– Mấy người đó nói giọng như thế nào?
Ông Phương nhìn ra xa phía chân núi ở ngoài đình:
– Thật ra thì lúc đó ta không thể nào phân biệt được giọng nói của bọn họ, tuy nhiên ngày đó để lại ấn tượng rất sâu cho ta, giọng của mấy người đó cũng rất nặng, ta vẫn còn nhớ được mấy câu, sau đó đi ra ngoài mới hỏi ra được, giọng của bọn họ có thể là nói là Thiên Nam Địa Bắc, trừ Mã lão tam ra, bốn người còn lại là giọng miền bắc, còn một người khác thì là giọng ở Tương Tây, người thứ ba là Mân Nam, người thứ tư à, ta cũng không biết hắn là người ở đâu.
– Chẳng lẽ giọng của hắn rất đặc biệt?
Phương Vũ Đồng khó hiểu hỏi.
– Giọng có đặc biệt hay không thì ta không biết.
Phương lão gia chậm rãi nói:
– Ta không biết hắn là người nơi nào, chỉ là bởi vì từ đầu tới cuối y không nói câu nào cả.
Lâm Dật Phi không kìm nổi hỏi:
– Y bị câm điếc à?
Ông Phương cười khổ nói:
– Lúc đầu ta cũng cho là y bị câm điếc, nhưng sau lại cảm thấy không phải, y còn rất trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi thôi, nhưng dường như mấy người kia đều sợ y. Mã lão tam cũng không dám nhìn y, người thanh niên kia mặc bộ đồ màu đen đại ma từ trên xuống dưới, người cũng luôn đứng trong góc tối, chỉ có điều ánh mắt của y.
Ông dường như rùng mình một cái:
– Ta cảm thấy toàn thân y phát ra một luồng sát khí, lúc nhìn vào người khác, thì giống như một con sói nhìn vào miếng mồi.
Lâm Dật Phi rùng mình, biết nếu thật sự giống như Phương lão gia nói, người kia có thể là cao thủ. Hơn nữa là một cao thủ giết người không chớp mắt:
– Y không nói lời nào?
Trước mắt đột nhiên sáng ngời:
– Thế là còn có mấy khả năng.
– Khả năng gì?
Phương Vũ Đồng nghe có vẻ nhập thần, lớn giọng hỏi.
Bàn bên kia có ba người thì hai người quay đầu lại liếc sang một cái, chỉ có một người quay lưng về phía bọn họ, dường như đang xuất thần nhìn ngọn núi xa xăm.
Phương Vũ Đồng có chút áy náy với những người bàn kia nên cười cười, hai người kia cũng mỉm cười ra hiệu lại, quay đầu đi, chú tâm vào ăn uống.
Lâm Dật Phi liếc mắt nhìn ba người kia một cái, cười lạnh trong lòng, người quay lưng vào bọn họ chỉ giả vờ không quan tâm, nhưng từ dáng ngồi cứng nhắc của hắn ta, hẳn nhiên là đang nghe lén, chẳng qua Lâm Dật Phi không thèm nghĩ nhiều, hoặc là do ông kể chuyện hấp dẫn người khác nghe thì cũng chẳng có gì là lạ.
– Dật Phi, rốt cuộc là khả năng gì vậy?
Phương Vũ Đồng thấy Lâm Dật Phi vẫn nhìn người bàn bên kia, y như là không có nghe được lời nói của cô, không nhịn được lại hỏi thêm một câu.
– Có lẽ y hết sức cẩn thận, cũng có thể xuất thân của y rất đặc biệt, sợ nói ra, ông Phương sẽ nhận ra được giọng của y, càng sợ người khác biết được lai lịch của y.
Lâm Dật Phi mặc dù trả lời câu hỏi của Phương Vũ Đồng, nhưng ánh mắt thì lại xéo qua nhìn chằm chằm vào lưng của người kia, thì thấy lưng của gã hơi bị kích thích một chút, dường như có chút giật mình, trong lòng vừa bị động, nhớ lại tình hình vừa nãy, cuộc trò truyện ở bàn đó vẫn chỉ có hai người nói, người quay lưng về phía họ vẫn chưa nói câu nào?
