Mục lục
Lãng Tử Tại Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con số mấy ngàn tệ nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít. Ở cái trấn Chu Tiên này, nó tương đương với tiền lương mấy tháng của một người dân bình thường, hẳn là một cái giá khiến người ta phải dao động. Lâm Dật Phi thản nhiên cười một tiếng, hắn đã hiểu ra chuyện gì. Nhãn thần của hắn rất tốt, sớm đã nhìn ra cái ví tiền đó là do người phía trước ném lại, chứ không phải do không cẩn thận làm rớt. Chỉ có điều hai người này phối hợp quả thực không tệ, thuần thục đến không thể thuần thục hơn, bất luận vè nét mặt hay động tác đều rất giống như xảy chuyện thật vậy.

Kỳ thật loại mánh khóe lừa bịp này rất đơn giản, chỉ có điều là do lực chấn động đột nhiên xuất hiện và cảm giác gấp gáp khiến rất nhiều người nhất thời không thể tỉnh ngộ.

Người bên cạnh Du Lão Thử kia hung tợn nhìn ông ta một cái, liên tục xua tay nói với người đi xe đạp:

– Không nhìn thấy, không nhìn thấy. Đúng rồi, vừa rồi tôi nhìn thấy phía sau có một người dường như đã nhặt được một ví tiền, anh có thể đi xem sao.

Người đi xe đạp lên tiếng đáp lại, bộ dạng rất lo lắng, sau khi nói một câu cảm ơn liền lên xe chạy về phía sau, lần này thì đúng là không còn nhìn thấy bóng dáng đâu cả.

Du Lão Thử kỳ thật một chút cũng không ngu ngốc, thấy Lâm Dật Phi đã mỉm cười đi về phía trước, cuối cùng cũng tỉnh hồn lại. Ông ta biết đây là kế đánh tráo mà bọn lừa đảo hay dùng, lợi dụng tâm lý tham món lời nhỏ của người dân để lừa tiền, bước tiếp theo là thảo luận chia tiền như thế nào. Vốn muốn trêu đùa người này một chút, chỉ có điều nhìn thấy Lâm Dật Phi đã cất bước, cuối cùng ông ta cũng từ bỏ suy nghĩ này, lắc đầu cười khổ nói:

– Cậu Lâm, chờ tôi với.

Người nọ hiển nhiên vẫn không muốn buông tha, ép sát bên cạnh Du Lão Thử:

– Người thấy có phần, người thấy có phần. Ông đã nhìn thấy rồi, uầy, xin dừng bước, tôi phân cho ông một nửa.

Gã cố ý hơi mở ví tiền ra một chút, lộ ra mấy trăm tiền giấy bên trong, rõ ràng là vẫn muốn làm nốt một phần cố gắng cuối cùng!

Người nọ còn lải nhải, trăm phương ngàn kế muốn khiến Du Lão Thử vào cốc. Du Lão Thử thấy kẻ đó khổ sở như vậy, chỉ có thể thở dài một tiếng, khoát tay nói:

– Cậu giữ lại hết đi, tôi không thiếu tiền.

Người nọ lại quấn lấy một lúc lâu, thấy thực sự không thể trông chờ gì nữa, đành phải phẫn nộ rời đi. Đi được một đoạn xa, góc cua của con phố xuất hiện một chiếc xe đạp kia, hai người nhìn về hướng này mắng vài câu, đành phải đi tìm mục tiêu kế tiếp.

Lâm Dật Phi mỉm cười:

– Ông cũng không ngu nhỉ.

– Người Hà Nam thật đáng ghét.

Du Lão Thử rung đùi đắc ý nói ra một câu như vậy.

Lâm Dật Phi sửng sốt:

– Vì sao lại nói như vậy?

– Hai tên vừa rồi chính là người ở đây, chính là người Hà Nam. Bọn chúng chuyên lừa gạt những du khách đến đây.

Du Lão Thử oán hận nói:

– Từ trước đến nay, tôi không có cảm tình với người Hà Nam, hơn nữa trong xã hội hiện giờ cũng có rất nhiều việc xấu liên quan đến người Hà Nam.

Lâm Dật Phi thở dài nói:

– Ở đâu cũng có người tốt, người xấu. Ông quy chung vào như vậy, không phải là quá chủ quan sao?

Du Lão Thử vốn muốn phản bác, đột nhiên thấy sắc mặt Lâm Dật Phi có chút ảm đạm, rốt cuộc lại thôi, gật đầu ra vẻ đồng ý:

– Cậu Lâm nói rất đúng.

