Mục lục
Lãng Tử Tại Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kế Mập hoảng sợ như chó nhà có tang, một cánh tay sưng tấy lên, mặt sưng như đầu heo. Thủ hạ của Nhan Phi Hoa không ai dám nói gì, vốn Kế Mập cũng chống cự nhưng giống như châu chấu đá xe nên cũng không tránh khỏi phải chịu nhiều đau khổ.

Lúc đó câu đầu tiên Kế Bàn nói khi gặp Lâm Dật Phi chính là tôi xin lỗi vì đã nói ra tung tích của cậu.

Cho dù anh ta ôm mục đích được lợi sau chuyện này hay tránh sự trách mắng của Lâm Dật Phi thì hắn cũng tha thứ cho anh ta.

Lần này coi như lần thứ ba Lâm Dật Phi và anh ta gặp nhau.

Nhưng đột nhiên Lâm Dật Phi phát hiện ra anh ta rất mệt mỏi.

– Đừng gọi tôi là ân nhân nữa.

Lâm Dật Phi vốn muốn nói con người hiện giờ đều có kiểu vong ơn bội nghĩa, giống như lúc đó tôi cứu anh rồi anh lại hại tôi, ví dụ như Hồ Hoa Anh năm đó đã toàn tâm toàn ý với anh nhưng anh lại bỏ rơi cô ấy, nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Kế Mập, Lâm Dật Phi chỉ nói:

– Tôi không nhận nổi đâu.

Kế Mập nhìn Lâm Dật Phi nhưng chân thành nói:

– Cậu Lâm, cậu cứu Kế Lương tôi một mạng, tuy tôi không dám nói có một ngày có thể cứu được cậu một mạng nhưng tôi vẫn nợ cậu một mạng, chỉ cần cậu có dặn dò gì, cho dù là vào nước sôi lửa bỏng tôi cũng sẽ không do dự. Nhưng tôi không hiểu tại sao lúc nãy cậu lại bảo tôi đồng ý với điều kiện của cậu ta.

Lâm Dật Phi nhìn anh ta một lúc lâu:

– Chẳng lẽ anh không cảm thấy việc cậu ta biết lai lịch của anh là một chuyện rất kỳ lạ sao?

– Đúng vậy.

Kế Mập thấp giọng nói:

– Không có mấy người biết được lai lịch của tôi, thực ra tôi đã thu tay từ lâu rồi, lần trước chỉ là bất đắc dĩ thôi.

– Bất đắc dĩ?

Lâm Dật Phi thản nhiên nói:

– Ai ép anh?

Một giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán Kế Mập chảy xuống:

– Cậu Lâm, cậu biết là tôi không thể nói, lần trước…

– Oh, được.

Lâm Dật Phi chậm rãi hỏi:

– Vậy chúng ta trở lại những vấn đề khác, còn ai biết được lai lịch của anh nữa?

Kế Mập nghĩ rất lâu mới lắc đàu nói:

– Nói nhiều cũng không nhiều mà nói ít cũng không ít, tôi cũng không thể điều tra từng người một được nhưng cậu Lâm này, tôi không có khối ngọc Loan Phượng Thanh Mnh, cậu bảo tôi đồng ý với Dương Hoành Nghiệp thì ngày mai tôi phải làm sao bây giờ?

– Anh không thể điều tra từng người một cũng không sao.

Lâm Dật Phi mỉm cười:

– Ngày mai anh cứ đến chỗ hẹn, chỉ cần anh thể hiện tốt một chút là tôi có thể giúp anh điều tra ra được người đứng sau lưng.

– Thật sao?

Kế Mập vừa mừng vừa sợ:

– Cậu Lâm, tôi thật sự không biết báo đáp cậu thế nào mới phải nữa.

– Cách báo đáp tôi rất đơn giản, anh trả lời mấy câu hỏi của tôi là được.

Lâm Dật Phi thoáng nhìn sắc mặt của Kế Mập:

– Anh yên tâm, tôi sẽ không ép hỏi anh, chuyện mời anh đào mộ đều là chuyện của người đó.

– Vậy thì được, vậy thì được.

Kế Mập gật đầu liên tục:

– Cậu có chuyện gì thì cứ hỏi đi.

– Anh lấy được Loan Phượng Thanh Minh như thế nào?

Câu hỏi thứ nhất của Lâm Dật Phi đã khiến Kế Mập biến sắc.

Kế Mập quả thực không hiểu được năm nay là năm hạn của mình hay không nữa, tại sao chuyện nào của ngày hôm nay cũng chạm vào dây thần kinh của anh ta vậy?

– Cậu Lâm, sao cậu biết Loan Phượng Thanh Minh?

– Câu này anh cũng không tiện trả lời sao?

Lâm Dật Phi thở dài một tiếng.

– Không phải, không phải.

Rốt cuộc Kế Mập cũng lắc đầu:

– Thực ra nói một câu thực lòng, tôi thấy khối ngọc Loan Phượng Thanh Minh đó có chút quá thuần túy.

Anh ta ngẩng đầu nhìn Lâm Dật Phi một cái, cuối cùng vẫn nói:

– Vừa nãy người kia nói là hậu nhân của Dương Tái Hưng, thực ra cũng buồn cười. Đầu năm nay tất cả mọi người đều thích bày vẻ tư cách, họ Lý thì nói liệt tổ liệt tông của mình là Lý Thế Dân, họ Trương thì nói tổ tông của mình là Trương Trọng Cảnh, cho dù họ Tần, tạm thời không tìm thấy tổ tông cũng sẽ nói tổ rông của mình là Tần Cối cũng không chừng. Nhưng Dương Hổ quả thực cũng có chút giống, ông ta nói mình là truyền nhân của Dương Tái Hưng tôi còn có chút tin.

– Anh nói vào việc chính đi.

Lâm Dật Phi cười nói:

– Tôi không quan tâm cái này.

– Lúc trước tôi có đi theo một sư phụ.

Kế Mập thấp giọng nói:

– Nghề nào cũng có sư phụ, trộm mộ cũng vậy nhưng lúc đầu tôi cũng không hoàn toàn là trộm mộ, đôi khi cũng tới dân gian tìm kiếm chút đồ cổ, khi đó trong dân gian, đặc biệt là trong tay một số ông lão vẫn có không ít thứ đáng giá, sư phụ tôi lại có đường vận chuyển nên một bên chuyển một bên bán, có thể kiếm được không ít tiền, tuy không thể nói là đại phú đại quý nhưng cũng coi như là cơm áo không thiếu thốn. Sư phụ tôi nó làm nghề trộm mộ này tổn hại đến âm đức, ông ấy tuổi cũng cao rồi, vẫn muốn sống thêm mấy năm nữa nên coi như là đổi nghề.

Lâm Dật Phi gật gật đầu:

– Các anh có thể nghĩ được như vậy đương nhiên là rất tốt, có nhiều cách để kiếm tiền. Trung Quốc rất chú trọng đến việc nhập thổ vi an, nếu như bị người khác phát hiện anh đào trộm mộ nhà người ta thì bị đánh một trận là nhẹ đấy.

– Lúc đó chúng tôi đã gặp Dương Hổ trong tình cảnh đó.

Kế Mập cười khổ nói:

– Ông ấy có chút đồ cổ nhưng khá thích khoe ra, có một lần ông ta đo sự giàu có với một người đã lấy ra khối Loan Phượng Thanh Minh, nói đây là đồ cổ của thời Tống, thậm chí còn lâu hơn nữa. Nhưng nghe cách nói của ông ta thì dường như ông ta cũng không biết tường tận về khối ngọc này, nhưng tất cả mọi người có mặt ở đó nhìn thấy đều biết đó là một khối ngọc tốt ngàn vàng khó kiếm.

Nụ cười của Lâm Dật Phi có chút cổ quái:

– Đo sự giàu có với người khác không phải là cái bẫy của anh đấy chứ?

Kế Mập thở dài một tiếng:

– Xem ra không chuyện gì có thể qua được con mắt của cậu Lâm. Đúng vậy, chúng tôi nghe nói trong tay Dương Hổ có một khối ngọc tốt nên mới dùng kế này để ông ta lộ ra. Dương Hổ là người lỗ mãng nên dễ dàng trúng bẫy của chúng tôi. Thực ra chúng tôi muốn dùng cá cược để lừa lấy khối ngọc của ông ta nhưng ông ta rất xem trọng khối ngọc kia, không tiện đánh cược, thua ít tiền đã như bố chết. Ông ta nói đây là danh tiếng người ta coi trọng Dương gia của ông ta, tiền cho Dương gia ông ta nhưng tại sao người ta lại cho ông ta khoản tiền này thì ông ta lại nhất quyết không chịu nói. Sau đó chúng tôi đành phải bỏ cuộc, không ngờ đột nhiên Dương Hổ mắc một căn bệnh kỳ lạ, khạc cả ra máu.

Ánh mắt Lâm Dật Phi phát lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Kế Mập.

Nhưng Kế Mập vội vàng xua tay:

– Cậu Lâm, cái này thì cậu hiểu lầm tôi rồi, tuy chúng tôi đi lừa gạt nhưng sư phụ tôi từ trước đến nay chưa từng làm hại đến tính mạng của người khác.

– Oh?

Lâm Dật Phi có chút kỳ quái:

– Không phải là các anh, lẽ nào là người khác sao? Nếu không sao lại trùng hợp như vậy chứ?

– Tôi cũng không rõ nữa.

Kế Mập lắc đầu nói:

– Sau đó có một người lang trung tới, họ Bố, ông ta bắt mạch một cái rồi thở dài một tiếng, nói có phải là Dương Hổ đắc tội với người nào đó không, ông ta bị một người võ công cao cường điểm trúng ẩn huyệt, may mà phát hiện sớm, vẫn có thể cứu được, kê thuốc cũng không tốn tiền lắm nhưng thảo dược ở đó lại cần một khoản tiền. Cứ như vậy, chúng tôi hồ đồ u mê có được sự giúp đỡ của ông ta, không ngờ có thể mua được khối ngọc kia chỉ với hai trăm tệ, chỉ có điều nghe nói sau đó Dương Hổ vẫn chết. Đó là chuyện mấy năm về sau rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK