Triệu Mộng Điềm hô "NG", đột nhiên đứng dậy, trong giọng nói có chút bất mãn: - Lâm Dật Phi, có chuyện gì vậy?
Cảnh này trước khi đến đoạn nổ súng thì có thể nói là hoàn mỹ, võ công Lâm Dật Phi thể hiện trên màn hình có thể nói là đem lại hiệu quả rung động mãnh liệt cho người khác. Võ công của Dương Hổ tuy tốt nhưng đến đây cũng chỉ có thể mượn đến súng ống, bởi vì trong súng là đạn giấy, chỉ có thể tạo được hiệu quả khói lửa sau khi nổ súng, đáng lẽ lúc này Lâm Dật Phi phải lăng không lên rồi một chiêu túm lấy hộp pháo trong tay Tần Vũ nhưng đến thời khắc mấu chốt thì Lâm Dật Phi lại ngừng lại.
Nhưng ngay lập tức Triệu Mộng Điềm cảm thấy có gì đó không ổn. Cô rời khỏi vị trí mở máy, chạy đến phía trường quay, vài bước đã đến bên Lâm Dật Phi, hốt hoảng kêu lên: - Lâm Dật Phi, sao thế?
Tuy hỏi hai lần nhưng ngữ khí trước sau hoàn toàn khác nhau, sự bất mãn biến thành sự sợ hãi. Cô giơ tay muốn vặn mở bàn tay của Lâm Dật Phi ra nhưng nhìn lại thấy Lâm Dật Phi mỉm cười một cái, giơ bàn tay ra, lạnh lùng nhìn Triệu Mộng Điềm: - Thực ra tôi cũng muốn biết rốt cuộc là đã có chuyện gì.
Ngón trỏ và ngón giữa của hắn thoạt nhìn không có gì khác so với người thường, chỉ có điều trên dưới trường quay xôn xao cả lên chỉ vì giữa hai ngón tay có kẹp một đầu đạn.
Khoảng khắc này não bộ Triệu Mộng Điềm hoàn toàn trống rỗng, khiếp sợ nhìn đầu đạn trên tay Lâm Dật Phi, ý nghĩ đầu tiên chính là không thể nào, nháy mắt cô quay đầu lại, cao giọng kêu lên: - Đạo cụ sư (người quản lý đạo cụ), đạo cụ sư đâu rồi?
Khoảnh khắc Phương Vũ Dương nhìn thấy Lâm Dật Phi che ngực thì trong lòng gần như nở hoa, tất cả đều xảy ra như anh ta mong muốn, Lâm Dật Phi đã trúng đạn. Tài bắn súng của Tần Vũ không tệ nhưng đáng tiếc là tất cả các viên đạn đều là thật, nếu như Tần Vũ bắn Lâm Dật Phi thành một tổ ong vò vẽ thì thật là tốt, chắc hẳn Tần Vũ bắn ra phát thứ nhất xong đã phát hiện không ổn nên lập tức ngừng bắn nhưng đã vô ích. Nhìn thấy vị trí Lâm Dật Phi trúng đạn, Phương Vũ Dương cảm thấy trừ phi tim của Lâm Dật Phi sai vị trí, nếu không hắn khó mà sống được.
Nhưng anh ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng Lâm Dật Phi có thể kẹp được viên đạn.
Đây là việc mà người có thể làm được sao?
Phương Vũ Dương mềm nhũn ngã xuống ghế, cảm giác toàn thân không còn chút sức lực, anh ta đã thấy mình vô cùng sai lầm, anh ta đánh giá thực lực Lâm Dật Phi quá thấp. Tiếng kêu sợ hãi của Triệu Mộng Điềm đã khiến anh ta tỉnh táo lại, cả người lại tràn đầy khí lực. Phương Vũ Dương biết không ổn, nhanh chóng nhìn sư thúc một cái, thấy Trần Lương Hòa đang nhanh chóng chạy đến chỗ Lâm Dật Phi. Phương Vũ Dương biết anh ta muốn kéo dài thời gian cho mình, bây giờ không đi thì còn chờ lúc nào nữa nhưng anh ta mới đứng dậy đã thấy hai bóng người một trái một phải đến bên.