Thấy bộ dạng nghĩ một đằng nói một nẻo của Du Lão Thử, Lâm Dật Phi cười khổ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa. Du Lão Thử tất nhiên không biết, Tiêu Biệt Ly tôn kính một người, chính là Nhạc nguyên soái, mà Nhạc Phi lại chính là người Thang Âm, Hà Nam!

Từ ý nghĩa văn hóa mà nói, Hà Nam thật sự là khu vực mà người Trung Quốc không thể nào xem nhẹ, mênh mông rộng lớn, ngàn năm văn minh Hoa Hạ, chính là khởi nguồn phát triển từ mảnh đất vàng này.

Nơi này có tổ tiên của đạo gia Lão Trang. “Ngoại kỳ nho thuật, nội tôn hoàng đạo” tám chữ này, vô số người không hiểu mà vẫn dùng. Có Mặc gia sáng tạo ra tranh mực, đưa ra khẩu hiệu ý nghĩa phi thường của bác ái, phản đối chiến tranh, có thể xem như người khởi xướng chủ nghĩa hòa bình đầu tiên. Có Kinh Kha tráng sĩ “Phong tiêu tiêu hề dịch thủy tràn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục phản” (gió vi vu trên Dịch Thủy Hàn, tráng sĩ một đi không mong ngày trở lại), thiếu chút nữa dùng bảo kiếm trong tay, sửa lại lịch sử, thiên cổ ca tụng. Hàng vạn người kính phục tấm lòng trung quân báo quốc của Nhạc Vũ Mục, dựa vào nhiệt huyết dựng lên ngọn cờ phản Kim!

Lấy tiếng ca thê lương mà hát lên “Quỷ phiền oan cựu quỷ khốc, thiên âm vũ thấp thanh thu thu” (quỷ phiền oan cũ quỷ khóc, ngày mưa ẩm ướt tiếng hu hu), những lời đồng cảm với nỗi khổ của dân chúng là từ nhà thơ Đỗ Phủ, người Hà Nam viết ra. “Xuân tâm mạc cộng hoa tranh phát, nhất thốn tương tư nhất thốn hôi” (tình yêu trai gái không thể chung nhau được, một tấc tương tư một tấc bụi!), viết những lời thơ mỹ miều ẩn ý về tình yêu này do một người Hà Nam. Tạo phúc thương sinh ngàn năm qua của thánh y Trương Trọng Cảnh vẫn là người Hà Nam!

Mà ngần ấy chỉ là một trong số rất nhiều danh nhân Hà Nam, trong lịch sử văn minh Trung Quốc đã lưu lại một dấu vết sâu đậm không thể xóa nhòa. Nhưng con người bây giờ nhớ được những gì?!

“Người Hà Nam” ba chữ này vốn khiến cho người ta kiêu ngạo, tự hào. Bây giờ lại khiến cho người ta không kiêng nể gì mà cười nhạo, vô tình chà đạp. Đây quả thực là một loại bi kịch văn hóa, cũng là một loại hậu quả xấu của “lưu ngôn vận động”. Là một bi kịch của toàn thể dân tộc ta!

Ở đây, nghe truyền thông, môi giới internet nhất định phải tự kiểm điểm sâu sắc, mạng internet lửa cháy thêm dầu cũng nên đình chỉ loại ăn theo đáng buồn này. Lúc anh đang cười nhạo, chà đạp, không nghi ngờ gì hết, loại văn minh đã từng tồn tại cũng bị chính tay anh phá hủy.

– Không ai cao hơn người khác!

Lâm Dật Phi đột nhiên thở dài nói:

– Mỗi người đều có tôn nghiêm của chính mình. Lúc ông cho rằng bản thân mình cao hơn người khác, tôi cho rằng, đó lại là một sự đáng buồn.

Du Lão Thử ngẫm nghĩ lời Lâm Dật Phi, trong chốc lát có chút bàng hoàng. Đây lẽ nào chỉ là một học sinh? Hắn thực sự có những thứ mà học sinh bây giờ thiếu.

– Xe tới rồi.

Lâm Dật Phi đã đợi một lúc lâu, rốt cuộc cũng thấy một chiếc taxi ngoặt ở góc đường đang chạy nhanh về phía này. Tầm nhìn của hắn rất tốt, nhìn thấy chiếc xe đó còn trống, giơ tay vời xe, tài xế đương nhiên cũng nhìn thấy Lâm Dật Phi, xác định phương hướng, từ từ dừng lại bên cạnh hắn.

