Nghênh phong tán chính là bí mật không truyền ra của phái Y Hạ, tự Bắc Tống cho tới bây giờ, cho dù là những Ninja biết sử dụng thì lại đã ít lại càng ít, người dùng trong hoàn cảnh hạn chế, không hề có biểu hiện dị thường, nhưng cứ bước ra khỏi phòng, chỉ cần bị gió thổi qua, độc tính phát tác, xương cốt toàn thân sẽ như nhũn ra, cả người sẽ giống như bùn vậy, chất độc phát tác thực sự là vô cùng thê thảm!
– Tông chủ, thuộc hạ lập tức đi kiểm tra.
Bách Địa Trung Cương mồ hôi đầm đìa, thần sắc hoảng hốt.
Vừa rồi Phục Bộ Ngọc Tử mới nói qua mệnh lệnh của tông chủ, không có sự cho phép của tông chủ, người nào ngông cuồng tự ý xuống tay với Lâm Dật Phi, chỉ có một con đường chết mà thôi. LỜi nói vừa bên tai, lại có một vụ ám sát xảy ra ngay dưới mắt tông chủ. Điều này làm cho y không thất kinh sao được.
– Không cần.
Nhan Phi Hoa khoát tay chặn lại
– Lâm Dật Phi, chuyện này nếu như tôi nói không biết rõ tình hình, anh tin hay không?
Lâm Dật Phi nhìn cô một lúc lâu:
– Cho dù là cô làm, tôi có thể có cách bắt được cô sao?
Nhan Phi Hoa nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu mới cười nói:
– Anh nói không sai.
Cửa phòng vừa vang lên, Phục Bộ Ngọc Tử đã đưa Độ Biên Chính Dã đi vào, Phục Bộ Ngọc Tử dáng người nhỏ xinh, Độ Biên Chính Dã có thể nói là một đại hán, bọn họ tiến vào với cái điệu bộ này, thực là tương phản quá mức rõ ràng, nhưng tất cả mọi người, không ai cảm thấy buồn cười, chẳng qua là cảm thấy Độ Biên Chính Dã quá mức đáng thương.
Toàn thân gã uể oải và dơ bẩn không tả được, râu chữ nhất và lông mày chữ nhất không được chăm sóc tỉ mỉ, đã dài như nối liền với tóc. Bộ dạng gã lúc này, giống như là con chuột trong động dạo qua vậy.
Có điều chỉ cần gã không trốn đến sao hỏa, thì Nhan Phi Hoa chắc chắn có thể tìm ra gã.
– Phục Bộ Ngọc Tử, trong nước có độc, nghênh phong tán, đi điều tra một chút người mang cốc nước này đến.
Nhan Phi Hoa truyền đạt mệnh lệnh đơn giản mà rõ ràng.
Vẻ mặt Phục Bộ Ngọc Tử có chút kinh ngạc, hiển nhiên là không biết ai mà lại to gan như vậy, có thể giở trò trước mặt tông chủ, nhưng câu trả lời của cô ta cùng hết sức đơn giản và rõ ràng:
– Vâng.
Những nhân vật trong Y Hạ Lưu, bất luận là không chịu khất phục như thế nào, nhưng trước mặt tông chủ chỉ có hai chữ: phục tùng!
Nhìn sắc mặt Bách Địa Trung Cương tái nhợt, đi đón Lâm Dật Phi đến nơi đây, không có phần của y, còn có thể nói là sợ xảy ra xung đột gì với Lâm Dật Phi, nhưng Độ Biên Chính Dã bị bắt, điều tra ai là người hạ độc trong nước, hẳn đều là việc trong bổn phận của mình, Nhan Phi Hoa lại cho Phục Bộ Ngọc Tử đi xử lý, điều này đã rất rõ vấn đề.
Độ Biên Chính Dã nhìn thấy Nhan Phi Hoa, trong mắt đã hiện ra sự tuyệt vọng, toàn thân giống như lá rụng trong gió lạnh, không ngừng run rẩy.
