Tiếu Nguyệt Dung nhìn ánh mắt cảm kích của họ, trong lòng cảm thấy mình đã làm được gì đó. Lần đầu tiên cô thấy mình có thể giúp được người khác, tuy trước kia cũng giúp nhưng chỉ trị phần ngọn mà bỏ phần gốc. Dù cô còn khó hiểu nhiều chỗ, nhưng cô biết phương pháp học đã đúng, cô chỉ cần tiếp tục học hỏi và tích lũy kinh nghiệm!
– Tôi nhìn được đấy.
– Da thô sần đến vậy, lẽ nào là do không ăn gạo?
Tiếu Nguyệt Dung lấy làm khó hiểu, lại đổi ý:
– Trong các phương pháp chẩn đoán, tôi có thể hiểu việc “hỏi” chút đỉnh, anh tranh thủ giải thích về việc “xem” cho tôi nghe đi.
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Tôi là “nhìn”, không phải “xem”.
– Vậy là sao?
Tiếu Nguyệt Dung không hiểu hai từ này có gì khác biệt.
Lâm Dật Phi liền cười:
– Cô tưởng tôi là thánh à, chỉ nhìn sắc mặt thì biết được người ta ăn gì sao? Nói thật, khi gặp cô ta, tôi chỉ thấy bên miệng có vụn bánh mì nên đoán đại, không ngờ trúng thật.
Tiếu Nguyệt Dung ngẩn ra, rồi cười:
– Thì ra anh dùng bản lĩnh coi bói.
Lâm Dật Phi cười:
– Về xem tướng số, cấp thấp là đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Còn xem tướng số như tôi thì căn cứ một chút vào y học, cộng thêm năng lực phân tích suy đoán thì có thể xem là nhân tài coi bói trung cấp rồi.
– Không biết ngượng.
Tiếu Nguyệt Dung cười rất vui, gặp Lâm Dật Phi cảm thấy tâm tình khá tốt, nhưng lại tò mò hỏi:
– Vậy cao cấp thì sao?
Lâm Dật Phi đanh mặt, lầm bầm:
– Cao cấp à? Thực ra cao cấp huyền ảo thế nào tôi cũng rất khó đoán, nhưng tôi nghĩ ít nhất cần thông hiểu Y – Dịch mới được.
– Kinh Dịch?
Tiếu Nguyệt Dung nghi ngờ:
– Nghe nói rất khó, lẽ nào kinh Dịch và y học cũng tương thông?
Lâm Dật Phi gật đầu:
– Cô nói đúng. Kinh Dịch đúng là bác đại tinh thâm, không ai dám nói mình có thể tinh thông đạo lý trong đó.
– Vậy còn anh?
Tiếu Nguyệt Dung cảm thấy Lâm Dật Phi đúng là một kho báu, tùy tiện moi móc một chút là có biết bao nhiêu tài nguyên.
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Tôi chỉ hiểu sơ sơ mà thôi.
– Chỉ hiểu sơ mà lợi hại như thế?
Tiếu Nguyệt Dung không tin:
– Vậy nếu thông thấu rồi thì chẳng phải thành thần tiên ư?
Lâm Dật Phi cười:
– Làm thần tiên có gì tốt?
– Làm thần tiên không tốt?
Tiếu Nguyệt Dung lần đầu nghe thấy luận điệu này:
– Chí ít làm thần tiên có thể sống lâu, hoặc là không ưu tư lo lắng gì cả.
– Sống lâu tốt thật sao?
Lâm Dật Phi cười khổ:
– Cô tận mắt thấy từng người thân ra đi, còn cô thì vẫn lưu lạc trên thế gian. Tôi nghĩ nhiều người phát hiện ra điểm này thì sẽ thấy rất bi thảm.
Tiếu Nguyệt Dung ngây ra.
Lâm Dật Phi nghiêm mặt nói:
– Còn về phần không ưu tư lo lắng là không có đạo lý. Nguyệt Dung, cô nên nhớ đời người là một cán cân. Nghĩ thử đi, nếu cô thích ăn vịt quay, ngày nào tôi cũng cho cô ăn thì sẽ có lúc cô ngán; cô ăn kẹo mỗi ngày, cũng có lúc sẽ thấy không ngọt nữa. Cùng một đạo lý, ngày nào cô cũng vui vẻ, rốt cuộc sẽ có ngày cô phát hiện mình không thấy vui gì hết! Người sống cả đời, đắng ngọt chua cay đều phải nếm qua, việc này không thể trốn tránh. Mấu chốt là thái độ của cô, nếu cô có thể nhìn thoáng thì nhân sinh trăm vị chỉ có đặc sắc, điều này đến cả thần tiên cũng không bằng.