- Các người làm gì vậy? Phương Vũ Dương nhìn thấy Đinh Tác Phi và Hạ Viên Viên thì trong lòng hơi bình tĩnh lại, tuy rằng trừ sư thúc ra không ai biết hành động lần này của anh ta nhưng Đinh Tác Phi là thủ hạ của sư thúc, bình thường cũng đối xử không tệ với mình, chắc cũng không làm khó bản thân mình.
- Anh không tránh khỏi liên quan đến lần ám sát này đâu. Hạ Viên Viên gầm lên giận dữ, cô khiếp sợ khi thấy Lâm Dật Phi tiếp được viên đạn nhưng cũng không quên lôi thủ phạm ra ánh sáng.
- Cô nói lung tung gì vậy, cút ra.
Trong lòng Phương Vũ Dương sợ hãi, sợ cô thu hút Lâm Dật Phi về phía này, giơ tay đẩy Hạ Viên Viên một cái, ngầm vận kình.
Tuy Hạ Viên Viên không sành đời nhưng kỹ xảo đánh nhau còn tinh thông hơn nhiều so với những người lõi đời. Phương Vũ Dương vừa ra tay thì cô đã biết Phương Vũ Dương có tật giật mình, tay trái cô đáp đến cổ tay anh ta, tay phải chém nghiêng một cái đã chém về phía dưới xương sườn của anh ta.
Cổ tay Phương Vũ Dương tê rần, tuy không đến mức nửa người vô lực nhưng cũng vô cùng kinh ngạc, thu chưởng về bảo vệ xương sườn, sau một tiếng "bốp" thì đã phi chân đá về phía bụng của Hạ Viên Viên.
Chiêu này vừa hóa giải vừa phản công, dùng hết mười phần sức lực. Hạ Viên Viên không ngờ người này cũng biết gia tử, ra chân nhanh như chớp, cô tránh không kịp, hai tay thu lại giữ được một chân của Phương Vũ Dương, không phòng được lực đạo nên lùi lại mấy bước, suýt nữa thì ngã ngồi uống đất.
Phương Vũ Dương vừa đắc thủ một chiêu đột nhiên trong lòng rùng mình, cảm thấy không ổn, sự không ổn này đến từ hai phía, một phía là trong lòng mơ hồ cảm thấy một cái bóng không xua đi được, còn một bên lại là tiếng gió rít lên bên ngoài rồi mông anh ta bị đá một cước thật mạnh khiến anh ta lảo đảo lao về phía trước mấy bước, ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy Đinh Tác Phi đang thu lại một cước vừa đạp ra, khóe miệng nở một nụ cười cổ quái: - Có gì từ từ nói.
- Anh Phương Vũ Dương chỉ tay muốn chửi mắng nhưng đột nhiên cổ tay như bị chặt đứt, một người đứng trước mặt anh ta, tuy không cao lớn lắm nhưng lại đủ để cho anh ta run như cầy sấy.
Lâm Dật Phi đã tới trước mặt anh ta.
Đột nhiên Phương Vũ Dương phẫn nộ gầm lên một tiếng, không hề giải thích, cũng không biết giải thích từ đâu, bên hông dùng sức một cái đã xoay người nhảy lên, người đang trong không trung thì chân trái đã đá ra nhưng chân trái anh ta còn chưa đạp trúng đã đột nhiên lùi về, trong không trung thẳng lưng mượn lực, hai chưởng vừa dịch một chút đã bị đánh ra ngoài như cuồng phong bão táp.
Vốn anh ta không phải là người kích động như vậy nhưng con người dù có bình tĩnh nhưng nếu bỗng nhiên phát hiện mình rơi vào một cái bẫy thì khó có thể áp chế được sự phẫn nộ và sợ hãi. Đột nhiên anh ta phát hiện ra dường như tất cả đã được sắp xếp, anh ta cũng biết đây là lần ra tay cuối cùng của mình, anh ta vĩnh viễn cũng không còn cơ hội ra tay nữa.
