Lâm Dật Phi nghe đến đó, không biết tại sao trong lòng lại nghĩ đến lần đó khi gặp Lý Sẹo. Đêm hôm đó có xuất hiện mấy người thần bí, không ngờ bọn chúng lại nhận ra được Tàm Xuân đao pháp được hắn thay đổi từ tám trăm năm trước, mấy người này liệu có liên hệ gì đến những người này không?
Hắn vốn nghĩ mấy người kia là thủ hạ của Nhan Phi Hoa nhưng sau hắn lại thấy không giống, những người này mười mấy năm trước đã hoạt động ở mọi nơi. Vậy mười mấy năm sau tại sao bọn họ lại nhúng tay vào chuyện của Vạn Hưng Đường và Trung Nghĩa Bang chứ?
Nhìn đao trận võ công của bọn họ thì chắc chắn không phải luyện trong một sớm một chiều, vậy thì có khả năng bản thân bọn họ cũng là một tổ chức khổng lồ nhưng sau đó bản thân hắn bị hôn mê lâu như vậy mà bọn họ lại không đến tìm. Bọn họ tha cho hắn hay còn có uẩn khúc khác nữa?
Đầu hắn hỗn loạn như một mớ bòng bong, cố gắng muốn sắp xếp lại suy nghĩ nhưng luôn cảm thấy hình như bản thân mình đã bỏ lỡ điểm mấu chốt nào đó. Hắn nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn hỏi: – Sau đó thì sao?
– Sau đó chúng tôi đến một thảo nguyên rất lớn. Kế Mập thấy hắn tỏ vẻ kỳ quái nhưng cũng không hỏi gì: – Lúc ấy tôi rùng mình một cái, chúng tôi đi từ phía nam đến đây đã là một lộ trình ngàn dặm rồi. Quả thực tôi không hiểu được bọn họ không giết tôi mà lại ngàn dặm xa xôi đưa tôi đến đây làm gì chứ? Nếu như chỉ vì khối ngọc kia thì dường như tiền xăng cũng tiêu mất không ít, mặc dù khối ngọc đó rất đáng tiền nhưng dường như cũng không cần long trọng như vậy.
– Sau đó anh nghĩ ra được đạo lý gì? Lâm Dật Phi thản nhiên hỏi.
– Chẳng có gì cả. Kế Mập lắc đầu.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng: – Cho dù anh có nghĩ mười mấy năm nữa cũng không hiểu đâu, nói chuyện lúc đó ra nói rõ ràng là được, chuyện cần động não để tôi nghĩ cho.
Kế Mập đỏ bừng mặt, biết hắn ám chỉ mình nói dông dài nhưng anh ta nhịn nỗi nghi hoặc này trong lòng lâu lắm rồi, nếu không hỏi một chút thì quả thực rất khó chịu.
– Trên xe bọn họ cũng không đề phòng gì tôi nhưng sau khi đến thảo nguyên đó thì lấy một mảnh vải đen bịt mắt tôi lại. Lúc đó tôi có hỏi: “Hai vị đại ca, không cần bịt mắt có được không vậy?” Bọn họ nói: “Được, chỉ cần móc mắt anh xuống là được rồi.”Tôi hoảng sợ, ngoan ngoãn bịt kín mắt nhưng vẫn không quên hỏi một câu: “Hai vị đại ca, các anh đưa tôi đến đây làm gì vậy?” Bọn họ giống như người câm, không nói tiếng nào nữa. Tôi bị bọn họ đưa lên xe, gập ghềnh đi về phía trước, đi trong cỏ dại rất lâu.
Thần sắc Lâm Dật Phi vừa động: – Nếu như hiện giờ bịt kín mắt anh lại thì anh có thể tìm được chỗ kia không?
– Trời ạ! Kế Mập thở dài một tiếng: – Làm sao mà làm được chứ?
Lâm Dật Phi thầm thở dài một tiếng, không nói gì nữa.
