Hắn có thể lấy đầu của tướng địch trong thiên quân vạn mã, bởi vì làm như vậy có thể giảm thương vong cho nhiều huynh đệ. Nhưng hắn tuyệt đối không thể ra tay mà không có bất kỳ lý do nào.
Vạn họ ghét chiến tranh, biên cương chưa từng hòa bình. Tướng quân giơ bảo kiếm, công tại giết người nhiều. Hắn giết người không phải để kiếm công lao, hắn giết người để một ngày nào đó hắn không cần phải chém giết!
Hắn giống như Nhạc nguyên soái vậy, là một người Hoàng hôn trở về nhìn kiếm huyết, tướng quân chỉ hận giết người nhiều
Cho dù lúc hắn trừng trị những tên cướp vặt, lưu manh, du côn, hắn chưa từng nặng tay. Bởi vì tội của bọn họ chưa đáng để chết. Nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt của người kia, không biết vì sao, trong lòng Lâm Dật Phi có một loại xúc động muốn giết người đã lâu.
Miễn cưỡng áp chế sát ý, Lâm Dật Phi đứng lại, chậm rãi nhắm mắt, buông lỏng nắm đấm. Nhưng trong lòng hơi kỳ quái, đây là lần đầu tiên hắn không thể khống chế được hành động của mình.
Bỗng hắn tỉnh ngộ. Không phải hắn muốn giết người, mà là Lâm Dật Phi muốn giết người. Người đó là ai, mà có thể khiến cho ý thức vốn đã rất yếu ớt của Lâm Dật Phi trỗi dậy?
Một hương thơm vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc xông vào mũi. Hắn cảm giác trái tim của mình đập rất nhanh. Lâm Dật Phi chậm rãi mở hai mắt, thì nhìn thấy một bóng lưng uyển chuyển vội vã đi qua.
Chậm rãi bình tĩnh lại tâm tình, Lâm Dật Phi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nữ sinh kia. Nữ sinh kia khoác tay của người có đôi mắt oán độc, hai người dần dần đi xa.
Dường như cảm thấy ánh mắt của Lâm Dật Phi, người nọ đi tới nửa đường thì quay đầu lại, rồi nhanh chóng chuyển đầu về. Còn nữ sinh kia thì từ đầu đến cuối không quay đầu nhìn.
Chợt cảm thấy rất nhiều ánh mắt nhìn về phía mình. Trong đầu Lâm Dật Phi hiện lên một hình ảnh đã lâu. Mỉm cười lạnh nhạt, trầm tư một lát, tiếp tục bước đi, lưu lại tiếng xì xào bàn tán sau lưng.
Lúc tới cái lều của mẹ con Bì Nhị, trời vẫn chưa tối, nhưng thái dương đã bắt đầu lặn phía chân trời xa xa.
Lâm Dật Phi đi thẳng tới chỗ của mẹ con Bì Nhị, chợt nhớ tới lúc trước Lưu Minh Lý đã đáp ứng bố trí cho Bì Nhị một công việc và chỗ ở. Không biết hôm nay bọn họ đã dọn đi chưa.
Kéo cái màn lên, thì thấy mẹ của Bì Nhị đang ngồi may vá. Nghe thấy tiếng bước chân, bà ta ngẩng đầu lên nói: – Khoai Tây à, lấy được tiền lương chưa?
Chợt thấy người tới là Lâm Dật Phi, bà ta cuống quít đứng lên:
– À, là Dật Phi, vừa này Khoai Tây còn nhắc tới cháu.
Nhìn thấy bà ta đã có thể đứng lên, Lâm Dật Phi vui mừng nói: – Bác, bác cứ ngồi xuống đi, không cần phải khách khí như vậy. Hiện tại bác cảm thấy thế nào?
– Rất tốt, rất tốt. Bà ta luôn miệng nói, bỏ đồ may vá xuống: – Dật Phi, bác không ngờ uống xong bát thuốc mà cháu xắc, bụng đã không còn đau nữa rồi. Hôm nay còn có thể đứng lên đi lại. Đúng là sinh viên có khác, có năng lưc, Khoai Tây của bác không thể bằng được.
Lâm Dật Phi cười cười: – Mặc dù bác đã đỡ hơn, nhưng vẫn cần phải nghỉ ngơi, đừng làm những chuyện vất vả.
– Nhàn rỗi quá lại không quen. Bà ta cười nói: – Lưu tiên sinh cũng là người tốt. Buổi sáng cậu ta còn tới đây một lần. Nói rằng ngày mai Khoai Tây có thể đi làm. Cháu xem, nếu Khoai Tây có công việc ổn đinh, thì không cần phải khổ cực, bữa đói bữa nó như trước. Đây là cái áo tốt nhất của nó, bác thấy bị đứt hai cái cúc, nên mới lấy ra khâu lại. Dật Phi, cháu ngồi đi.
– Bì Nhị đâu rồi bác? Vừa nãy bác bảo lấy tiền là việc gì vậy? Lâm Dật Phi hỏi.
– Phía công trường còn nợ Khoai Tây ba tháng tiền lương. Mẹ Bì Nhị đưa ghế ngồi cho Lâm Dật Phi, Lâm Dật Phi không chối từ được, đành nói một câu cảm ơn rồi ngồi xuống.
– Khoai Tây nghĩ ngày mai sẽ tới chỗ Lưu tiên sinh làm việc, nên kêu gọi mấy dân công khác đi tìm đốc công, hỏi xem có thể lấy được tiền lương không. Bà ta có vẻ lo lắng nói: – Cháu xem, đã đi nửa ngày rồi, mà nó vẫn chưa trở về. Cháu ngồi chờ một lát, đoán chừng nó sắp về.
Lâm Dật Phi mỉm cười: – Đúng rồi, số thuốc lần trước cháu mua bác để đâu? Tối nay cháu còn có việc, nên cháu định xắc thuốc luôn cho bác.
– Dật Phi, thực sự cảm ơn cháu. Khoai tây gặp được cháu đúng là may mắn của nó. Cháu chẳng những cho mẹ con bác mượn tiền, còn chi tiền mua thuốc cho bác uống.
Dù bà cụ đã lớn tuổi, nhưng không hồ đồ. Đi tới một góc lấy số thuốc Đông y còn lại lần trước đưa cho Lâm Dật Phi.
Lâm Dật Phi xoay người đi ra khỏi lều, chuyển cái bếp lò tới, nhanh nhẹn đun lửa. Công việc xắc thuốc vẫn như lần trước, nhưng liều lượng giảm đi một chút. Bởi vì hiện tại sức khỏe của bà cụ đã đỡ hơn hôm qua, dược tính cũng nên giảm nhẹ.
Ngồi xổm xuống đất, Lâm Dật Phi không nhanh không chậm xắc thuốc. Bà cụ không để ý bên ngoài gió lớn, cầm cái ghế ngồi bên cạnh Lâm Dật Phi, câu được câu không trò chuyện. Lâm Dật Phi chỉ mỉm cười lắng nghe, không hề tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn gì.
Sắc trời dần tối, nhưng Bì Nhị vẫn chưa về. Lâm Dật Phi hơi nhíu lông mày: – Bì Nhị rời đi đã được bao lâu rồi bác? Công trường kia có cách đây xa không?
Mẹ Bì Nhị cũng có vẻ bất an: – Nó đi đã được hơn tiếng. Công trường thì cách đây chừng 500m. Chỗ mấy tòa nhà kia kìa. Bà cụ chỉ về một hướng, nói.
Lâm Dật Phi ngẩng đầu nhìn, chỗ đó có mấy tòa nhà mọc san sát, tuy còn đơn sơ, nhưng so với nơi này, đúng là một trời một vực.
– Chờ thêm một lát vậy. Lâm Dật Phi nhìn hỏa hầu: – Đợi xắc xong thuốc, cháu sẽ tới đó nhìn xem. Hắn còn chưa dứt lời, thì nhìn thấy một người chạy vội tới.
Người đó không phải là Bì Nhị, nhưng thấy vẻ kinh hoàng của y, Lâm Dật Phi có cảm giác không tốt.
– Bác, Nhị Tử và đốc công đang cãi nhau, có vẻ sắp động chân động tay. Bác mau tới đó khuyên cậu ta. Người nọ vừa tới gần, liền thở hồng hộc nói.
Bà cụ nghe thấy vậy, cả người run lên: – Chuyện gì xảy ra, Khoai Tây rất ít khi cãi nhau với người khác cơ mà. Nó đang ở đâu, nhanh dẫn bác tới đó.
– Ở phía trước. Người nọ chỉ về phía tòa nhà hai tầng: – Bác nhanh tới đó khuyên cậu ta, bằng không chỉ sợ cậu ta lại chịu thiệt thòi.
Bà cụ không biết lấy đâu ra khí lực, cất bước đi về phía trước.
Lâm Dật Phi vội vàng đứng lên, ngăn cản bà cụ: – Bác bị bệnh còn chưa khỏi, việc này cứ giao cho cháu.
– Không được. Bà cụ bất an nói: – Tính tình của Khoai Tây rất bướng bỉnh. Bình thường thì còn dễ nói chuyện. Nhưng một khí nó nổi tính, người khác rất khó khuyên can.
Lâm Dật Phi lắc đầu, bắc nồi thuốc xuống, đi theo bà cụ. Bà cụ lo lắng cho con trai bị đánh, còn hắn thì lo lắng cho thân thể bà cụ.
– Thạch Đầu, rốt cuộc là chuyện gì. Cháu nhanh nói cho bác nghe.
Bà cụ vừa đi vừa nói.
– Còn không phải vì tiền lương. Người tên Thạch Đầu có chút sốt ruột nói: – Nhị Tử và vài người đi đòi tiền, chờ thật lâu, ước chừng nửa tiếng mới nhìn thấy Vương Đầu trở về. Nhị Tử và vài người đi lên đòi tiền công. Vương Đầu nói không có, sau đó nói đi tới ngân hàng lấy tiền.
– Vậy sao đôi bên lại cãi nhau? Bà cụ không hiểu hỏi.
Thạch Đầu lắc đầu nói: – Vương Đầu đi không lâu thì trở lại, chỉ ném mấy trăm nguyên cho mọi người. Ai cũng không ngờ Vương Đầu lại gian xảo như vậy. Lúc kết toán trừ trước trừ sau, mỗi người chia đều chỉ có hơn một trăm nguyên. Bác nói xem, như vậy ai chịu đồng ý?
– Không phải lúc trước đã nói mỗi tháng năm trăm, ba tháng tiền lương cũng phải hơn một nghìn. Cho dù là công trường bao tiền ăn, nhưng cũng không đến mức chỉ còn hơn một trăm chứ? Bà cụ cũng có chút tức giận.
– Thế mới tức chứ. Thạch Đầu cũng tức giận chửi mắng: – Mấy người không đồng ý, đôi bên bắt đầu cãi nhau. Về sau không biết Vương Đầu gọi điện thoại cho ai, một đám lưu manh cầm theo gậy gộc đi tới. Bọn chúng ép buộc đám người Nhị Tử phải ký tên vào giấy lĩnh lương.
– Vậy Nhị Tử có ký không?
Bà cụ vội vàng hỏi. Có chút đau lòng vì mất tiền, lại lo lắng cho sự an nguy của con trai.
– Nhị Tử không chịu ký. Cháu vốn định kéo cậu ta trở về thương lương một chút. Nhưng tính bướng bỉnh của Nhị Tử nổi lên, cậu ta nhất quyết không đi, phải cứ cùng Vương Đầu giảng đạo lý. Cháu thấy tình hình có vẻ không ổn, liền chạy về gọi bác. Bác nhất định phải khuyên Nhị Tử, đừng để cậu ta làm liều. Bọn chúng toàn đám khó chơi mà thôi.
Bà cụ liên tục gật đầu, nhưng do bệnh còn chưa khỏi. Không chỉ nói là chạy, ngay cả đi bộ còn khó khăn. Lâm Dật Phi im lặng nãy giờ, chợt nhướn mày, giống như nghe thấy cái gì đó: – Cháu tới đó trước đây. Hai ngươi cứ chậm rãi mà đi, đừng vội.
Thân hình nhoáng cái, đã đi được mười mét. Lại chạy vài bước, hắn đã đi được khá xa.
Thạch Đầu kêu lên một tiếng: – Má ơi, hắn là ai vậy, có phải là người không thế? Làm sao chạy nhanh như vậy?
Bà cụ mắt mờ nên không nhìn rõ, chỉ biết là Lâm Dật Phi đã đi trước, trong lòng càng sốt ruột. Người ta là sinh viên, nếu xảy ra chuyện gì thì đúng là không ổn: – Đi mau, Thạch Đầu, cháu vịn bác.
Thạch Đầu hơi do dự, rốt cuộc hạ quyết tâm: – Bác, nếu không chúng ta báo cảnh sát. Cháu thấy mấy tên lưu manh kia rất hung dữ. Nếu xảy ra đánh nhau, hối hận lại không kịp.
Lâm Dật Phi mới tới gần tòa nhà hai tầng, xoay người một cái, đã nhảy lên tầng thứ hai. Hắn nhìn thấy một phòng có ánh đèn, bên trong truyền tới thanh âm nặng nề. Ánh mắt của hắn trở nên rét lạnh, thân hình lại lóe lên, đã tới trước cửa phòng có ánh đèn.
Trong phòng vang lên một thanh âm càn rỡ, ngang ngược: – Con mẹ nó chứ, dám giảng đạo lý với lão tử. Đánh chết cho ta, đánh tàn phế thì lão tử trả tiền thuốc. Đánh chết thì lão tử trả tiền quan tài.
Bàn ghế trong phòng đổ nghiêng ngả, Bì Nhị và vài nhân công đều mặt mũi bầm dập, chật vật không chịu nổi. Bọn họ đã bị vài người bức tới một góc của căn phòng. Bì Nhị thì cầm một cái ghế ngăn cản phía trước. Một tên lưu mạnh thấy có sơ hở, liền tung cước đá vào người Bì Nhị. Bì Nhị bị đau buông tay ra, cả người đập mạnh vào bức tường đằng sau.
Một tên lưu manh khác thì cầm ống sắt, nhe răng cười một tiếng, giờ lên muốn đánh vào đầu của Bì Nhị. Cú đánh nào rất mạnh, nếu trúng vào đầu, không chết cũng phải sống đời thực vật.
Bì Nhị đang định tránh đi, thì trước mắt chợt tối sầm, một người đã chắn trước mặt cậu ta. Người đó vung tay lên, ống sắt còn chưa tới gần, tên lưu manh đã bay xa ra ngoài. Đợi khi rơi xuống mặt đất, ống sắt cũng rơi theo, vang lên một tiếng leng keng.
Tên lưu manh liền kêu lên thảm thiết, khuôn mặt thoáng cái sưng như cái đầu heo.