Lưu Minh Lý rốt cuộc cũng đè nén được cám xúc: – Bác Hùng chưa từng nói chuyện này cho ai, nhưng về sau chúng tôi lại tình cờ biết được. Thấy ánh mắt nghi hoặc của Lâm Dật Phi, Lưu Minh Lý giải thích nói: – Nếu không có bác Hùng, tôi có thể đã chết ở mỏ than rồi. Đương nhiên không chỉ mình tôi được bác ấy tìm thấy.
Lâm Dật Phi do dự, như nghĩ tới điều gì: – Những người khác hiện tại thế nào?
– Lúc ấy phần lớn còn nhỏ, bác Hùng đều động viên đi học. Trải qua mười năm, những người đó thành đạt hơn tôi rất nhiều. Lưu Minh Lý cười khổ nói: – Tôi vốn không có hứng thú với việc học, mà thích tham gia quân ngũ hơn. Bác Hùng cũng chỉ phải gửi tôi vào quân đội rèn luyện hai năm. Sau khi xuất ngũ, tôi liền quyết định làm lái xe cho bác Hùng.
– Đi học? Lâm Dật Phi mỉm cười, thản nhiên nói: – Chắc rất nhiều người có tuổi sấp sỉ với Bách Lý Băng phải không? Có lẽ đang ở Bắc Kinh, cũng có khả năng ở Chiết Thanh?
Trong mắt Lưu Minh Lý lộ ra một tia kinh ngạc: – Cậu nói tôi theo dõi cậu cũng tốt, nói tôi giám sát nhất cử nhất động của Tiểu Băng cũng không sao, tôi chỉ biết một điều rằng. Lưu Minh Lý nhìn chằm chằm vào Lâm Dật Phi: – Không thể để cho cô ấy chịu bất kỳ thương tổn nào. Bởi vì chúng tôi chịu ơn bác Hùng quá nhiều rồi, cũng thua thiệt Tiểu Băng rất nhiều!
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng: – Có một câu không biết tôi có nên nói ra hay không?
– Cậu nói đi. Lưu Minh Lý không chút do dự hồi đáp.
– Những điều các anh làm thực sự là sai lầm. Lâm Dật Phi chậm rãi nói: – Sách thuốc từng viết, Thánh Nhân bất trị dĩ bệnh trị vị bệnh, bất trị dĩ loạn trị vị loạn, thử chi vị dã, phu bệnh dĩ thành nhi hậu dược chi, loạn dĩ thành hậu trị chi, thí do khát nhi xuyên tỉnh, đấu nhi chú trùy, bất diệc vãn hồ?”
Lưu Minh Lý nghe xong líu lưỡi: – Cậu có thể nói đơn giản hơn được không?
Lâm Dật Phi cười khổ lắc đầu: – Xin lỗi, nói đơn giản chính là, việc chữa bệnh coi trọng nhất là phòng bệnh. Không nên đợi khi bệnh trở nặng mới mang tới chữa trị. Như vậy chẳng khác gì khát nước mới đào giếng. Hiểu lầm cũng như vậy. Thời gian càng lâu, hiểu lầm càng sâu. Nếu lúc trước các anh nói rõ chuyện này cho Bách Lý Băng, đoán chừng hiện tại đã khác rồi.
Lưu Minh Lý lắc đầu nói: – Không phải chúng tôi không muốn nói. Chỉ là lúc đầu còn chưa biết, bác Hùng lại không chịu nói. Bác ấy là một người nam tử chân chính, đau khổ đều giữ ở trong lòng. Về sau chúng tôi biết được lại không biết nên nói như thế nào. Bởi vì Tiểu Băng đã hận chúng tôi tới tận xương tủy. Cậu có thể tin tưởng chúng tôi, nhưng tám chín phần cô ấy sẽ không tin tưởng.
– Các anh chưa thử, sao đã nhận định tám chín phần Bách Lý Băng không tin? Lẽ nào các anh không biết, nếu giải thích, còn có một phần cơ hội. Các anh cứ luôn chờ đợi, vậy thì một phần cơ hội cũng không có! Lâm Dật Phi nhịn không được nói: – Các anh chỉ biết ở bên cạnh chiếu cố cô ấy, an bài tất cả cho cô ấy. Nhưng tính cách của cô ấy, chắc các anh cũng rõ. Nếu cô ấy biết mình đang bị các anh bố trí, hậu quả như thế nào, các anh còn rõ hơn tôi!
Lưu Minh Lý rùng mình một cái, im lặng không nói.