– Độ Biên, giờ nên đến lượt ngươi nói rồi.
Nhan Phi Hoa còn không thèm liếc nhìn hắn một cái, dường như gã không tồn tại vậy.
Cô ta nói chuyện trước sau vẫn bình thản, dường như đã quên mất chuyện nghênh phong tán vừa rồi.
Cho dù gặp nhân viên phá án, Độ Biên Chính Dã cũng có thể nói, anh muốn tôi nói gì, tôi không biết anh hỏi cái gì, tôi không có gì để khai cả, tôi là người nước ngoài, tôi không chịu sự trói buộc hình pháp của các người, nhưng gặp phải Nhan Phi Hoa, gã biết rằng, những câu giả dối này, cũng có thể là lời mà khiến gã trốn tránh tội lỗi, ngoài việc đẩy nhanh tốc độ tử vong của gã thì, một chút tác dụng cũng không có!
– Tông chủ, không sai, là thuộc hạ giết Đằng Thôn Xuyên Sơn.
Câu nói đầu tiên của Độ Biên Chính Dã mặc dù là nằm trong dự liệu, nhưng tới tai người nghe lại như long trời lở đất.
Đằng Thôn Chính Bộ nhào tới, một phát bắt được cổ Độ Biên Chính Dã, gần như muốn xé nát gã:
– Vì sao?
– Đằng Thôn Chính Bộ!
Nhan Phi Hoa lạnh lùng nói:
– Lui ra.
Đằng Thôn Chính Bộ chỉ là nhất thời kích động, nhưng lại nghĩ Độ Biên phải chết, còn mình không nhất thiết phải bị chôn cùng, rốt cục vẫn phải buông lỏng hai tay ra, chậm rãi lui xuống.
Độ Biên Chính Dã cúi đầu xuống, dưới ánh mắt hung hăng của Đằng Thôn Chính Bộ, phận làm đồ đệ như gã, chỉ cần có một chút lương tâm, đều là khó tránh khỏi sự bất an trong lòng, Đằng Thôn Chính Bộ chỉ có một đứa con trai, mà chính đồ đệ mà ông ta thương yêu lại giết chết đứa con này.
– Tại sao ngươi phải giết Đằng Thôn Xuyên Sơn?
Nhan Phi Hoa cuối cùng đã thay Đằng Thôn Chính Bộ hỏi về vấn đề này.
– Thuộc hạ, thuộc hạ chỉ là bất đắc dĩ.
Độ Biên Chính Dã có một chút do dự, ánh mắt liếc qua người phía bên cạnh.
Bách Địa Trung Cương đột nhiên mồ hôi lạnh toát lên, y phát hiện mục tiêu của Độ Biên Chính Dã hướng vào chính là mình. Mặc dù mình và Đằng Thôn Chính Bộ đến Trung Quốc, trước tiên chính là muốn giết Độ Biên Chính Dã, nhưng y thật không ngờ, tên này lại ra tay trước để chiếm lợi thế, giết chết Đằng Thôn Xuyên Sơn, rồi lại trốn không thấy bóng dáng đâu!
– Ồ?
Nhan Phi Hoa mỉm cười, rất lạnh nhạt:
– Không biết là ai có bản lĩnh này, dám ép ngươi giết người?
Quả tim của Bách Địa Trung Cương gần như bị treo ngược lên cổ họng, một câu nói của Độ Biên Chính Dã làm tim y không bị bắn ra ngoài, nhưng cũng rơi vào đáy vực, mà vẫn còn rơi xuống nữa.
– Là Bách Địa Trung Cương!
Độ Biên Chính Dã cúi thấp đầu, thần sắc uể oải.
Bách Địa Trung Cương gần như muốn một tay bóp chết gã, y chỉ muốn hét to rằng gã nói láo, nhưng lời nói đến miệng, trông thấy khuôn mặt lạnh như băng của Nhan Phi Hoa, Bách Địa Trung Cương chỉ “phù” một tiếng, quỳ xuống.
Nhan Phi Hoa không nhìn y, chỉ cười nói:
– Thì ra ngươi còn có bản lĩnh này, ta ngược lại không nhìn ra đấy.
Độ Biên Chính Dã cũng đã lui ra ngoài:
– Tông chủ, người không biết, chỉ là do có sự tín nhiệm của tông chủ, giờ hắn ta đã một tay che trời. Lời hắn ta nói, thuộc hạ không dám không nghe, chỉ vì người nhà của thuộc hạ đều đã nằm trong tay hắn ta.
– Tại sao hắn ta phải giết Đằng Thôn Xuyên Sơn?
Khuôn mặt Nhan Phi Hoa vẫn không một chút ngạc nhiên, chậm rãi hỏi, không để ý đến bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Đằng Thôn Chính Bộ nhìn Bách Địa Trung Cương.
– Thuộc hạ không rõ, việc này chỉ có hắn ta với Đằng Thôn Xuyên Sơn biết rõ.
Độ Biên Chính Dã nói một cách do dự:
– Nhưng, nhưng thuộc hạ chỉ có thể đoán được như vậy.
Bách Địa Trung Cương mặt cũng tái lại rồi, nhưng lại không dám phân giải. Trên tòa án bị nguyên cáo tố cáo còn có thể kêu gào, chỉ trích nhau ai nói dối, nhưng nơi này không phải tòa án, cơ hội chỉ có lúc Nhan Phi Hoa cho thì mới có.
– Nói.
Nhan Phi Hoa nhíu mày.
– Đằng Thôn Xuyên Sơn sớm đã bất mãn với tông chủ, đã có ý định phản bội tông chủ. Chỉ là thực lực hắn không đủ, nên mới đến Trung Quốc, thực chất đã rắp tâm hại người. Hắn ta vô cùng vội vàng đi làm quen với các nhân vật võ lâm ở Trung Quốc. Những ngày này thuộc hạ luôn theo cạnh hắn ta, từ lời nói của hắn, ít nhiều biết được ý nghĩ này của hắn.
Nếu trên đời còn có người không có lương tâm thì chắc hẳn đó chính là Độ Biên Chính Dã. Với ánh mắt đau khổ bi thương của sư phụ gã cũng coi như không. Sư phụ có thể tìm người khác, còn tính mạng thì chỉ có một mà thôi.
Nhan Phi Hoa mỉm cười nhìn Đằng Thôn Chính Bộ:
– Đứa con ngoan mà ngươi nuôi dưỡng, đồ đệ tốt mà ngươi dạy dỗ.
Đằng Thôn Chính Bộ cuối cùng cũng có cơ hội nói, hoảng hốt nói vội:
– Tông chủ, những lời hắn nói không thể cho là thật, khuyển tử đã chết, đương nhiên hắn nói gì cũng được.
Nhan Phi Hoa thở dài nói:
– Ngươi đừng quên là vừa nãy đã nói gì, ngươi nói chỉ có tìm thấy Độ Biên Chính Dã thì mới có thể điều tra rõ chân tướng.
Đằng Thôn Chính Bộ ngẩn ra, đã nói không ra lời, bất kể là lời từ miệng Phục Bộ Ngọc Tử, hay là từ lời khai của đồ đệ của mình, con của mình đều là vĩnh viễn không có cơ hội để minh oan, cho dù là nó đã chết rồi.
Trên mặt Lâm Dật Phi không có biểu hiện gì, chỉ có điều trước sau như một quan sát sự thăng trầm của nhân gian, cao thấp chằng chịt của quyền lực. Nhan Phi Hoa mặc dù là người mạnh, nhưng dù sao không phải mọi chuyện đều dựa theo ý của cô ta.
Giống như mặt trời mọc rồi lặn mỗi ngày, trái đất không ngừng quay, rất nhiều chuyện, sẽ không thay đổi bởi ý chí của con người!