻ như rất hài lòng, cũng không để ý tới thân phận của Lâm Dật Phi. Nhưng còn cha mẹ Lâm Dật Phi, rốt cuộc là những người như thế nào? Bọn họ liệu có thích mình không?
– Còn cha của Uông Tử Hào?
Lâm Dật Phi không nhìn ra được tâm tư ngàn vạn của thiếu nữ.
Bách Lý Băng phục hồi tinh thần:
– Cha của Uông Tử Hào tên là Uông Nhân Viễn, là một thương nhân, buôn bán rất nhiều thứ. Nghe nói ông ta có số tài sản rất lớn. Tuy nhiên ông ta làm người khiêm tốn, không thích khoe khoang. Những điều này em nghe lén được từ lái xe Lưu và cha nói chuyện. Lần này cha của em tới thành phố Giang Nguyên đấu thầu, Uông Nhân Viễn cũng tham dự. Tuy nhiên về sau…
Thiếu nữ đột nhiên mỉm cười, giống như che giấu bí mật gì đó:
– Do danh ngạch không đủ, cho nên ông ta bị bài trừ. Hiện tại tuy bề ngoài ông ta vẫn khách khí với cha của em, nhưng nói không chừng trong lòng thì âm thầm mắng chửi.
Việc này có chút nội tình. Mặc dù Bách Lý Băng chưa từng gặp qua cha mẹ của Lâm Dật Phi, nhưng qua Lưu Minh Lý thì biết được rằng, công ty Hoa Kiến mà cha mẹ của Lâm Dật Phi làm cũng tham gia đấu thầu tòa nhà Băng Tuyết. Cho nên cô đã lén lút khuyên bảo cha mình thiên vị cho công ty Hoa Kiến. Đều nói yêu ai yêu cả đường đi, lúc đầu Bách Lý Hùng còn làm bộ khó khăn, suy tính một ngày, rốt cuộc đáp ứng yêu cầu của con gái. Bách Lý Băng cao hứng vô cùng, nhưng lại không hy vọng Lâm Dật Phi biết được chuyện đó.
Cô luôn cho rằng, thích một người, không nên suy xét nhiều. Yên lặng làm tất cả vì người yêu, đó cũng là một chuyện hạnh phúc.
Lâm Dật Phi có chút kinh ngạc, nhưng không hỏi nhiều.
– Buôn bán nhiều thứ? Làm người khiêm tốn?
Mấy ngày hôm trước, Chương Long Châu còn từng ám chỉ rằng, sắp thả một mồi câu lớn. Đám người Đinh lão đại có mối quan hệ mật thiết với Uông Tử Hào. Uông Nhân Viễn khẳng định cũng không thoát khỏi có liên quan. Một khi đã như vậy, tay chân của Uông Nhân Viễn cũng không sạch sẽ gì. Chương Long Châu đã nói có một chuyến hàng đồ cổ đi qua thành phố Giang Nguyên. Chẳng lẽ Uông Nhân Viễn chính là người ở phía sau thao túng?
Chậm rãi lắc đầu. Những điều này mình có thể nghĩ tới, Chương Long Châu không phải là người ngu, chắc hẳn đã đoán ra từ lâu. Nếu Uông Nhân Viễn bị Cục An ninh Quốc gia nhìn chằm chằm, cho dù ông ta có là người của Thành ủy, cũng không làm gì được. Bách Lý Hùng lăn lộn trong thương trường nhiều năm như vậy, là người đa mưu túc trí, ít nhiều cũng biết một ít. Nói như vậy, ông ta không kết quan hệ với Uông Nhân Viễn, thực sự là hành động sáng suốt. Giang hồ không ngừng biến hóa, mưa gió khó lường, không kém trong quan trường hay thương trường chút nào. Mặc dù Lâm Dật Phi chưa từng tham dự vào, nhưng vẫn có thể đoán được một hai. Cho nên tuy hắn biết Bách Lý Băng từng lấy lòng ở trước mặt cha cô, nhưng chuyện trong đó lại phức tạp hơn nhiều.
Đương nhiên, ở trong mắt của con gái, Bách Lí Hùng là một người cha hiền lành. Nhưng trong mắt của Lâm Dật Phi, ông ta là một người biết giấu tài. Bề ngoài có vẻ mộc mạc, kỳ thực đã sớm bày mưu tính kế. Bằng không ông ta dùng cái gì để có thể tung hoành trong thương trường nhiều năm như vậy mà sừng sững không ngã? Nếu chỉ biết ngang ngược, ngạo mạn không chịu tiếp thu, cho dù có phong quang nhất thời, cũng không thể kéo dài lâu.
– Em có quen Uông Tử Hào không? Cảm thấy y như thế nào?
Lâm Dật Phi trầm mặc một lát rồi hỏi.
– Y cũng là sinh viên của đại học Chiết Thanh, làm người rất kiêu ngạo.
Bách Lý Băng nhíu mày, nghĩ tới Lâm Dật Phi quan tâm tới Uông Tử Hào như vậy là vì Phong Tuyết Quân. Tuy nhiên, bên ngoài không tỏ vẻ gì cả:
– Ngày nào cũng lái xe đua tới trường, như sợ người khác không biết y có nhiều tiền vậy. Đoạn thời gian trước, lúc còn đang đấu thầu, y có chủ động làm quen với em, còn tặng hoa và mời đi ăn cơm. Tuy nhiên em không thích người này, nên đã cự tuyệt y.
Thiếu nữ sợ Lâm Dật Phi có vướng mắc, liền tỏ rõ lập trường.
– Vậy y.
Lâm Dật Phi muốn hỏi một chút về chuyện của Uông Tử Hào và Phong Tuyết Quân, nghĩ lại, liền buông tha.
– Không nói tới bọn họ nữa, bọn họ tốt hay xấu không liên quan gì tới chúng ta. Gần đây em ngủ thế nào. Anh nhớ lúc trước em thường ngủ không ngon giấc, hay bị tỉnh mộng.
Bách Lý Băng nghe được câu “Bọn họ tốt hay xấu không liên quan gì tới chúng ta”, liền cao hứng nhảy dựng lên. Lại nghe hắn quan tâm tới sức khỏe của mình, thì càng vui sướng:
– Nhắc tới cũng kỳ. Sau khi em nghe lời anh là không nên tức giận, thì cho dù không uống thuốc, cũng ngủ rất ngon.
Cô lại cười đắc ý:
– Người khác đều nói gần đây em rất có tinh thần. Theo anh thì sao?
Kỳ thực người khác cũng khen cô càng ngày càng xinh đẹp, tuy Bách Lý Băng đắc ý, nhưng vì thẹn thùng nên không chịu nói ra. Theo bản năng vân vê cái vòng cổ.
– Có phải có liên quan tới cái vòng này không?
Tuy cho rằng khả năng này không lớn, nhưng khi nhìn thấy hắn hào phóng với lão già chết tiệt kia nhu vậy, trong lòng thiếu nữ thực sự hy vọng cái vòng cổ này còn quý báu hơn, chứ không đến mức, ở trong lòng của Lâm Dật Phi, mình lại kém lão già tặc mi thử nhãn Du Lão Thử kia!
Không ngờ Lâm Dật Phi lại gật đầu:
– Đúng vậy. Một mặt là do tâm tình của em được cải thiện. Mặt khác.
Thấy cô cẩn thận vuốt ve cái vòng cổ, nhịn không được bật cười:
– Sợi dây này được làm bằng Thiên Tàm Ti. Không chỉ nói là dùng tay kéo, cho dù là dùng dao cắt cũng không đứt được.
– Thật hay giả?
Bách Lý Băng vừa vui mừng vừa kinh ngạc hỏi:
– Thiên Tàm Ti là cái gì? Là một loại tằm à?
Lâm Dật Phi gật đầu:
– Ừ, có thể tính là một loại tằm. Chẳng qua là cực kỳ hiếm thấy. Nó sinh sống ở nơi lạnh nhất phía Bắc. So với con tằm bình thường, nó còn nhỏ hơn, số tơ mà nó nhả ra cũng không nhiều. Nhưng về độ bền thì hơn gấp trăm lần do một con tằm bình thường nhả ra. Sợi dây mà em đeo này tuy chỉ làm từ hơn mười sợi Thiên Tàm Ti, nhưng cho dù treo một vật nặng hàng trăm cân, nó vẫn chịu được.