– Tôi không cho rằng làm việc không cần tiền lương, bỏ ra sức lực đương nhiên phải được giá trị trao đổi tương đương. Lâm Dật Phi trầm tư một lát, nói: – Tôi chỉ cho rằng, giúp đỡ người khác thì không cần nghĩ đến hồi báo mà thôi. Ví dụ như, sau này phóng viên Hứa lại phỏng vấn tôi, tôi sẽ xem xét thu một cái phí thích hợp.
Mọi người mỉm cười, không khí lung túng vừa rồi đã giảm đi một chút. Hứa Nghiên cũng cười nói: – Nếu Lâm tiên sinh chính mình nói vậy, tôi cũng rất muốn phỏng vấn anh vài lần. Vấn đề cuối cùng là, trước mắt, quĩ từ thiện Bách Tảo đã có một khởi đầu hết sức tốt đẹp. Tôi muốn hỏi Lâm tiên sinh một chút, mục tiêu phát triển sau này của hội là gì?
– Về phần mục tiêu lâu dài. Lâm Dật Phi mỉm cười nói: – Tôi đã mời bác sĩ Tiền Thúc Hạ từng làm việc tại bệnh viện nổi tiếng An Bình. Hơn nữa ông ấy cũng luôn phấn đấu vì mục tiếu này, tôi nghĩ ông ấy nói một chút sẽ tốt hơn. Tiện đây tôi xin nói rõ một chút, bác sĩ Tiền là do tôi cố gắng mời đến, nhưng ông ấy không lấy tiền lương gì cả, hơn nữa còn quyên góp ba mươi ngàn. Ông ấy vốn không muốn cho tôi nói đâu, nhưng tôi lại sợ vị phóng viên Hứa này hung hăng quá, hoài nghi dụng tâm của bác sĩ Tiền. Cho nên dù ông áy có oán giận, tôi cũng muốn nhắc đến một chút.
– Tiền Thúc Hạ? Tiền Thúc Hạ là ai?
– Là một bác sĩ cũ của bệnh viện An Bình. Nghe nói y thuật của ông ấy rất thần đấy.
– Thần đến mức nào?
– Trước đây không lâu, nghe nói căn bênh ung thư của ông chủ Lý Tư Tề, chủ công ty dược phẩm Hằng Ôn là do ông ấy chữa khỏi đấy.
– Ông chủ công ty dược phẩm mà cũng tìm người chữa bệnh sao?
– Cái này thì anh không hiểu rồi, thuốc của ngành dược bọn họ chủ yếu đều là chữa bệnh phù chân. Người trả lời bày ra một vẻ mặt khinh thường.
– Thì ra là thế. Người hỏi kia thở dài nói: – Đáng tiếc trung y hiện nay xuống dốc rồi, phương thuốc tốt cũng là kê từ trăm năm trước. Vài năm trở lại đây có không? Chắc là không có đi, haiz.
Bác sĩ Tiền tiến vào hội trường trong tiếng nghị luận, vẻ mặt đều là nét hưng phấn. Câu nói đầu tiên chính là: – Tôi vô cảm tạ quĩ từ thiện Bách Thảo đã cho tôi cơ hội này. Đương nhiên, không phải cơ hội quyên tiền mà tiểu tử Lâm Dật Phi kia nói. Không biết vì sao cách xưng hô của ông có chút thay đổi.Nhưng trừ Lâm Dật Phi, không có người nào phát hiện ra.
Mọi người một trận cười to, cảm thấy ông già này cũng có chút thú vị.
– Ban đầu tiểu tử Dật Phi kia tìm tôi, nói về khởi động một quĩ từ thiện, hỏi tôi đặt tên là gì thì thích hợp. Ông Tiền hiển nhiên có vẻ kích động hơn Lâm Dật Phi một chút. – Lúc đó tôi đã hỏi, tôi có quyền phát ngôn và quyền quyết định không? Cậu ta nói có! Nếu không sao lại đến hỏi tôi!
Tất cả mọi người thầm nghĩ trong lòng, trách không được gọi là Bách Thảo, hóa ra là do ông bác sĩ trung y già này đặt.
– Lúc đó tôi còn không biết tại sao cậu ta muốn hỏi tôi, tôi bảo vậy gọi là quĩ từ thiện Bách Thảo, thế nào? Khuôn mặt bác sĩ Tiền đỏ bừng. – Năm đó Thần Nông thử trăm loại cỏ, tế thế cứu người, đó là phúc khí của muôn dân. Cho nên hi vọng quĩ từ thiện Bách Thảo này cũng giống như Thần Nông, lấy mình làm gương, tế thế cứu người. Đương nhiên, lúc đó tôi còn có một ý niệm, cũng đề cập với Dật Phi. Thật ra thời đại này, những người cần cứu giúp không chỉ có người đời, những khoa học môn trung y cũng cần cứu giúp.
Mọi người đều sửng sốt, nhưng vẫn lặng yên nghe ông nói tiếp.
– Trung y rất tốt. Bác sĩ Tiền xúc động nói: – Ai nói trung y không thể trị bệnh là nói dối. Dân tộc Trung Hoa mấy ngàn năm kế thừa, không có trung y, Trung Quốc làm sao còn nhiều người như vậy. Mọi người biết rằng, một trận bệnh Tử Thần Đen gần như giết chết gần một phần ba nhân khẩu của châu Âu, nhưng đến Trung Quốc, việc gì cũng không có. Mọi người nói xem đó là công lao của tây y, hay là ôn dịch đến Trung Quốc thì đại phát từ bi?
Mọi người lại cười một trận, có thêm lòng tin vào trung y.
– Đương nhiên, đây không phải nói tây y không thể chữa bệnh. Bác sĩ Tiền nhìn qua người bên cạnh. – Nếu tôi nói vậy, ông chủ Lý chắc chắn sẽ liều mạng với tôi.
Mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía người đàn ông, người nọ mày rậm mắt to, râu dưới hàm đen như mực đều dựng lên, nhìn qua lại giống như Trương Phi. – Bác sĩ Tiền nói gì vậy. Người đàn ông đó tiến lên trước một bước. – Trung y, tây y đều tốt. Nói về bệnh của tôi này. Ông ta đưa tay chỉ chỗ dạ dày của mình, mọi người đều biết ông ta đang chỉ là ung thư dạ dày của mình. Nhưng có rất nhiều người kiêng kị, không nói ra cũng là bình thường. – Tôi đã tìm một vài người bạn, đều là anh em tốt làm ngành này cả. Mọi người đều nói là phát hiện muộn quá, dù có trị liệu, tốt thì cũng không tái phát, cũng có thể sống thêm vài năm.
Mọi người đều yên lặng, nhìn thần thái sáng láng của ông ta. Thầm nghĩ, xem ra ông sống thêm vài cái thập niên nữa cũng không thành vấn đề.
– Khi đó tôi chính là nôn, ăn cái gì liền nôn cái đó. Lý Tư Kế nói lớn: – Cả người hơn bảy lăm cân, không ngờ gầy còn dưới năm mươi cân. Dạ dày đau đớn, đau đến nỗi hận không thể lấy dao mổ ra, xem bên trong rốt cuộc có cái gì. Tôi đều viết xong di chúc rồi, nhưng có một trưởng bối chỉ điểm cho tôi, chính là tìm đến bác sĩ Tiền.
Mọi người nhìn dáng của Lý Tư Tề, liền biết được câu sau đó. – Bác sĩ Tiền dụng tâm giúp tôi bắt mạch, đương nhiên nói một chút, nói âm dương, khí huyết gì đó. Tôi cũng không hiểu lắm, nhưng ông ấy lấy mấy cái rễ và cỏ,T.r.u.y.e.n.2.4.7.v.n sắc cho tôi vài chén canh. Thật ra lúc đó tôi cũng không tin. Lý Tư Tề có chút hổ thẹn nói: – Bởi vì tôi cũng biết, những thứ này không đáng mấy tiền. Mọi người đều có cái tính này, cho rằng những thứ đắt tiền thì nhất định sẽ chữa được bệnh. Nhưng sau khi tôi uống được mấy lần, bệnh trạng liền giảm nhẹ rất nhiều, đến bây giờ, mọi người nhìn xem Ông giơ tay vỗ vỗ ngực. – Hiệu quả thế nào tôi nghĩ cũng không cần nhiều lời. Mọi người đừng nói tôi lừa mọi ngươi, ở đây còn có vài người bạn của tôi. Minh Đạt, cậu nói có đúng không?
Một người liên tục gật đầu. – Thần y, bác sĩ Tiền thật sự là thần y.
Lời này nói ra, mọi người thấy ánh mắt của bác sĩ tiền có chút bất đồng. Bác sĩ Tiền khoát tay. – Tôi không dám nhận là thần y. Tôi vẫn là câu nói kia, trung y cũng có thể chữa bệnh, hơn nữa có thể chữa vô cùng tốt. Hơn nữa vẫn còn một chỗ tốt nữa, đó là tiết kiệm tiền. Bác sĩ tiền đưa mắt nhìn mọi người xung quanh. – Tôi biết ở đây đều là các ông chủ, cũng là người giàu có, đương nhiên không để trong lòng chuyện tiền nong. Nhưng trên đời này có nhiều người không có tiền lắm.
Ông Tiền có chút kích động. – Khám bệnh là việc đại sự của dân chúng, nhưng hiện nay đang lưu hành một câu nói mà tất cả mọi người đều biết. Có gì thì đừng có bệnh, không có gì thì đừng không có tiền. Câu nói này có ý gì, nó nói rõ, rất nhiều người nghèo đến sợ rồi, xem bệnh xem đến sợ rồi. Giống như thành phố Giang Nguyên chúng ta, tuy rằng kinh tế không tệ, nhưng thu nhập mỗi năm hơn tiền vạn thì có mấy người? Hai người?
Mọi người đều lắc đầu, không muốn trả lời vấn đề đắc tội quan chức chính phủ này.
– Bệnh nhẹ như ho khan, cảm mạo đã cần mấy chục nhân dân tệ, bệnh nặng nếu ít đã là mấy trăm, nếu mà chặt chém, không có vài nghìn Ông Tiền cười có chút chua xót. – Thì không lên được bàn mổ đâu.
– Đây là trách nhiệm của bệnh viện, cũng là do giá thuốc đắt đỏ. Phần nhiều nữa là lương tâm của những nhân viên chăm sóc bệnh nhân. Hứa Nghiên không kìm nổi nói: – Nhưng ông không thể nói tây y có vấn đề.
– Nhưng đây cũng là nguyên nhân của sự thiếu cạnh tranh. Bách Lý Băng đã đi tới, nhìn Hứa Nghiên nói:
– Nếu trung y hoàn toàn biến mất, giống như vừa rồi Dật Phi nói quyền lợi sẽ sinh ra mục nát, ai dám đảm bảo trung y sẽ không biến vị? Nếu chỉ còn lại tây y có thể chữa bệnh? Nếu chẳng may có một ngày cô lên bàn phẫu thuật, họ có thể lấy của cô một triệu. Cô có thể không khám cũng được thôi, đi bênh viện khác khám, giá cả chỉ có đắt.
Hứa Nghiên ngẩn ra, vẫn còn muốn nói gì đó. Một người giật nhẹ cánh tay cô, Hứa Nghiên quay đầu lại nhìn, không ngờ cô cũng không nói thêm gì nữa.
– Không phải dân chúng không thích tây y, mà bởi vì không có tiền đi khám. Dân chúng cũng không phải không thích trung y, mà bởi vì bây giờ những người thật lòng nghiên cứu trung y thực sự quá ít, hiệu quả trị liệu của nó cũng quá nhỏ. Ông Tiền xúc động nói: – Nhưng tại sao ít người nghiên cứu như vậy, rất đơn giản, không có tiền, không có lợi ích. Nhưng tiền này, lợi ích này từ đâu mà tới? Còn không phải từ túi áo của dân chúng. Ông chủ Lý, không phải tôi nói ông. Cái thuốc trị phù chân gì gì đó của ông, nói cái gì mà chữa chân bì biểu bì, nhưng người bệnh dùng căn bản không thể ngăn chặn! Hàng năm lặp lại, hàng năm đều phải dùng thuốc của ông, ông đúng là kiếm được một khoản lớn đấy.