Giọng nói Kế Mập bỗng có chút kích động: – Chúng tôi càng đi càng xuống thấp, tôi gần như tưởng rằng bọn họ đưa tôi xuống địa ngục thật nhưng sau khi bọn họ bỏ miếng vải đen ở mắt tôi ra thì cậu đoán xem tôi nhìn thấy cái gì?
Lâm Dật Phi lắc đầu, Kế Mập vội vã nói ra luôn: – Tôi nhìn thấy một tòa cung điện vô cùng lớn, nguy nga lộng lẫy, cứ như đang ở chốn bồng lai vậy.
Nếu như người bên ngoài nghe thấy Kế Mập nói vậy thì chắc hẳn sẽ cho rằng anh ta đang bịa chuyện hoang đường nhưng Lâm Dật Phi chỉ nhíu mày: – Việc đời anh nhìn thấy không ít nhưng nếu như đến anh cũng kinh ngạc thì cung điện dưới lòng đất kia quả thực cũng không tệ.
– Sao lại chỉ có thế thôi chứ. Kế Mập thở dài một tiếng: – Cả đời tôi đó cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một cung điện huy hoàng như vậy, dưới đất trải bạch ngọc, tùy tiện lấy một khối ra ngoài cũng dọa chết người rồi. Đỉnh của cung điện được chiếu sáng bằng những viên dạ minh châu có thể phát sáng được. Tuy trong cung điện không có điện nhưng không hề cảm thấy ảm đạm mà lại có cảm giác mông lung.
Lâm Dật Phi thì thào tự nói: – Nghe anh nói vậy, cảm giác cứ như là trong mơ vậy.
– Cậu Lâm, cậu không tin tôi sao? Kế Mập đỏ mặt.
– Thế anh thấy anh nói những lời này ra thì sẽ có mấy người tin đây? Lâm Dật Phi chậm rãi nói.
Kế Mập bị hãm lại, ngồi ngây ra, có chút tức giận nói: – Vậy được, cậu coi như tôi vừa đánh rắm là được rồi, dù sao đây cũng là cậu bảo tôi kể, cậu không nghe thì tôi cũng không ép cậu phải tin.
Lâm Dật Phi nhìn anh ta một lúc lâu: – Sau đó thì sao? Điều này thì có liên quan gì đến Giang Hải Đào chứ?
Kế Mập bĩu môi, muốn bày tỏ sự khinh thường nhưng cuối cùng vẫn nói tiếp: – Hai người kia đưa tôi đến cung điện, vẻ kiêu ngạo vốn có đã biến mất, lúc đó trong cung điện lại xuất hiện một người áo đen, không biết tại sao, chắc là cử hành tang lễ nên ai cũng mặc đồ đen.
Lâm Dật Phi nghe thấy anh ta nói ra những lời oán độc nhưng cũng chỉ cười, từ chối cho ý kiến.
– Thực ra những lời này tôi thật sự không dám nói. Đột nhiên Kế Mập nói: – Bởi vì khi người phụ nữ kia thả tôi ra có cảnh cáo tôi không được nói ra ngoài. Tuy ở đây không ai có thể tìm ra được nhưng nhỡ đâu có lời đồn đại nhảm nhí thì cho dù tôi ở ngàn dặm xa xôi bọn họ cũng sẽ giết tôi.
– Vậy sao hiện giờ anh lại dám nói? Lâm Dật Phi hỏi.
– Tôi là người sắp chết rồi, còn cái gì không dám nói nữa chứ? Kế Mập hỏi ngược lại.
Lâm Dật Phi chỉ cười cười, không biết những gì sắp chết anh ta nói là chuyện gì, chắc là thầy lang băng làm chậm trễ hoặc là đưa cuộn phim chụp X-quang của người khác cho anh, nói dù sao thì tôi cũng thấy tiểu tử cậu có thể sống được mấy chục năm nhưng như vậy cũng tốt. Kế Mập không bận tâm gì nên rất nhiều chuyện đều dám nói ra một cách tỉ mỉ.
– Sau đó thì sao? Cô gái mà anh nói tới là chuyện gì vậy? Lâm Dật Phi thấp giọng hỏi nhưng trong lòng đã nghĩ tới gì đó.
– Người áo đen sau khi ra, đầu tiên hỏi hai người mặc áo đen kia xử lý chuyện thế nào rồi. Thậm chí hai người kia còn có chút sợ hãi, nói tung tích của khối ngọc ở trên người tôi nhưng tôi xương cốt cứng rắn, nhất định không nói nên mới đưa tôi đến đây. Người đó lạnh lùng nhìn tôi một cái, lúc đó tôi cảm thấy trái tim mình cũng lạnh lẽo nhưng lại không thể không nói là tôi bị oan, còn oan hơn cả nàng Đậu Nga. Nhưng không đợi tôi lên tiếng thì người đó đã lạnh lùng nói: “Xương cốt cứng rắn cũng không chịu được trước mặt chủ nhân.” Đột nhiên anh ta vươn tay ra phong kín huyệt đạo của tôi.
Lâm Dật Phi nghe đến đó thì xen vào một câu: – Sao anh biết anh ta phong bế huyệt đạo của anh? Anh biết về điểm huyệt sao?
– Tôi không biết nhưng cũng từng nghe qua. Kế Mập thở dài một tiếng: – Trước đó tôi cũng không tin, tưởng rằng điểm huyệt là điều vô nghĩa nhưng khi người đó giơ tay chọc một cái vào ngực tôi một cái thì đến đầu ngón tay tôi cũng không động đậy được. Đây không phải là điểm huyệt, chắc cậu không thể nói đây là Harry Potter cầm cây chổi thi triển ma pháp đấy chứ?
Lâm Dật Phi không kìm được bật cười:
– Không ngờ một người sắp chết như anh còn hài hước như vậy đấy.
– Tôi sống mệt mỏi quá rồi. Kế Mập cũng mỉm cười, giọng điệu cũng không còn oán độc như vậy nữa. – Tôi là người sắp chết rồi, thù kia cũng không báo được nữa nhưng nếu cứ ôm mối hận trong lòng rồi chết không nhắm mắt thì cũng hơi oan uổng đấy.
Lâm Dật Phi cười gật gật đầu nhưng cũng chờ đợi anh ta nói tiếp.
Nếu tâm trạng đã thay đổi thì Kế Mập cũng ngồi ngay ngắn lên, hắng giọng một cái, lúc này mới nói tiếp: – Người đó một tay mang theo tôi, đi đường như một âm hồn, rẽ ngang vòng trái, đến trước một căn phòng thì nhẹ nhàng gõ cửa, giọng nói cung kính như con cháu: “Chủ nhân, bọn Phượng Tam và Long Tứ đã đưa người lừa lấy mất Loan Phượng Thanh Minh về rồi ạ.” Anh ta nói rất nhẹ, cửa phòng như được làm bằng đá, không ngờ bên trong truyền ra một giọng nói hòa hoãn: “Khối ngọc đâu rồi?” Bàn tay mang theo tôi của người kia có chút run rẩy, làm hại tôi như bị sốt rét. Trong lòng tôi rất khó chịu, nghĩ đằng nào thì cũng chết, hay là nói lại chân tướng một lần nữa, không chừng người trong này là một cô gái, còn tin tưởng tôi nữa, chỉ có điều tôi nghĩ không thông, không biết cô gái nào mà lại có bản lĩnh lớn như vậy.
Không ngờ Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu: – Cái cách tìm sống trong chết của anh không tệ, nếu không e là không sống được đến ngày hôm nay rồi.
Tinh thần Kế Mập chấn động: – Đâu chỉ không tệ, quả thực đúng là cứu một mạng. Lúc đó tôi lớn tiếng kêu: “Tôi bị oan, ngọc không phải do tôi lừa lấy đi, ngọc cũng không có trong tay tôi.” Người mang theo tôi biến sắc, quát tôi một câu nhưng cửa phòng lại vô thanh vô tức mở ra, có một người ngồi trên chiếc ghế bằng đá xa xa, thoạt nhìn khoảng hơn 40 tuổi nhưng tôi cũng không dám chắc.