Hắn đi rửa mặt một chút, lại nghĩ đến Hoàn Nhan Liệt khi cầm khối ngọc Loan Phượng Thanh Minh kia, ánh mắt của anh ta chỉ đơn giản là tìm lại được bản thân thôi sao?
Hắn đang chìm trong suy nghĩ thì di động vang lên.
Khi Lâm Dật Phi cảm thán sự phát triển của thông tin hiện đại thì lại không kìm được nghĩ đến thất hiền trong rừng trúc. Khi bọn họ đang cất cao tiếng hát thì đột nhiên có người lấy di động rồi nói có người tìm, chắc hẳn cũng không còn thoải mái được nữa.
Nhìn thấy một dãy số lạ thì Lâm Dật Phi có chút kỳ lạ:
– Alo, tôi là Lâm Dật Phi.
– Dật Phi, có thể giúp tôi không? Tôi là Yên Nhiên.
Giọng nói của Yên Nhiên đầu bên kia có chút rầu rĩ.
– Oh? Cô nói đi.
Lâm Dật Phi có chút kỳ quái.
– Đến đây rồi nói đi, đến nhà tôi ấy.
Giọng điệu Tô Yên Nhiên mang theo chút khẩn cầu nhưng lại không nói rõ mục đích:
– Chắc anh biết nhà tôi chứ?
– Oh?
Khi Lâm Dật Phi buông điện thoại xuống thì có chút kinh ngạc, lắc lắc đầu, cẩn thận cất khối ngọc kia đi rồi mới đứng dậy ra ngoài. Khi hắn mới xuống dưới tầng thì trong lòng vừa động, sửa sang lại quần áo, thờ ơ nhìn bên trái một chút. Một chiếc xe đỗ ở đó, một người đàn ông đang nhìn sang bên này.
Lâm Dật Phi có cảm giác nhạy bén, kinh nghiệm phong phú, luôn có thể phát hiện ra nguy cơ bị uy hiếp và sự khác thường một cách kịp thời. Lần này cũng vậy, trực giác cho rằng người này đến là vì hắn vì ánh mắt của anh ta dừng trên người hắn rất lâu. Chiếc xe đỗ bên trái nhưng Lâm Dật Phi lại xoay người đi về bên phải.
Quả nhiên đằng sau truyền đến tiếng khởi động xe, chiếc xe kia dần dần lướt tới. Lâm Dật Phi nhíu mày, thở dài một tiếng, hắn rất ít khi gây sự với người khác nhưng rắc rối lại luôn tìm đến hắn. Nhưng rắc rối đã tới thì hắn cũng rất ít khi trốn tránh.
Hắn bước hai bước nữa thì chiếc xe đã lái đến đằng trước hắn, một tiếng phanh “két” vang lên, một ngườ từ trên xe nhảy xuống:
– Cậu Lâm đúng không?
Lâm Dật Phi dừng bước, cũng có chút kinh ngạc. Người trước mặt là một người xa lạ, theo suy đoán của Lâm Dật Phi thì trọng lượng không quá 50 kg, cũng có thể nói người này không biết võ, còn không được coi là một người cao to lực lưỡng, khuôn mặt thoạt nhìn rất hiền lành, tầm 30 tuổi.
– Anh là…
– Tôi là người làm vườn của Tô gia.
Người kia cười rộ lên, khuôn mặt tràn đầy thiện ý:
– Cậu Lâm nhận lời mời của Tô tiểu thư đến Tô gia đúng không?
– Oh?
Lâm Dật Phi cũng cười cười:
– Lẽ nào chuyện này quan trọng đến vậy, phải nhờ anh đích thân đến đón sao? Vẫn chưa hỏi tên của anh.
– Cậu Lâm thông minh thật.
Ý cười của người kia không giảm:
– Tôi họ Cao, tên là Cao Đại Danh.
– Oh?
Lâm Dật Phi ngẩn ra một chút:
– Anh Cao, không biết anh tìm tôi có chuyện gì?
– Tiểu thư mời cậu đến, sợ cậu Lâm bắt xe rắc rối nên mới bảo tôi đến đón. Cậu Lâm, nếu như cậu không tin thì có thể gọi điện hỏi tiểu thư một chút.
– Sao lại không tin chứ?
Lâm Dật Phi thản nhiên cười:
– Có người đến đón là chuyện tốt mà, làm phiền anh rồi.
– Không phiền, không phiền.
Cao Đại Danh dáng vẻ có chút vui mừng:
– Cậu Lâm đồng ý ngồi xe của tôi đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này.
Anh ta không ngừng khách sáo, Lâm Dật Phi cũng mở cửa xe ngồi vào. Đột nhiên khóe miệng người kia lộ ra một tia quỷ dị, chui vào trong xe mà không biết rằng tuy Lâm Dật Phi không quay đầu lại nhưng lại nhìn thấy rõ ràng qua gương xe.