Ông Phương cười khổ nói:
– Khi đó ta chỉ là một đứa bé, cho dù ta có nghe thấy thì đã sao, Mã lão tam lúc ấy mang ra mười mấy viên đại đầu ra, kéo cha ta qua một bên nói nhỏ với ông ấy cả nửa ngày. Ta nhớ được lúc ấy cha ta lắc đầu liên tục, dường như không đồng ý, sau đó Mã lão tam lại bỏ ra thêm mấy chục đồng bạc, cha ta liếc mắt nhìn mẹ ta một cái, rốt cục cũng gật đầu đồng ý cái gì đó.
– Ông nội, lúc đó bọn họ bàn bạc cái gì, một câu ông cũng không biết sao?
Phương Vũ Đồng hỏi.
Ông Phương lắc đầu:
– Ta thật sự không biết, sau đó ta hỏi mẹ ta, bà ấy cũng không rõ, việc này vẫn là một bí mật, cũng như một ác mộng, nếu không phải là ngày hôm sau thấy có mấy chục đồng bạc ở trong nhà, chúng ta thực sự nghĩ rằng đó là một giấc mộng, nhưng mà ta vẫn luôn cho rằng bọn họ chưa đi xa, bởi vì lúc cha ta ra khỏi nhà, vẫn bảo mẹ ta nấu cơm tối chờ cha ta về ăn, không ngờ lần đi đó của bọn họ, cũng là lần vĩnh biệt.
Khóe mắt ông nội chảy xuống hai giọt nước mắt đục ngầu, nhìn Lâm Dật Phi một lúc lâu:
– Chuyện này kỳ thật ta luôn dấu ở trong lòng, trong thời rối loạn, một người chết cũng chả có gì là lạ, nên cũng không hề nói với người khác, cũng không ngờ một câu nói về thác nước của cháu, lại cho ta nhớ về chuyện xưa, thao thao nói nhiều như vậy.
– Thế còn Mã lão tam thì sao? Sau này ông có gặp lại ông ta không?
Lâm Dật Phi như thoáng có chút suy nghĩ nói.
Sau khi ông Phương do dự một lúc lâu, rốt cục thở dài lắc đầu:
– Không, những người của ngày hôm đó ta không còn gặp lại nữa, dường như cũng mất tích, tuy rằng ông ta đã phá sản, nhưng vẫn là đứa con hiếu thuận, ở quê còn mẹ già, ông ta đã từng trở về cho ít tiền sống tạm, nhưng sau sự việc đó, mẹ của ông ta cũng không còn gặp lại ông ta nữa.
– Vậy có lẽ đã mất tích cùng những người kia cũng nên?
Lâm Dật Phi chậm rãi hỏi:
– Ông nội ban đầu là một thợ săn nghèo, hẳn là không có gì đáng giá để người khác lập mưu cướp.
Ông Phương chậm rãi gật đầu:
– Cháu nó có lẽ cũng không sai, mấy người bọn họ tại sao tự nhiên lại bị mất tích, không có người nào trở về, đúng rồi, ngày đó còn có một việc hết sức kỳ lạ.
Ông đang nói chưa hết, bên ngoài đã có một đám người phần phật đi tới:
– Mệt chết đi được, mệt chết, chỗ quỷ quái Thiên Trụ Sơn này cũng chả phải là nơi đẹp đẽ gì, so với chỗ tao đã từng đi qua thì còn kém xa.
– Đúng vậy, điểm du lịch lớn như vậy, chỗ chơi thì lại ít, thật mất hứng.
– Mau mang nước ra đây, tao đang khát chết đi được đây này.
Một đám năm người, hô to gọi nhỏ đi tới đình, ồn ào náo động cả một chỗ.
Lâm Dật Phi nhìn thấy cũng ngẩn cả ra, đám người này đều có vẻ rất quen, chính là mắt gà chọi và mấy tên râu trê mà hắn đã giáo huấn trên xe lửa, bọn họ nhìn tới bên cạnh chỗ Lâm Dật Phi có khoảng trống, chợt lóe ra một ý nghĩ, sợ chậm sẽ bị người khác chiếm mất, một mình liền chạy tới rất nhanh, đụng vào người ở bên cạnh, cũng không thèm xin lỗi, lập tức đi tiếp.
