– Đương nhiên, ưu điểm của máy tập thể dục này vẫn không dừng lại ở phương diện quan trọng. Nó có thể nói là kết tinh của tây kết hợp và tây xác nhập.
Nhân viên bán hàng phát huy trọn vẹn tính linh động của chiến thuật, không lấy điểm yếu của mình, để đánh bại quân địch. Y tuy rằng không hiểu rõ người đàn ông này rốt cuộc đang làm gì, nhưng khi nghe Bách Lý Băng nói hắn học y, tâm lý liền ‘Lộp bộp’ một chút, liền linh hoạt thay đổi chiến lược, quá độ trực tiếp từ y học đến Tây y.
Tuy rằng thay đổi từ học y sang Tây y là chuyện không dễ dàng. Đương nhiên ngoại trừ những sinh viên tự cho là mình thông minh ra, còn nhân viên bán hàng trước mắt này chỉ là dễ dàng động động miệng, liền hoàn thành thuận lợi vấn đề quá độ gian nan này. Tây kết hợp ở trong miệng của y đơn giản giống như trẻ con chơi trò chơi tập làm người lớn vậy.
– Tiểu thư, cô xem ở đây một chút, có nhìn thấy khối vật liệu này không?
Nhân viên bán hàng nam nuốt nước miếng, không trả lời câu hỏi của Lâm Dật Phi, liếc cũng không liếc hắn cái nào. Đây đương nhiên cũng là một loại chiến thuật tâm lý. Y cũng phát hiện vị khách hàng nam này hiển nhiên khó chơi hơn so với mỹ nữ trước mắt. Hơn nữa đạo lý khai thác cùng giới tính khiến cho ánh mắt y nhìn Lâm Dật Phi giống như đứa ở của xã hội cũ nhìn địa chủ vậy. Đầu khớp xương có sự căm hận sâu sắc, trên mặt lại treo vẻ tươi cười khiêm tốn.
Khách hàng mặc dù là Thượng Đế, nhưng những lời này chỉ thích hợp dùng với những Thượng Đế muốn mua hàng thôi. Những khách hàng cả ngày chọn lên chọn xuống, cố tìm ra lỗi sẽ không nhận được sự hoan nghênh của nhân viên bán hàng.
Lúc này nhân viên bán hàng phát hiện khách hàng mà mình gặp phải khôn khéo hơn nhiều so với tưởng tượng. Điều này cũng khiến cho y có dự định đánh hạ công đồn.
Bách Lý Băng gật gật đầu, nói:
– Đây hình như chỉ là một miếng gỗ bình thường, không có gì lạ cả.
Cô đương nhiên biết miếng gỗ này hữu dụng, có sự huyền diệu khó giải thích mà nhà buôn đã thổi vào. Nhưng cô vẫn không kìm nổi phát biểu nghi vấn của mình, lấy tay sờ sờ, có chút cảm giác sần sùi.
– Tiểu thư, điều này cô lầm rồi.
Nhân viên bán hàng nam khẽ mỉm cười. Nụ cười trên khóe miệng có sự ung dung của chỉ huy thiên quân vạn mã đi chiến trường chém giết. Càng là một kiểu anh ở vào giai đoạn lý luận, không thể liên hệ thực tế. Nhân viên bán hàng nam này đến việc có học có hết tiểu học hay không cũng không thể biết được, nhưng tâm lý học trên thực tế lại vận dụng thắng hơn các thạc sĩ tâm lý học, đây cũng xuất phát từ một chút thiếu xót nho nhỏ của hệ thống giáo dục xuất ngoại.
– Đây không phải là một miếng gỗ bình thường. Đây là một khối vật liệu viễn hồng ngoại thiên nhiên, Trúc than!
Nhân viên bán hàng nam kèm theo một khí thế trên cao nhìn xuống ngước nhìn Bách Lý Băng trước mắt đang trợn mắt há hốc mồm. Ý niệm không để cho cô nghi ngờ hiện lên trong đầu, liền nói:
– Tuy rằng kết cấu đều là nguyên tố H2C03 cấu thành, nhưng lại có sự khác nhau về bản chất. Cô phải biết rằng tần suất mà khối trúc than này phóng ra ánh sáng hồng ngoại, cùng với phân tử tế bào cơ thể, thậm chí là chấn động ở giữa giống nhau như đúc.
– Tiểu thư, cô có xe, vì sao không dùng xe của mình?
Nhân viên bán hàng nam ở một bên nhìn ánh mắt của Bách Lý Băng có chút khác thường. Thật sự không hiểu nổi vị này là có tiền hay là không có tiền, hoặc có tiền giống như Grandet vậy.
– Người khác mời, anh có tự mình bỏ tiền ra gọi thức ăn nhanh không?
Bách Lý Băng cười khanh khách nói.
– Đương nhiên là không.
Nhân viên bán hàng nam bật thốt nói.
– Thì phải rồi.
Bách Lý Băng hé miệng cười nói:
– Đạo lý này thật ra là giống nhau. Tôi tuy rằng không biết nhiều bằng anh như vậy, tuy nhiên lại biết một chút. Xe hơi khẳng định hao xăng hơn nhiều so với xe tải. Nếu anh có thể khấu trừ mấy chục đồng tiền xăng từ tiền tôi trả, thì tôi có thể suy xét một chút. Anh chẳng lẽ không biết gần đây thế cục nước ngoài không ổn định, giá dầu mỏ quốc nội không ngừng tăng lên sao?
Nhân viên bán hàng nam trên mặt lúc trắng lúc xanh, rốt cục cũng phát hiện không phải chỉ có mình mới có tài ăn nói hay.
Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng tốn mất hai tiếng đồng hồ, lúc này mới đi ra khỏi cửa hàng với hai tay trống trơn. Đương nhiên Bách Lý Băng không quên đổi tặng phẩm, nhưng chỉ rút được tấm phiếu ‘Hân hạnh chiếu cố’. Rất muốn tìm giám đốc để lý luận, nhưng Lâm Dật Phi khuyên can mãi. Cuối cùng đồng ý nói cho cô biết mật mã thẻ ngân hàng để làm bồi thường, Bách Lý Băng lúc này mới từ bỏ.
Tuy rằng sớm đã biết tập đoàn Bách Lý là một tập đoàn đa quốc gia, tài sản của Bách Lý Hùng đếm không xuể. Nhưng khi Lâm Dật nhìn thấy nơi ở của Bách Lý Hùng, thì cảm thấy có chút kinh ngạc. Nơi này chỉ là một gian nhà ba phòng ngủ hai phòng khách bình thường. Lúc Bách Lý Hùng cầm cái muôi, đeo tạp dề đi ra, chẳng những Lâm Dật Phi giật mình, mà Bách Lý Băng cũng có chút sững sờ.
Thời khắc nhìn thấy Bách Lý Băng đó, trên khuôn mặt giải nắng rầm mưa của ông liền vui mừng mỉm cười, chỉ nói nói:
– Băng nhi, nhanh lên ghế sa lon ngồi, đồ ăn một lát nữa là xong rồi!
Bách Lý Băng đôi mắt có chút đỏ lên, nói:
– Cha, hôm nay là sinh nhật cha, để con giúp cha nấu cơm nhé?
– Vị này chính là Dật Phi ư?
Ông đùa một câu có thiện ý, hiển nhiên vẫn lo con gái cáu giận.
Lâm Dật Phi chỉ có thể gật đầu, nói:
– Bác chính là bác trai Bách Lý phải không? Cháu chào bác!
Quay đầu nhìn thấy Lưu Minh Lý xuất hiện ở phòng khách, bưng hai đĩa thức ăn đứng ở đó. Hắn cuống quít nhận lấy, nói:
– Tài xế Lưu cháu đã từng gặp rồi.
Bách Lý Hùng chỉ mỉm cười gật đầu, nói:
– Tiểu tử xem ra cũng không tệ lắm nhỉ. Thảo nào con gái của ta lại nhiều lần gọi điện thoại lại đây cầu cứu, chỉ là bởi vì cậu.
Bách Lý Băng đột nhiên ngây ra mặt đỏ lên, lấy cớ đi làm đồ ăn chạy vào phòng bếp. Bách Lý Hùng cảm kích liếc nhìn Lâm Dật Phi một cái, cũng đi theo con gái vào phòng bếp. Mặc dù biết con gái độc lập từ lâu rồi, nhưng trong mắt người cha, con gái vẫn là cô bé ngày nào quấn bên cạnh ông, ầm ĩ đòi kẹo ăn.
Lưu Minh Lý lại không tới gần phòng bếp, ngược lại kéo Lâm Dật Phi ngồi xuống, mở TV lên, giảm nhỏ âm lượng. Y là người vẫn luôn rất cẩn thận, làm việc cũng cẩn thận. Có thể ở bên cạnh Bách Lý Hùng cố nhiên là bởi vì y là chiến hữu của Bách Lý Hùng, mặt khác vẫn là sự điềm đạm, chắc chắn của y.
– Ông chủ tuy rằng tài sản không ít,
Lưu Minh Lý mỉm cười, nói:
– Tuy nhiên cậu chắc không thể tưởng được ông ấy vẫn thuê phòng ở thành phố Giang Nguyên phải không? Bản thân ông ấy kỳ thật rất tiết kiệm, cũng rất ghét thuộc hạ lãng phí. Bác trai là một người sống rất đơn giản, cho dù là nhà ở kinh thành cũng rất bình thường.
Lâm Dật Phi gật gật đầu, nhìn chung quanh bốn phía một cái. Nếu không phải bị lạc vào cảnh giới kỳ lạ, hắn cũng không ngờ Bách Lý Hùng lại ở nơi như thế này.
– Ông ấy đã rất lâu không nấu ăn.