Nhưng anh ta đã quên mất một điều cho dù anh ta có ra tay thì cũng không có cơ hội.
Một chưởng Lâm Dật Phi đánh ra, không hề đình trệ mà xuyên qua quyền ảnh của Phương Vũ Dương, một tiếng "bốp" vang lên đã đánh trúng ngực Phương Vũ Dương. Hắn lui lại một bước nhưng trong mắt lại có tia bi ai.
Phương Vũ Dương bay ra ngoài như một con diều đứt dây, tuyệt vọng như một người bị dìm nước chết đuối, khua chân múa tay nhưng cũng không túm được một cọng rơm cứu mạng.
- Sao anh lại muốn giúp tôi?
Lâm Dật Phi bưng lên một tách trà, nhấp một ngụm, nhìn Đinh Tác Phi ở phía đối diện, vẻ mặt dường như rất nhạt nhưng lại có một tia cảm kích.
Dáng vẻ Đinh Tác Phi vẫn thành thật trước sau như một, đánh giá bốn phía một cái. Đây là một phòng trà, tuy khá đơn giản nhưng rõ ràng là thoải mái hơn nhiều so với sự kinh tâm động phách khi nãy.
Người thắng có thể ở lại an tĩnh uống trà, còn kẻ bại chỉ có thể cắn răng nuốt vào quả đắng khó nuốt.
- Bởi vì cạu xứng đáng được trợ giúp, chính nghĩa thì cần sự mở rộng. Đinh Tác Phi nói như không có chuyện gì nhưng rõ ràng là anh ta đã phát huy vai trò rất lớn. Một người như Hạ Viên Viên không thể giữ được Phương Vũ Dương, tuy Phương Vũ Dương chạy trời nhưng không khỏi nắng.
- Hình như lý do này vẫn không đủ. Lâm Dật Phi thản nhiên cười: - Anh phải biết rằng lần này anh không chỉ vượt ra khỏi chính nghĩa đơn giản như vậy. Anh vì cản Phương Vũ Dương lại mà đã đắc tội với Trần Lương Hòa, anh ta đã lạnh nhạt với anh, sau này anh muốn làm việc dưới tay chỉ đạo võ thuật quốc tế thì cũng không còn khả năng nữa rồi. Điều này đối với nhiều người mà nói tuyệt đối được coi là một tổn thất lớn, đồng thời anh cũng đắc tội với Phương Vũ Dương, còn phải đề phòng anh ta trả thù. Nếu như anh chỉ dùng lý do là xứng đáng trợ giúp thì e là không thuyết phục được người khác tin mình đâu.
- Không biết bắt đầu từ lúc nào thì giúp đỡ một người cũng cần lý do vậy? Đinh Tác Phi chậm rãi lắc đầu, có một chút bất đắc dĩ: - Trần Lương Hòa rất cố chấp, Phương Vũ Dương chẳng qua cũng chỉ là kẻ tiểu nhân, ở lại bên cạnh bọn họ thì tôi quả là quá vô liêm sỷ. Lâm Dật Phi cậu ra tay phế đi võ công của Phương Vũ Dương nhưng lại không lưu lại dấu vết gì, cũng coi như đã giúp chúng tôi hả được một cục giận trong lòng, những chuyện còn lại đương nhiên sẽ có cảnh sát đến xử lý, cho dù ông nội của cậu ta có bản lĩnh thông thiên, có thể khiến cậu ta vô tội nhưng rõ ràng cậu ta đã bị trừng phạt rồi.
- Anh nói không sai. Lâm Dật Phi cười cười, uống một ngụm trà, dường như chuẩn bị chấm dứt cuộc nói chuyện này.
Đinh Tác Phi đặt chén trà xuống: - Thực ra tôi giúp cậu là còn có lý do khác nữa.
- Tôi đang nghe. Lâm Dật Phi không nhanh không chậm, khóe miệng hiện lên nụ cười.
- Vì chúng ta đều có chung một người bạn, vì anh ta, tôi có thể giúp cậu. Đinh Tác Phi chậm rãi nói.