– Anh quen đường ở Bắc Kinh sao?
– Không tính là quen lắm, địa chỉ Phong Bình đưa cho tôi tôi cũng không rõ lắm, tôi tưởng lão Trương biết, không ngờ lão Trương đã bị đánh tráo rồi.
Đàm Giai Giai nhìn Lâm Dật Phi một cái:
– Huấn luyện viên Lâm, anh thì sao?
Lâm Dật Phi thầm nghĩ tôi quen thuộc mà còn phải hỏi cô sao? Con đường phía trước trắng xóa, không có bóng dáng người nào nhưng Lâm Dật Phi không hoảng sợ. Hắn cứ nghĩ về những điều Phong Bình nói, đến khi phục hồi tinh thần mới phát hiện lão Trương này đã khác với người ban đầu, lập tức cảm thấy bất thường. Hiện giờ xem ra đúng là mất bò mới lo làm chuồng nhưng không biết đã muộn hay chưa.
Đàm Giai Giai cũng tỉnh ngộ:
– Huấn luyện viên Lâm, con đường này không thông đến chỗ chúng ta cần đến, sao anh lại bất chấp nguy hiểm thay thế lão Trương chứ? Lẽ nào bọn chúng chỉ muốn đưa chúng ta đi sai đường thôi sao? Mục đích của bọn họ là gì?
– Bọn họ chỉ muốn kéo dài thời gian, không muốn chúng ta chạm trán với Khổng Thượng Nhâm thôi.
Lâm Dật Phi vừa nhấn ga đã chạy về phía trước, hy vọng có thể chặn được một người để hỏi đường một chút.
– Bọn họ kéo dài thời gian làm gì vậy?
Đàm Giai Giai thì thào, đột nhiên thất thanh nói:
– Đám người này tổ chức nghiêm mật, phân công rõ ràng, hơn nữa còn trừng phạt nghiêm khắc. Bọn họ không muốn chúng ta đến đó, lẽ nào bọn họ cũng là kẻ thù của Khổng Thượng Nhâm? Nhưng nếu như vậy thì bọn họ không cần phải ngăn cản chúng ta. Bọn họ ẩn thân ở chỗ tối, tọa sơn quan hổ đấu không phải là có lợi hơn sao?
Lâm Dật Phi trầm giọng nói:
– Cho dù bọn họ là kẻ thù của Khổng Thượng Nhâm thì cũng không có nghĩa là bạn bè của chúng ta. Nếu như bọn họ đã làm như vậy, tuy chúng ta đã nhận ra được thâm ý của bọn họ nhưng cũng chưa chắc đây là ý tốt, nếu không tên lão Trương giả này cũng không cần phải uống thuốn độc ngay lập tức như vậy.
– Dường như mọi hành động của chúng ta đều nằm trong mắt bọn họ vậy.
Đàm Giai Giai cười khổ nói:
– Chúng ta từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau, ngoài một đám người bắt cóc Mã Đặc Lợi ra, không ngờ lại lòi ra một đám người nữa.
– Đúng vậy.
Lâm Dật Phi trầm ngâm nói:
– Thực ra theo tôi quan sát thì võ công của người này không kém, nếu như một đấu một với cô, tuy rằng không thể thắng được cô nhưng cũng không cần phải chạy trốn, anh ta hốt hoảng chạy trốn, điều này chỉ có thể cho thấy một chuyện.
– Chuyện gì vậy?
Đàm Giai Giai truy hỏi một câu, lập tức giật mình:
– Anh ta sợ huấn luyện viên Lâm sao?
Lâm Dật Phi thở dài một hơi, chậm rãi gật đầu:
– Tôi nghĩ chắc chắn bọn họ đã rõ về chúng ta như lòng bàn tay nhưng không muốn xung đột trên phương diện này. Lão Trương giả này hiển nhiên đã biết thủ đoạn ra tay của tôi, chỉ sợ không chịu được đau khổ rồi lại nói ra thực tình. Nói vậy thì tuy chúng ta vẫn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao nhưng có lẽ bọn họ đã có một ít manh mối rồi.
Đàm Giai Giai muốn hỏi một chút xem manh mối mà Lâm Dật Phi nói là gì, lẽ nào ngoài cảnh sát ra vẫn còn tổ chức nào khác có hứng thú với những nhà khoa học này sao?
– Hỏng rồi, nếu như hành tung của chúng ta bị bọn họ nắm rõ thì…
Đột nhiên Lâm Dật Phi kêu nhỏ một tiếng:
– Phong Bình và Bạch Gia Hoa ở khách sạn, cho dù chúng ta có đổi phòng cho bọn họ thì chắc chắn cũng gặp nguy hiểm, không trốn được sự điều tra của họ.
Đàm Giai Giai cũng lắc đầu:
– Bọn họ gặp nguy hiểm cũng không phải là chuyện của chúng ta, huống chi hai người này có chết cũng không hết tội.