Chiếc xe nhanh nhẹn tiến về phía trước, dáng vẻ Cao Đại Danh cũng rất nhẹ nhàng. Anh ta bật radio lên, một bài hát thịnh hành nhẹ nhàng lan ra, tiếng hát khàn khàn nhưng lại cho thấy một sự nhẹ nhàng thoải mái khác.
Lâm Dật Phi ngồi trong xe, nhắm hai mắt lại, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
– Cậu Lâm, cậu có quen Bắc Kinh không?
Cao Đại Danh thuận miệng hỏi, nhìn gương chiếu hậu một cái, Lâm Dật Phi trong gương dáng vẻ dường như đang ngủ.
– Không được coi là quen thuộc lắm.
Lâm Dật Phi mở mắt, nhìn ra ngoài xe một cái, lắc đầu nói:
– Thực ra nếu hôm nay anh không đến đón tôi thì chắc tôi còn không biết đến Tô gia thế nào nữa.
– Vậy sao?
Cao Đại Danh cười vui vẻ:
– Tiểu thư cẩn thận như vậy đấy, cô ấy biết điều này nên mới bảo tôi đến đón cậu.
– Cô Tô mới gọi đến mà anh đã đến rồi, đúng là đến cũng nhanh thật.
Lâm Dật Phi cười cười.
– Oh.
Cao Đại Danh ngây ra một chút:
– Tiểu thư sợ không đợi được cậu Lâm nên bảo tôi đi sớm một chút, phỏng chừng lúc tôi đã đến nơi thì mới gọi cho cậu.
– Oh? Hóa ra là thế.
Ánh mắt Lâm Dật Phi thu từ ngoài cửa sổ vào:
– Thực ra khi tôi nghe đến tên của anh thì có nhớ đến một người.
Mi tâm(*) của Cao Đại Danh trong gương chiếu hậu vừa động:
– Là ai vậy? Nhưng cái tên này của tôi cũng phổ thông nên việc trùng tên cũng là bình thường.
(*) Mi tâm chính là phần giữa trán.
– Nhưng cái người tên Cao Đại Danh kia thì lại không tầm thường chút nào.
Nụ cười của Lâm Dật Phi rất nhạt:
– Khi tôi tham gia Bách Gia Hội thì có quen hai tiền bối võ lâm, một người tên là Hạ Vĩnh Tàng, một người tên là Cao Đại Danh, không biết Cao Đại Danh anh có liên quan gì đến người tên Cao Đại Danh của Bách Gia Hội kia không?
– Vậy sao? Thế thì khéo thật.
Cao Đại Danh mỉm cười:
– Người ta là rồng còn tôi là giun. Đúng rồi, cậu Lâm, cậu đến Bắc Kinh bao lâu rồi? Không đi tham quan chút gì à?
– Cũng không đi gì cả, hiện giờ tôi còn không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc nữa, nhìn thế nào cũng thấy cảnh vật ở Bắc Kinh chỗ nào cũng giống nhau.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói, nhắm mắt lại rồi lẩm bẩm:
– Vẫn là Yên Nhiên suy nghĩ cho đáo, nếu không không chừng tôi cũng bị lạc đường rồi.
– Ha ha.
Cao Đại Danh cười cười, thấy Lâm Dật Phi nhắm mắt lại thì cũng không quấy rầy nữa, nhấn ga một cái rồi tiếp tục lái về phía trước.
Chiếc xe rẽ đông quẹo tây rồi đi vào một con ngõ nhỏ. Lâm Dật Phi mở mắt, nhìn xung quanh một cái:
– Hình như Tô gia lần trước tôi đến không phải chỗ này thì phải.
Cao Đại Danh “uhm” một tiếng:
– Lần trước cậu Lâm vào từ cửa trước, còn lần này chúng ta vào từ cửa sau nên có thể cậu sẽ thấy hơi lạ một chút.
– Oh?
Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Tô Yên Nhiên thú vị thật, lại còn ra vẻ thần bí như vậy nữa. Chắc đây lại là chủ ý của cô ấy hả?
– Là chủ ý của tiểu thư.
Cao Đại Danh cũng cười, dáng vẻ ngầm hiểu lẫn nhau:
– Cậu Lâm, lần này tôi đưa cậu đến cũng mạo hiểm lắm đấy.
Khi anh ta nói đến đây, khóe miệng mỉm cười và tiếng thở dài có chút bất đồng, chiếc xe chậm rãi dừng ở sau một cái sân lớn.
– Vậy sao?
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:
– Có gì mạo hiểm chứ? Lẽ nào trong cái sân phía trước có ba trăm đao phủ mai phục, chúng ta vừa vào thì sẽ bị chém thành thịt vụn sao?