– Mà các anh làm sai một điều quan trọng nhất. Lâm Dật Phi trầm giọng nói: – Các anh luôn tự cho mình là đúng, đều cho rằng chiếu cố Bách Lý Băng là việc nên làm. Nhưng các anh đã từng suy nghĩ tới cảm giác của cô ấy chưa?
– Cảm giác của Tiểu Băng? Lưu Minh Lý sững sờ.
– Các anh cho rằng mình rất nam nhân. Lâm Dật Phi thở dài nói: – Cũng cho rằng Bách Lí Hùng rất nam nhân. Không sai, nam tử chân chính có thể gánh chịu những gánh nặng mà người bình thường không gánh nổi. Chính là đừng tưởng rằng, gánh vác tất cả là vĩ đại. Làm một người cha, ông ta nên có dũng khí hướng con gái giải thích, thẳng thắn với người mình yêu. Câu Tương cứu lúc hoạn nạn là chỉ cả song phương. Đôi khi ngươi cho rằng mình thống khổ nhất, lại không biết người bị giấu diếm không biết rõ tình hình càng đau khổ!
Lưu Minh Lý sững sờ tại chỗ. Thiếu niên ở trước mặt mình dù mới chỉ là một sinh viên, nhưng những lời cậu ta nói, những cảm ngộ cậu ta còn sâu sắc, còn thấu hiểu hơn mình.
Lẽ nào cậu ta cũng có những đau khổ và kinh nghiệm không ai biết?
– Một người không biết chân tướng, sẽ sống trong sự nghi kỵ và ghét hận. Lẽ nào các anh cho rằng cô ấy dễ chịu hơn các anh? Trong mắt Lâm Dật Phi lộ ra một tia đau buồn: – Các anh đừng tưởng rằng chỉ có mỗi các anh là đau khổ!
Lưu Minh Lý khẽ giật mình, nhịn không được thì thào: – Lẽ nào chúng tôi thực sự đã sai?
– Mất bò mới lo làm chuồng, còn chưa muộn. Bách Lý Băng là một cô gái tốt, tôi tin rằng có một ngày cô ấy có thể hòa giải với cha của mình. Lâm Dật Phi cảm thấy mình hơi thất thố, chậm rãi nói.
Có lẽ một màn của tám trăm năm trước cứ luẩn quẩn trong đều, không thể quên được. Người mà hắn tôn kính như cha, như thầy, cũng có một sự bất đắc dĩ đau tới tận xương cốt
Hai mắt Lưu Minh Lý tỏa sáng: – Cậu tin rằng sẽ có một ngày Tiểu Băng và bác có thể hòa giải? Nếu là những người khác nói ra lời đó, đánh chết anh ta cũng không tin. Nhưng từ miệng của Lâm Dật Phi nói ra, thì lại bất đồng.
Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu, mỉm cười nói: – Anh phải nhớ kỹ, ở giữa hai cha con bọn họ là sự hiểu lâm, chứ không phải là cừu hận bất cộng đái thiên. Thực ra để hóa giải mâu thuẫn đó rất đơn giản.
– Đơn giản? Là phương pháp gì? Lưu Minh Lý khó có thể tin hỏi.
– Chân tình và thẳng thắn! Lâm Dật Phi từng chữ từng chữ nói: – Không nên do dự, nắm lấy cơ hội thẳng thắn với người mình yêu, nhiều khi anh sẽ phát hiện đây là phương pháp vạn năng để giải quyết mâu thuẫn.
– Chân tình và thẳng thắn.
Lưu Minh Lý như hiểu ra, sau nửa ngày mới nói: – Chúng tôi sẽ làm thử theo những lời của cậu. Chỉ là hy vọng khi tới lúc đó có thể được cậu trợ giúp!
Duỗi lưng một cai, Lâm Dật Phi cười nói: – Giúp đỡ người khác là nguồn gốc của sự vui vẻ. Tôi thực sự không nghĩ ra lý do để từ chối!
Lưu Minh Lý cũng cười. Anh ta biết nếu người thiếu niên đã đáp ứng hỗ trợ, nhất định hắn sẽ có phương pháp riêng của mình. Đột nhiên nghĩ tới một việc: – Cậu rất thích giúp đỡ mọi người, cũng rất biết cách giúp đỡ. Nhưng cậu đã từng nghĩ qua, năng lực của một người dù sao cũng có hạn.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Chẳng lẽ anh có cách xử lý tốt hơn?
– Bác Hùng có ý tưởng mở một quỹ từ thiện. Mục đích rất đơn giản, trợ giúp những đứa trẻ cần giúp đỡ. Lưu Minh Lý nhìn Lâm Dật Phi, cười nói: – Không biết cậu có thời gian hay không. Nếu có cậu tham dự, tôi nghĩ chúng ta có thể làm được nhiều chuyện có ý nghĩa. Còn về phương diện tài chính thì không phải là vấn đề, mấu chốt liệu cậu có thời gian?