Người ở bàn bên cạnh đó bỗng nhiên đứng lên, dáng vẻ như đang phát hỏa, người đưa lưng về phía Lâm Dật Phi chỉ khoát tay, người kia do dự một chút, rồi chậm rãi ngồi xuống.
Mấy người mà chỉ có một chỗ ngồi, liền phát hiện Lâm Dật Phi đang ở đây, không khỏi cực kỳ xấu hổ, lúc này mà còn đi ra thì thật không khỏi bị coi là yếu kém, cũng may Lâm Dật Phi đã quên mất bọn họ, bọn họ cũng sẽ giả bộ không biết Lâm Dật Phi, một lúc sau, lại bắt đầu ba hoa khoác lác, thỉnh thoảng nói vài câu hạ lưu biểu hiện hài hước, cố tình nói lớn giọng, hiển nhiên là để cho người khác nghe thấy.
Phương Vũ Đồng hơi đỏ mặt, quay sang phía ông nội hạ giọng nói:
– Ông nội, chúng ta đi thôi.
Ông Phương vẫn chưa nói, người nhìn rất sạch sẽ ở bàn bên cạnh đã đứng lên rồi, đi tới bàn của bọn họ nói:
– Các người không nên đi, nên đi hẳn là đám người rác rưởi kia.
Nói xong giơ tay chỉ vào thằng mắt gà chọi một cái.
Phương Vũ Đồng ngẩn ra, không hiểu ý của ông ta, bọn người mắt gà chọi cũng đã nghe thấy được gì đó, giận tím mặt, cả đám đứng lên, thằng mắt gà chọi giành trước quát:
– Mày nói ai là rác rưởi?
Năm người lạnh lùng nhìn y:
– Nói chúng mày đấy, chỗ này không hoan nghênh bọn mày, nếu bọn mày vẫn còn muốn xuống núi….., bây giờ cút đi thì còn kịp.
Bùn Bồ Tát còn có ba phần đất, thằng mắt gà chọi là một thằng còn sống trơ trơ, nghe nói vậy đương nhiên nổi trận lôi đình, quay sang hướng bọn bạn cười ha hả:
– Nó đuổi chúng ta ra ngoài, mấy anh em, chúng ta phải làm sao đây?
Râu cá trê và hai tên còn lại cùng đứng lên với gã kia:
– Giáo huấn cho nó một trận, ai phải cút đi thì còn chưa biết đâu.
Chỉ có điều trong lòng bốn vị này có chút nhút nhát, bọn họ cũng không phải là sợ người đứng tuổi kia, chỉ là nhìn thấy người đó đứng bên cạnh Lâm Dật Phi, vì nghĩ bọn họ là cùng một phe, chỉ có điều lần này không đợi bọn họ ức hiếp người khác, người khác đã chạy tới đè đầu cưỡi cổ rồi, vậy thì bất kể thế nào đều không thể nuốt trôi cục tức này.
Hai hàng lông mày của người đứng tuổi đó dựng ngược lên, bước lên trước một bước, bốn thằng bọn mắt gà chọi kia tuy là đứng thành một hàng nhưng lại thuộc vào loại ăn to nói lớn nhưng không biết động thủ, đi ức hiếp trẻ con thì còn được, đằng này thấy người ta thật sự ra tay, không nhịn được phải lui lại một bước, mắt gà chọi lẩm bẩm nói:
– Mày có nói lý lẽ không đấy, mày không nói lý lẽ à, chỗ này cũng chả phải là chỗ mày mua, dựa vào cái gì mà bọn mày ở chỗ này thì được mà bọn tao lại không được.
Lâm Dật Phi hơi buồn cười, xem ra mấy vị này ngoài kỹ năng miệng lưỡi ra, tuy rằng cứng miệng, nhưng giọng điệu cũng đã hạ xuống rồi.
– Ở lại chỗ này thì được
Người đó lạnh lùng nói:
– Tốt nhất là câm cái mồm quạ đen lại, đừng có quấy rầy người khác nghỉ ngơi.
Thằng mắt gà chọi sắc mặt trắng bệch, đánh nhau thì lại không có gan, không đánh nhau thì mất mặt, đang trong lúc do dự, thằng râu cá trê huých tay của y:
– Hoàng Hạo, chúng ta cũng nghỉ đủ rồi, bây giờ đi thôi.