Du Lão Thử khôi phục lại tinh thần, chìa tay kéo cửa xe ra:

– Cậu Lâm, cậu ngồi ở ghế sau.

Người ngồi ở phía trước thường sẽ trả tiền. Du Lão Thử sợ Lâm Dật Phi tranh trả tiền với ông ta, kiên quyết bắt hắn ngồi ở ghế sau.

Khối ngọc bội kia không dám để ở trong vali xách tay, nếu bị người khác lấy mất vali sẽ gây ra tổn thất rất lớn. Du Lão Thử đã sớm giấu kĩ trong người, quyết định trở về sẽ cất khối ngọc bội này vào trong két sắt an toàn. Bán thì sẽ không bán, tuy khối ngọc này rất có giá trị, nhưng đối với Du Lão Thử mà nói nó có ý nghĩa rất lớn. Tuy rằng mơ hồ đoán được Lâm Dật Phi lấy khối ngọc này từ đâu, nhưng Du Lão Thử không hỏi, thật là cái nơi quỷ quái đó, cho dù đó là đống núi vàng, ông ta cũng sẽ không quay lại.

Cảm giác được hơi mát nhè nhẹ từ khối ngọc, trong lòng Du Lão Thử lại thấy ấm áp.

ông ta đương nhiên không thấy thấp hơn người khác một bậc. Trước kia lúc ông ta đi đến các trường đại học diễn thuyết, đều có người mở cửa xe cho ông ta, chỉ là ở cùng với Lâm Dật Phi, tất cả những gì ông ta làm lại thấy dù tự nhiên hết mức, cũng chưa từng cho rằng Lâm Dật Phi sẽ vì vậy mà xem thường ông ta.

Lâm Dật Phi lại tỏ thái độ không vấn đề gì, cúi đầu ngồi xuống.

Du Lão Thử mạnh mẽ đóng cửa xe, ngồi vào chỗ cạnh tài xế.

– Đợi đã…

Một người bỗng nhiên từ phía sau lao tới, kéo Du Lão Thử lại.

Bị người đứng phía sau kéo, Du Lão thử suýt nữa đụng đầu vào cửa xe, không khỏi tức giận:

– Gì vậy?

Quay đầu lại nhìn, định mắng một câu, lại đột nhiên im tiếng!

Người phụ nữ trước mặt vẫn còn là một học sinh, chỉ có thể dùng hình ảnh hoa sen mới nở để hình dung. Du Lão Thử tuy đã sống nửa đời người, người con gái như vậy thật sự rất hiếm khi gặp, gương mặt âm trầm miễn cường cười:

– Có chuyện gì vậy?

Uy lực của mỹ nữ là vô tận. Nếu không sao cổ nhân nhìn thấy mỹ nữ đều nói “Canh giả vong kỳ lê, sừ giả vong kỳ sừ, quy lai tương oán nộ, đãn tọa quan la phu” (người đi cày quên cày, người đi cuốc quên cuốc, trở về oán giận, nhưng ngồi xem la thoa). Du Lão Thử tuy không vì ngắm mỹ nữ mà quên việc mình phải lên máy bay, nhưng nhất thời lại cảm thấy cũng không nóng vội bắt tài xế đi ngay lập tức. Xem cô gái đó gấp như vậy, nói không chừng lại có chuyện gì quan trọng? Cậu Lâm cũng là người tốt, chắc hẳn cũng không nóng nảy nhất thời.

– Vị đại gia này,

Thiếu nữ đó rõ ràng chạy rất gấp, trên trán cũng lấm tấm mấy giọt mồ hôi. Chỉ là một câu nói khiến Du Lão Thử bỏ đi ý nghĩ người khác coi trọng mình.

– Tôi có việc gấp, phải lên máy bay, không đợi được taxi, ông có thể cho tôi ngồi nhờ được không.

Du Lão Thử hơi sửng sốt, xem đốt ngón chân của thiếu nữ đó, bộ dạng như có chút đi đứng bất tiện, không khỏi nổi lên lòng trắc ẩn. Một cô gái tốt, nếu mà chân bị tật rồi, thì thật có chút đáng tiếc. Đương nhiên là, loại trắc ẩn này là tùy vào đối tượng. Nếu như đối phương là phụ nữ trung niên gì đó, Du Lão Thử đã sớm dứt khoát cự tuyệt. Lúc này lại có chút khó xử nói:

– Thực sự tôi cũng không vấn đề gì, nhưng tôi có đồng nghiệp, anh ta cần lên máy bay gấp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK