Mục lục
Lãng Tử Tại Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Đương nhiên không đơn giản như vậy.

Kế Béo cố cười nói:

– Người đó không biết bao lâu sau mới quay đầu lại, ánh mắt của ông ta nhìn tôi không còn sắc bén như vậy nữa, ông ta thấp giọng hỏi, “ngươi biết ông ấy?”, tôi thực sự không biết ông ta là ai, có phải là Tiêu Biệt Ly, là nam hay nữ, hay là một con chó không chừng. Có điều nhìn tình hình có chuyển biến, yết hầu không phát ra nổi âm thanh, chỉ đành gật đầu. Ông ta nới lỏng tay thả tôi ra, từ từ ngồi xuống nói “ nếu hắn đã giao miếng ngọc lại cho ngươi, chắc hẳn hắn muốn ngươi tiếp tục tìm kiếm, lại qua bao nhiêu năm như vậy ngươi đã tìm thấy chưa?”. Nghe thấy vậy tôi đành lắc đầu nói vẫn chưa tìm thấy, nhưng tôi vẫn tiếp tục tìm. Khi tôi nói câu đó, kỳ thực đã đánh cược. Vốn dĩ tôi có thể nói là tìm được rồi, có thể dẫn ông ta đi tìm, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng gấp rút của ông ta, nếu có lỡ lời nào thì có lẽ sẽ giết tôi ngay tại trận, vì thế chỉ có thể mạo hiểm, chỉ hy vọng ông ta nhìn thấy tôi không có công lao, nhưng cũng có khổ lao, hoặc ít nhiều cũng có giá trị lợi dụng, sẽ tha cho tôi. Người đó không nói gì một hồi lâu, vì mạng sống của mình tôi nói nhỏ nhẹ, ông cứ yên tâm, tiếp tục tìm, chỉ cần có hy vọng. Lúc đó tôi thật sự rất to gan, vẫn có thể nói ra những lời đó, có điều nhìn đến miếng ngọc có chút kỳ lạ, chẳng lẽ miếng ngọc này là do ông ta đưa cho Dương Hổ. Nhìn bộ dạng ông ta tuyệt đối là quen biết hắn. Đột nhiên người kia thở dài một tiếng, nói một câu “ không tìm thấy, ngươi cũng không cần tìm nữa, bất cứ ai cũng không cần tìm nữa. Mấy chục năm đã trôi đi, Tiêu Biệt Ly chắc hẳn cũng đã chết rồi, nhưng nếu ông ta không…tôi còn có thể nghĩ ra một số cách, tôi không tin có chuyện không thể làm được!” Lâm tiên sinh, cậu hiểu ông ta nói có nghĩa gì không?

Ông ta nói một mạch dài như vậy cũng hơi mệt, bưng chén trà sữa lên định uống một ngụm thì mới phát hiện ra chén trà đã hết, giơ tay gọi người phục vụ mang tiếp hai chén trà tới, lúc này người nhân viên phục vụ có vẻ hơi buồn cười.

Đợi đến khi chỉ còn lại hai người bọn họ, Kế Béo thấy Lâm Dật Phi vẫn im lặng không lên tiếng, lúc này y mới nói:

– Tôi nghĩ Lâm tiên sinh nhất định cũng không thể hiểu được, tôi nghĩ mười mấy năm cũng không hiểu được rốt cuộc ý ông ta là gì, có điều tôi không muốn gặp lại người đó một lần nữa.

Cuối cùng Lâm Dật Phi cũng hỏi một câu:

– Sau đó thì sao? Người đó đi đâu?

– Tôi làm sao biết được, tôi chỉ thấy trước mắt tối sầm, tiếp sau đó người kia như quỷ biến mất hình…

Kế Béo thở dốc một hơi nói tiếp:

– Khi ông ta đi thì cũng mang miếng ngọc đi theo, tôi đương nhiên không dám đi đòi. Tuy hơi đau lòng nhưng vẫn may mắn giữ được mạng sống. Từ đó về sau, cho dù là trấn Chu Tiên, ở phương bắc đó tôi cũng không dám đi tới đó lần nữa.

Nói tới đây, Kế Béo toát cả mồ hôi, hơi thở cũng loạn nhịp, đột nhiên chửi một câu:

– Mả cha nó chứ, ông đây nhẫn nhịn bao lâu nay, cuối cùng cũng tìm được một người để nói ra hết sự việc năm đó, thật thoải mái hết thảy!

Kế Béo nói hết nghi ngờ trong lòng mình cảm thấy khoan khoái không nói lên lời, nhưng vẫn còn một điều vướng mắc là Lâm Dật Phi lại phân tích, tổng hợp mọi thứ, ít nhiều cũng hiểu được một số sự việc năm đó.

Hoàn Nhan Liệt chắc chắn cũng tới đây, có điều ông ta có thể đến trước mình vài chục năm, em gái ông ta đến trước mình ba năm, tất cả mọi thứ trong đường hầm thời gian đều không thể biết trước được, không biết hiện Hoàn Nhan Liệt còn sống hay đã chết, Hoàn Nhan Phi Hoa lại vẫn tìm kiếm mình suố, cô ta còn tiếp tục tìm kiếm tung tích anh trai mình hay không? Trước đây luôn cho rằng cô ta luôn cố ý né tránh, hiện giờ xem ra cô ta không còn manh mối nào, nếu cô ta không tìm thấy anh trai, lại có một tiền lệ như mình, vậy có thể đi sang một giới hạn khác không?

Lại một lần nữa Lâm Dật Phi cảm thấy tạo hóa trêu ngươi. Có thể Nhan Phi Hoa bỏ lỡ manh mối về Kế Béo, vì thế cô ta cũng có thể bỏ lỡ tung tích của anh trai.

Nhưng cho dù cô ta có tìm được thì cũng sẽ thế nào. Vốn là anh em, gặp lại nhau lần nữa, một người vẫn trẻ trung, xinh đẹp như trước, một người lại gài nua, tiều tụy, tình cảnh này nghĩ một chút thật khiến người ta phát điên.

Kế Béo mơ hồ, Lâm Dật Phi lại biết rõ ràng, nhưng tuy hắn biết rõ, nhưng lại không cảm thấy thoải mái như Kế Béo, mà ngược lại lại cảm thấy như có một tảng đá lớn đè lên ngực vậy.

Đây chính là điểm tốt nói rõ sự hồ đồ hiếm thấy, người thông minh sẽ không vui mừng như kẻ hồ đồ.

Hai người im lặng uống ngụm trà, sau đó Kế Béo hỏi:

– Lâm tiên sinh, cậu nói tìm tôi có việc, có liên quan tới tôi sao?

Lâm Dật Phi không ngờ ông ta lại không quên được vụ này, cũng không muốn giấu diếm, tìm một gia đình nhận nuôi Ngọc Nhi, làm sao có thể so sánh được với cha đẻ của cô ấy? Tuy tên Kế Béo ở trước mặt này trông không giống một người cha tốt, nhưng có đủ tư cách hay không thì cần Ngọc Nhi phân biệt rõ, một người ngoài như mình làm sao có thể quyết định được.

– Tôi nói cái gì thì ông cũng đừng có kêu lên…

Lâm Dật Phi tự như một cô y tá trong bệnh viện tiêm cho bệnh nhân, trước tiên cần phải cảnh báo một chút.

Hắn nói chưa dứt lời, đã khiến cho Kế Béo vô cùng căng thẳng, những việc trải qua trong một ngày của Kế Béo có đôi lúc còn nhiều hơn so với một đời người, những việc kỳ lạ nhìn thấy nhiều hơn rất nhiều so với người khác tưởng tượng, nhưng từ trước tới giờ ông chưa từng gặp qua một người trẻ tuổi như Lâm Dật Phi lại có được sự bình tĩnh hơn cả một ông già tám mươi tuổi như ông. Hắn nói có thể mình sẽ giật mình, vậy là việc gì?

Lâm Dật Phi ngưng lại một lúc, cảm thấy vẫn nên nói thì hơn:

– Ông biết Hồ Hoa Anh chứ?

Kế Béo không kêu lên, mà chỉ há to miệng ngỡ ngàng, nói không ra lời.

Cái tên chôn sâu trong đáy lòng kia, ông còn cho rằng trong tương lai sẽ chôn nó cùng hài cốt ở dưới mồ, chỉ có thể để bọn trộm cướp đào mộ lên lấy, vậy mà không ngờ lại bị Lâm Dật Phi khai thác mất. Tên Lâm Dật Phi này lẽ nào thực sự không biết những việc ông không biết?

– Làm sao cậu biết Hồ Hoa Anh?

Kế Béo nói tới đây liền cảnh giác nhìn bốn xung quanh, mồ hôi túa ra như nước thủy triều ở sông Trường Giang, từng lớp, từng lớp…

Nhưng nghĩ lại, nếu muốn bắt mình thì một mình Lâm Dật Phi cũng thừa sức, không cần phải dùng tới tên đao phủ ba trăm đao, quẳng chén làm hiệu, nói không chừng bởi vì nhìn thấy ông và hắn có giao tình, nên vẫn chiếu cố mình một chút, nhưng lại nghĩ lại, bản thân mình với hắn hình như chẳng có chút giao tình nào hết?

– Hồ Hoa Anh chết rồi.

Lâm Dật Phi không trả lời câu hỏi của Kế Béo, trực tiếp nói đáp án cho ông, cũng là muốn xem phản ứng của ông thế nào.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ phản ứng của Kế Béo lại rất kỳ lạ. Đầu tiên là ngẩn người ra, tiếp đến là cảm giác thả lỏng, tới khi Lâm Dật Phi cảm thấy ông thay lòng đổi dạ thì ông lại cắn răng giống như một cô gái, thấp giọng nghẹn ngào.

Khi nhân viên phục vụ nhìn thấy hai vị đại lão gia đang xì xào bàn tán chuyện riêng, thấy ánh mắt của bọn họ có chút kỳ lạ, lại thấy Kế Béo khóc thút thít như đàn bà liền cảm thấy có chút xem thường, cảm thấy hai người bọn họ chơi Brokeback, vốn dĩ muốn hỏi bọn họ có muốn dùng chút trà sữa nữa không, nhưng lại lười không tiến lên trước.

Lâm Dật Phi cũng không lên tiếng, ngón tay chỉ khẽ gõ lên lên, cũng nghĩ ngợi việc gì đó. Hắn chỉ hy vọng Kế Béo khóc ngay tại đây là sự thật, lại cũng hơi đau lòng, không phải vì Kế Béo, mà là vì Ngọc Nhi.

– Bà ấy chết thế nào?

Kế Béo mồ hôi lẫn nước mắt đầm đìa, khi ngẩng đầu lên thì cả người cũng đã mệt lả, nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi nói:

– Lâm tiên sinh đã giết bà ấy, vì thế mới ép hỏi tôi tin tức về bà ấy đúng không?

Thanh âm của ông ta có chút ác ý, ánh mắt nhìn Lâm Dật Phi tuy bi thương, nhưng lại không hề sợ hãi.

Lâm Dật Phi ngẩn người ra, lắc đầu nói:

– Bà ấy tự sát.

– Sao?

Kế Béo mềm nhũn cả người, thất thần nói:

– Vì sao?

Ông ta nghĩ gì đó trong thoáng chốc, rồi đột nhiên như nhày lên nói:

– Là Lâm tiên sinh ép bà ta tự sát?

Lâm Dật Phi thở dài, đưa tay ra túm, chén trà lập tức đã biến thành phấn vụn:

– Kế Lương, t và ông nói chuyện cho đàng hoàng, có điều nhìn ông còn chút nghĩa khí, tuy ông bị người ta ép nói ra tung tích của t, nhưng cũng là bất đắc dĩ, ông đừng có cho rằng tôi muốn hỏi điều gì, còn muốn nhiều rắc rối như vậy, nếu t muốn giết một người thì tự mình ra tay lại rất thoải mái.

Nhìn đống vụn trên mặt bàn, Kế Béo cuối cùng đã hiểu sự nực cười của bản thân, nói:

– Lâm tiên sinh, xin lỗi, là lỗi của t, nhưng tại sao Hồ Hoa Anh lại phải chết?

Lâm Dật Phi lạnh lùng nhìn ông nói:

– Một người buôn lậu thuốc phiện, mưu sát cha đẻ của mình, ông nói ngoài cái chết thì còn có kết cục nào khác chứ.

– Bà ấy bị ép buộc, bị chồng ép…

Kế Béo đột nhiên thầm rống lên, trong ánh mắt chất chứa sự hung tợn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK