– Dật Phi, anh nghĩ đến điều gì vậy?
– Không có gì.
Lâm Dật Phi nghiêm mặt:
– Tôi chỉ cảm thấy cậu bé ấy là một đứa bé con nhưng lại có chí khí lớn như vậy, không uổng công năm đó Tiêu đại hiệp đã dạy võ công cho, chỉ có điều cậu bé sinh nhầm thời đại, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.
– Có thể anh nói đúng.
Tô Yên Nhiên cúi đầu xuống:
– Nhưng lúc ấy chắc cô bé kia không biết đến cái nghĩa lớn này, cậu bé nói là nhìn thấy sư phụ đến chỗ của di nương, lôi kéo cô bé cũng phải đi tìm. Nghe nói Tiêu đại hiệp không thu nhận cậu bé làm đồ đệ, chỉ truyền cho cậu võ nghệ nhưng cậu bé cũng nhận định đó chính là sư phụ của mình.
– Vụ Quan? Uyển Nhi?
A Thủy thì thào tự nói, đột nhiên thất thanh nói:
– Lẽ nào là bọn họ?
– Là ai vậy?
Đại Ngưu không kìm được hỏi nhưng trong lòng lại thầm nghĩ đây chỉ là giấc mơ thôi mà, sao mấy người cứ tưởng thật thế?
– Tôi không biết.
A Thủy lắc đầu, thấy vẻ mặt Tô Yên Nhiên có chút khác thường.
– Bọn họ đến bên ngoài phòng của di nương thì nghe thấy tiếng nói chuyện, trẻ con thì rất tò mò nên vây đến một góc cửa sổ nghe lén.
Tô Yên Nhiên không để ý đến vẻ mặt hơi khác thường của mọi người, khóe miệng mỉm cười, dường như đang nhớ lại chuyện lúc đó.
– Một giọng nói hơi trầm thấp vang lên: “Cư Sĩ, Nhạc nguyên soái bảo ta đưa khối ngọc này cho cô nương Thanh Phượng, khối ngọc này tên là Loan Phượng Thanh Minh, nghe nói người con gái có khối ngọc này thì có thể bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm với ý trung nhân của mình. Nhạc nguyên soái nghe nói mấy ngày nữa là ngày vui của cô nương Thanh Phượng nên đặc biệt bảo ta đem đến.”
Cư Sĩ? Trong lòng Đại Ngưu thầm nghĩ, sao cái tên này lập dị giống tên mình vậy? Nghe cảm thấy như là tên đàn ông.
Loan Phượng Thanh Minh? Lâm Dật Phi chỉ cảm thấy choáng voáng, duỗi tay nắm chặt tay ghế, nhắm hai mắt lại. Không ai chú ý đến những hành động nhỏ này của hắn, mọi người cảm thấy không giống nghe một giấc mơ mà là một câu chuyện hơn nhưng Lâm Dật Phi lại thở dài, cuối cùng cũng biết người trong giấc mơ của Tô Yên Nhiên là ai.
– “Ngày vui của Thanh Phượng, Nhạc nguyên soái bận trăm công ngàn việc, không đến được cũng là điều đương nhiên.” Giọng nói của di nương rất dịu dàng, giống như có một cơn gió nhẹ thổi vào lòng người.
Tô Yên Nhiên chậm rãi nói:
– Tôi nghĩ trên đời này không giọng nói nào là dễ nghe như vậy, cũng không có giọng nói nào lại thấu hiểu lòng người như vậy. Di nương của cô bé kia lại nói: “Cho dù là Tiêu đại hiệp cũng rong ruổi ngựa chiến suốt ngày, nếu như không phải muốn trói buộc quần hào thì chắc cũng không đến đâu.” Cậu bé ngoài cửa sổ nghe xong cực kì đắc ý, giơ ngón tay cái về phía cô bé, hiển nhiên là nghe thấy có người khen sư phụ mình thì thấy rất vui.
– Nếu đã là đại hiệp thì tai đều rất thính.
Đại Ngưu nói:
– Có hai đứa bé ở bên ngoài mà cũng không nghe thấy, tôi nghĩ chắc võ công cũng có hạn.
– Anh không nói câu nào thì cũng không ai bảo anh câm hay điếc đâu.
Thúy Hoa mắng một câu:
– Nghe thì cứ nghe đi, sao mà nói nhiều thế?
Tô Yên Nhiên mỉm cười, cũng không giải thích gì.
– Tiêu đại hiệp lại nói: “Cư Sĩ quá khen, nghĩ Cư Sĩ là phận nữ lưu nhưng lại lo cho nước cho dân, quyên góp của cải cả đời để chống Kim, cho dù là Nhạc nguyên soái cũng rất khâm phục, hận không thể đích thân đến gặp một lần.” Di nương cười nói: “Ta thì có thấm vào đâu, năm đó nếu không có Nhạc nguyên soái âm thầm bôn ba thì ta đã chết trong ngục rồi, cũng không thể cho bọn tiểu nhân kia thấy được ác báo. Nói đến chuyện này thì ta phải cảm tạ Nhạc nguyên soái mới phải nhưng tại sao lại chuyển Loan Phượng Thanh Minh cho ta mà Tiêu đại hiệp không trực tiếp đưa cho Thanh Phượng?” Tiêu đại hiệp thở dài một tiếng, một lúc lâu sau mới nói: “Cô nương Thanh Phượng có mối hiểu lầm rất lớn với Nhạc nguyên soái, căm thù bọn ta đến tận xương tủy, lần trước ta không biết nguyên nhân, lại ra tay khiến cô nương Thanh Phượng bị thương, nói ra lại thấy xấu hổ. Mặc dù sau đó ta đã giải thích mấy lần nhưng đến gặp muội ấy cũng không muốn gặp tôi một lần. Hiện giờ bọn ta không biết giải thích thế nào, cũng không có cách nào để khuyên. Thực ra nhiều người nói, đàn ông có tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, những tướng lĩnh như Hàn nguyên soái, Trương nguyên soái, ai cũng có tam thê tứ thiếp nhưng Nhạc nguyên soái lại không chịu.”
– Bọn họ có ý gì vậy? Yên Nhiên, cô có biết không? Hình như tôi nghe chẳng hiểu gì cả.
A Thủy có chút mơ hồ, không kìm được hỏi.
– Tôi…tôi cũng không rõ lắm.
Tô Yên Nhiên do dự một chút:
– Chỉ có điều nằm mơ nhiều rồi, ai nói gì tôi cũng nhớ kỹ. Di nương thở dài một tiếng: “Vốn ta cũng không có tư cách nói những lời này nhưng ta nghĩ người như Nhạc nguyên soái chắc vẫn đặt việc chống Kim lên hàng đầu, còn những thứ khác như tình cảm thì chắc là đặt về sau này hẵng nói. Chuyện này cũng không nói được ai sa ai đúng, nhân duyên đều là trời định, không thể ép được. Có lẽ Thanh Minh và Nhạc nguyên soái duyên bạc, muội ấy muốn lập gia thất thì là chuyện của muội ấy, còn về khối ngọc này thì ta thay cậu chuyển giao. Việc Thanh Phượng có nhận hay không thì ta không chắc chắn, nếu như không đưa được thì sao?
Tô Yên Nhiên nói đến đây, uống ngụm nước rồi lại nói tiếp:
– “Tiêu đại hiệp đã nói như vậy rồi, nếu như không thể đưa được thì xin Cư Sĩ cứ giữ lại, thay Nhạc nguyên soái chúc phúc.” Nhưng dường như giọng nói có chút do dự. Di nương hỏi: “Lẽ nào Tiêu đại hiệp vẫn còn chuyện khác?” Tiêu đại hiệp nói: “Thực ra tuổi của ta cũng không lớn lắm, chỉ có chút tiếng tăm trên giang hồ, Cư Sĩ cứ mở miệng ra là đại hiệp, ta sợ ta không gánh được.” Di nương nói: “Cậu không gánh được? Trong giang hồ vẫn còn người gánh được hai chữ đại hiệp này sao? Đừng nói cậu mấy ngày nay bôn tẩu giang hồ, triệu tập các nhân sỹ có chí để chống Kim, cứ nói đơn giản trận chiến ở Lang Nhan Cốc, một người một ngựa một kiếm giết đại tướng quân Hoàn Nhan Thương của nước Kim, đại thắng Lư Châu thôi đã có thể nói là có công lớn rồi. Nếu như Ngưu tướng quân không nói ra thì vẫn không ai dám tin, nhưng hiện giờ nhắc đến ba chữ Tiêu Biệt Ly còn người nào không giơ ngón tay cái lên nói một tiếng anh hùng, hảo hán đây?”
Giọng điệu của Tô Yên Nhiên rất sôi nổi, dường như đang tận mục sở thị, đôi mắt đẹp nhìn Lâm Dật Phi chằm chằm:
– Dật Phi, anh nói xem di nương nói có đúng không?
Lâm Dật Phi ngẩn ra:
– Tôi nghĩ lúc ấy người đi chống Kim cũng nhiều rồi, cho dù là già trẻ, phụ nữ hay trẻ em cũng đều hận không cắn cho quân Kim một phát, việc Tiêu đại hiệp kia làm cũng thường thôi.
– Mặc dù lúc ấy tôi, cô bé kia không hiểu họ nói gì nhưng lại nghe được ý hùng hồn từ miệng của di nương, không khỏi động tâm. Tuy trời sinh cô bé tính ghét võ nhưng cũng muốn gặp mặt Tiêu đại hiệp kia một lần.
Tô Yên Nhiên cười nói:
– Vốn dĩ cô bé định đứng lên, đột nhiên nghe thấy Tiêu đại hiệp nói: “Lần này tôi đến đây cũng muốn hỏi Cư Sĩ chuyện có liên quan đến Nhan Liệt.” Cô bé vừa nghe đến đây thì lại yên lặng, hiển nhiên là muốn nghe xem Tiêu đại hiệp nói gì về Nhan đại ca. Di nương cảm thấy hơi lạ: “Nhan Liệt làm sao? Tiêu đại hiệp muốn hỏi gì vậy?”
– Tiêu đại hiệp thở dài một tiếng.
Tô Yên Nhiên cũng ho nhẹ một tiếng, hiển nhiên là đã không phân biệt được mơ và thực.
– Anh ta nói Nhan Liệt này có võ công cực cao, nếu như gia nhập vào đội ngũ chống Kim thì rõ ràng là một chuyện tốt, nhưng anh ta lại không tra được chi tiết về Nhan Liệt, người này như là bỗng nhiên chui từ tảng đá ra nhưng võ công lại rất cao. Tiêu đại hiệp nói đến đây thì thở dài một tiếng: “Tôi nghe nói hình như cậu ta và Cư Sĩ có dây dưa với nhau, không biết thật giả thế nào?”
Đại Ngưu nghe mà cảm thấy buồn ngủ, đột nhiên A Thủy hạ giọng nói:
– Sinh ra làm nhân kiệt, chết làm quỷ anh hùng, hôm nay lại nhớ Hạng Vũ không chịu qua Giang Đông.(*)
(*) Đây là bốn câu thơ của Lý Thanh Chiêu – một tài nữ thời Tống.
Đại Ngưu sửng sốt:
– A Thủy, cậu nói gì vậy?
A Thủy liếc nhìn Tô Yên Nhiên một cái:
– Không có gì, tôi chỉ cảm thấy di nương trong câu chuyện này rất có hào khí đàn ông, nhớ đến một bài thơ có thể vừa hay hình dung được khí phách của cô ấy.
Đại Ngưu “oh” một tiếng, cảm thấy bài thơ này rất quen tai nhưng lại không nhớ được là ai làm.
Sắc mặt Tô Yên Nhiên có chút khác thường nhưng chỉ khẽ gật đầu với A Thủy một cái, cũng không bình luận gì về bài thơ này.
– Di nương ngẩn ra, chậm rãi nói: “Nhan Liệt trong lúc vô tình đã cứu được Uyển Nhi đưa về Đường phủ. Nhưng nếu không có Uyển Nhi thì quả thật là ta và huynh ấy có chút dây dưa. Tiêu đại hiệp vội hỏi: “Dây dưa gì vậy?” Di nương thở dài một tiếng: “Năm đó ta đi về Nam có gặp qua huynh ấy một lần, năm đó huynh ấy vẫn còn là một đứa trẻ, nếu như không có phụ thân huynh ấy giúp đuổi đánh giặc cỏ thì có khả năng là ta đã chết trên đường rồi. Vì vậy nên ta đã quen được Nhan Liệt, cũng là do có duyên nên tiếp xúc với nhau được mấy ngày, đến khi sắp phải chia tay thì huynh ấy rất lưu luyến. Ta tưởng rằng mấy năm trôi qua thì huynh ấy đã quên ta rồi nhưng không ngờ huynh ấy lại vô tình đến đây, gặp lại ta, còn biết được cả tên của ta. Nhưng nếu như huynh ấy không nhắc đến chuyện năm đó thì quả thực ta đã quên là vẫn có một người là Nhan Liệt.”