Lâm Dật Phi lắc đầu, không chờ câu trả lời đã dùng sức đánh tay lái. Một tiếng phanh xe chói tai vang lên xe đã vượt sang làn đường bên trong. Đàm Giai Giai tưởng hắn quay lại khách sạn cứu người thì không khỏi có chút lo lắng, muốn khuyên can nhưng đột nhiên phát hiện hóa ra hắn muốn chặn một chiếc xe ở phía xa xa.
Một chiếc xe con từ xa đang lao nhanh đến đây, thấy tình hình không tốt thì cũng phanh lại một tiếng “két” rồi trượt đi vài mét, bông tuyết văng lên tung tóe mới ngừng lại được, cách xe của Lâm Dật hi không quá nửa mét.
Theo tiếng cửa xe vang lên một tiếng lớn, một người đàn ông từ trong xe xông ra, chửi ầm lên:
– Lái xe kiểu gì thế? Không muốn sống mà còn tìm người chôn chung sao?
Anh ta mở mồm ra là chửi bới nhưng khẩu âm cũng không chính gốc, dường như giọng điệu, ngữ điệu này là để khoe ra mình tài trí hơn người chứ cũng không còn dụng ý nào khác.
Đàm Giai Giai ít nhiều cũng cảm thấy áy náy, Lâm Dật Phi mở cửa xe xông ra ngoài, không chờ người kia kịp phản ứng đã ném người kia ra ngoài.
Một tiếng “bịch” vang lên, người kia bị ném ngã xuống đất như một con chó chết, chưa kịp đứng dậy đã thấy Lâm Dật Phi đứng trước mặt. Anh ta sợ run cả người, tất cả những lời mắng mỏ đều bị đông lại, nói không nên lời.
Đàm Giai Giai ở trong xe nhìn thấy thì đẩy cửa đi ra, có chút thở dài khi thấy Lâm Dật Phi ra tay, không để lại chút vết tích nào, nếu như mình đứng ở chỗ người kia, ngoại trừ bị văng ra thì cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
– Xin cậu tha mạng.
Người kia thấy không ổn thì sắc mặt tái đi:
– Cậu muốn lấy xe thì lấy, muốn lấy tiền thì trong xe cũng có, lão gia cậu muốn làm gì vậy?
Lâm Dật Phi giơ tay hạ xuống một mảnh giấy, trầm giọng hỏi:
– Đến chỗ này đi thế nào?
Khi Đàm Giai Giai ra khỏi xe mới phát hiện trong xe vẫn còn một người đàn ông đang nhìn Lâm Dật Phi như hung thần ác sát, vốn muốn ra ngoài liều mạng nhưng lại gần như chôn đầu trong xe.
– Vị tiên sinh này, cậu chỉ hỏi đường thôi sao?
Người trên mặt đất kia cười khổ nói:
– Vậy cũng không cần phải dữ dằn như vậy chứ?
Anh ta đứng dậy phủi phủi tuyết đọng trên người, Lâm Dật Phi chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, cũng không ngăn cản.
Người kia nhặt mảnh giấy dưới đất lên, nhìn thoáng qua:
– Tiên sinh, cậu đi nhầm rồi, đi đường này không đúng.
– Nói nhảm, nếu đúng thì còn phải hỏi anh sao?
Đàm Giai Giai không nhịn được bước tới:
– Anh mà biết thì mau nói đi.
Người kia lắc đầu, thì thào lẩm bẩm:
– Sao năm nay ai hỏi đường cũng dữ dằn như vậy nhỉ? Từ đây cậu đi quay lại, đến giao lộ thứ hai thì rẽ trái rồi đi tiếp mấy cây số nữa.
– Vậy sao?
Đột nhiên Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Nếu không đến được thì sao?
Thân hình người kia cứng lại, chậm rãi nói:
– Sao lại không đến được? Tôi từng đến chỗ kia rất nhiều lần rồi.
– Anh từng đi qua đường Hoàng Tuyền chưa?
Lâm Dật Phi giơ tay túm một cái đã xách anh ta lên:
– Con đường kia tôi tương đối quen thuộc, cũng từng đưa rất nhiều người qua, hiện giờ có thể tiễn anh một đoạn đấy.
– Tiên sinh, cậu…cậu buông tay đi.
Người kia có chút thất kinh:
– Có chuyện gì thì từ từ thương lượng, đừng động tay chân.
– Huấn luyện viên Lâm, chính sự quan trọng hơn.
Đàm Giai Giai thấp giọng nói.
Lâm Dật Phi cười lạnh, còn lạnh hơn so với tuyết đọng ba phần:
– Anh tưởng là trên đời này chỉ có công phu giả ngu của anh là nhất, không ai nhìn thấu được sao?