Tiếu Nguyệt Dung yên lặng suy tư lời của hắn, lúc sau mới nghiêm mặt nói:
– Dật Phi, tôi sẽ nhớ kỹ lời anh nói, nhưng muốn thực hiện thì tôi vẫn cần thời gian.
Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Thực ra gần đây tôi mới hiểu đạo lý này. Nhiều khi cô sẽ hiểu ra rất sớm, mới đầu cũng phải cám ơn cô đã dẫn dắt mới đúng. Chẳng phải cô luôn nói, ngày tháng luôn phải sống qua từng chút một đó sao?
– Sao lại cám ơn tôi?
Tiếu Nguyệt Dung cười.
– Tôi giảng giải chỗ tương thông giữa Chu Dịch và y thuật cho cô nghe.
Lâm Dật Phi nói:
– Tôi đã nói là chỉ hiểu sơ, nhưng nếu cô có thể nghe một hiểu mười, đối với sự phát triển y thuật sau này của cô sẽ rất hữu ích. Cô phải nhớ sư phụ dẫn nhập môn, tôi chỉ dạy cô vài ngày, còn lại thì cô phải tự mình học hỏi.
– Tiểu nữ xin rửa tai lắng nghe.
– Không dám, không dám, hiện giờ cô đã là Tiếu đại phu tiếng tăm hiển hách.
Lâm Dật Phi bật cười:
– Hiện giờ tôi cho cô một ví dụ đơn giản, khôn quẻ lục hào (hào là những đoạn thẳng liền hoặc đứt trong bát quái) trong Dịch có nói: “Long chiến vu dã, kỳ huyết huyền hoàng”. Cô hiểu đây là ý gì không?
Tiếu Nguyệt Dung chau mày cả nửa buổi:
– Có phải nói hai con rồng đại chiến nơi hoang dã, đánh đến lưỡng bại câu thương, đổ máu tươi huyền hoàng không? (huyền hoàng ý chỉ trời đất, trời màu đen, đất màu vàng)
Thấy vẻ mặt cứng đơ của Lâm Dật Phi, Tiếu Nguyệt Dung thấp thỏm:
– Tôi hiểu theo mặt chữ, không cần thiết phải đúng.
Lâm Dật Phi không cười, chỉ cảm thán:
– Thực ra không thể nói cô, đến cả tôi xem một hồi, rất nhiều Dịch gia đều hiểu như thế. Thậm chí họ còn nói rồng là động vật máu lạnh, máu không có màu đỏ, rồng đen thì máu đen, rồng vàng thì máu vàng. Cho nên cổ nhân nói “Long chiến vu dã, kỳ huyết huyền hoàng”, loại giải thích nhìn câu đoán nghĩa gượng ép này thật buồn cười. Nghĩ đến dân tộc Hoa Hạ ta, nhiệt huyết kế thừa lại bị nói là động vật máu lạnh, cổ nhân sao có thể hình dung rồng phương đông như vậy?
– Vậy anh giải thích thế nào?
Tiếu Nguyệt Dung hỏi.
– Thực ra cô chỉ cần dùng đạo lý trong thiên địa là có thể nghĩ thông.
Lâm Dật Phi giải thích:
– Gốc rễ sinh sản của vạn vật là máu, huyết giả thiên địa hòa hợp đất trời. “Thiên huyền địa hoàng, kỳ huyết huyền hoàng giả” là nói máu này đất trời hòa hợp thì có thể sinh vạn vật.
– Vậy có liên quan gì với y học?
– Cô phải biết, rồng trong giải thích của người Trung Quốc đều gọi mưa gọi gió, duy trì nhân tố trọng yếu chống hạn hán của thiên địa.
Lâm Dật Phi giải thích:
– Rồng thuộc Đông Phương, rồng quy về mộc. Hai ngày trước tôi từng nói, đất ẩm không cây thì không thể giữ được lâu, điều này chứng tỏ tác dụng mấu chốt của cây trong việc làm dịu vạn vật. Nếu cô trị liệu chứng bệnh quyết âm, có thể biết trong Dịch sớm có quan hệ này, tôi nghĩ ít nhiều gì cũng có tác dụng phụ trợ. Thực ra không chỉ như vậy, cho dù thang Đại thanh long, nếu cô kiếm đáp án trong Dịch…
Hắn chưa dứt lời thì đã dừng lại, Tiếu Nguyệt Dung nghe thấy tiếng gõ cửa, liền quay đầu lại nhìn. Hai người dàn ông đang đứng ở cửa, một người có vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng nhìn Tiếu Nguyệt Dung. Một người mặt mày khắc khổ, một cánh tay treo trong miếng vải trắng ố vàng, trông có vẻ tội nghiệp nhìn Tiếu Nguyệt Dung.