Lâm Dật Phi không hiểu hỏi: – Thời gian của tôi không thiếu, nhưng quỹ từ thiện là cái gì?
Lưu Minh Lý có chút kinh ngạc. Anh ta cảm thấy người thiếu niên này đôi khi thành thục đến đáng sợ, nhưng đôi khi lại ngây thơ đến buồn cười.
– Chính là bác Hùng trích một phần tiền để lập quỹ. Còn chúng ta sẽ tìm một người am hiểu kinh doanh tới quản lý tài chính. Có một người cầm đầu, số tiền thu được sẽ như quả cầu tuyết, càng ngày càng nhiều. Lưu Minh Lý giải thích nói: – Sau đó dùng tiền để trợ giúp những người gặp khó khăn.
– Tôi không biết nhiều về quản lý tài chính. Lâm Dật Phi lắc đầu nói: – Công việc này chỉ sợ không thích hợp với tôi.
– Thực ra chỉ cần danh nghĩa của cậu mà thôi. Lưu Minh Lý cười nói: – Tập đoàn Bách Lý không thiếu nhân tài, tìm một hai người quản lý rất dễ dàng. Công việc của cậu là ra mặt trợ giúp những đứa trẻ.
Anh ta làm vậy là có ý tốt. Làm như vậy không những kiếm được lợi nhuận, mà còn kiếm được cả thanh danh. Đây là công việc mà mọi người tranh nhau đoạt. Chuyện này nếu thành, không thể nghi ngờ là rất có ích cho việc phát triển của Lâm Dật Phi trong tương lai.
Lâm Dật Phi lắc đầu cười: – Công việc như vậy càng không thích hợp với tôi. Giúp đỡ người khác còn phải rêu rao, khác gì đám người bố thí thời xưa.
– Trên đời không có việc gì là không giả. Lưu Minh Lý chậm rãi nói: – Bởi vì chúng ta là thực sự giúp người. Chỉ cần có người được lợi là tốt rồi. Tôi thực sự hy vọng cậu có thể suy nghĩ kỹ. Tiểu BăngTiểu Băng hơn phân nửa cũng sẽ cao hứng.
Thực ra anh ta định nói làm một người bạn trai của Bách Lý Băng sao có thể không chút danh tiếng gì. Cho dù Lâm Dật Phi là một tiểu tử nghèo, bọn họ cũng khiến hắn một đêm biến thành giới thượng lưu. Bằng không sau này làm sao tiếp quản được tập đoàn Bách Lý?
Dù lúc đầu còn có ý kiến với mối quan hệ giữa Bách Lý Băng và Lâm Dật Phi. Nhưng vài ngày tiếp xúc, anh ta thấy thiếu niên này thành thục, trầm ổn, cơ trí. Không thể nghi ngờ là người hiếm thấy trong số những người cùng lứa. Càng kỳ quái chính là, hình như cậu ta biết võ công! Một người bạn trai như vậy còn tốt hơn đám công tử ăn chơi trác táng kia gấp trăm lần.
Lâm Dật Phi chợt mỉm cười: – Nếu tôn chỉ của các anh là như vậy, thì tôi có thể giúp vài chuyện.
– Giúp như thế nào? Lưu Minh Lý âm thầm mừng rỡ, cho rằng Lâm Dật Phi đã đáp ứng ra mặt.
– Thời gian có thể hòa tan rất nhiều chuyện và ký ức. Nụ cười Lâm Dật Phi trở nên khó cân nhắc: – Tuy nhiên có nhiều thứ còn có thể bảo tồn được, anh nói có đúng hay không?
Lưu Minh Lý khó hiểu hỏi: – Cậu định nói gì vậy?
– Có một thứ gọi là đồ cổ. Lâm Dật Phi vui vẻ cười. Rốt cuộc phát hiện một thứ có giúp mình giàu nhanh chóng: – Càng cổ càng quý. Nếu chúng ta tìm được, có phải rất nhanh kiếm được tiền trợ giúp mọi người!
Lưu Minh Lý cười khổ nói: – Cậu cho rằng những thứ đó nói tìm được là tìm được sao? Như vậy thì đồ cổ thật không đáng giá.
Lâm Dật Phi chỉ cười không trả lời. Người khác có lẽ không tìm thấy, nhưng hắn lại khác. Hắn là Tiêu Biệt Ly của tám trăm năm trước. Những kiến thức mà hắn có, người của đời này không thể tưởng tượng được. (Xong quyển hai)