Lâm Dật Phi cầm tờ giấy mà bác sỹ Tiền đưa, sau khi nhìn một lúc lâu, Phương Vũ Đồng khẩn trương nhìn hắn, sợ hắn nói ra hai chữ không được, bác sỹ Tiền càng không yên tâm, giống như học sinh tiểu học nộp bài thi, cũng đang lo lắng chờ đợi phiếu điểm.
– Phương thuốc này của ông cũng gần giống như của tôi.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Nhất là hai vị thuốc cam thảo và hạnh nhân, nhìn thì thấy bình thường, nhưng cũng đã rất được vua chúa ưa dùng.
Bác sỹ Tiền phấn chấn liên tục chà xát hai bàn tay, Phương Vũ Đồng cũng vui mừng nhướng mày:
– Cứ vậy đi, cứ dùng tiếp bẩy ngày, sau đó bác sỹ Tiền bắt mạch lại cho ông Phương, sau đó thì quyết định làm như thế nào?
Bác sỹ Tiền sửng sốt:
– Tại sao?
Sau khi ông ta được Lâm Dật Phi thừa nhận, gần như là muốn lấy ông Phương ra làm thí nghiệm ngay lập tức, cũng không nghĩ tới việc Lâm Dật Phi còn bắt ông ta chờ thêm chút.
Lâm Dật Phi nhìn ông ta một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào bác sỹ Tiền:
– Gần đây ngày nào ông cũng bắt mạch cho ông Phương phải không?
– Mỗi ngày một lần.
Bác sỹ Tiền đáp.
– Thế đã phát hiện được cái gì?
Lâm Dật Phi nhếch mép mỉm cười.
– Vốn là hồng mạch.
Bác sỹ Tiền nói, Phương Vũ Đồng ngẩn ra, cái mạch này giống như lúc trước Lâm Dật Phi cũng đã nói với cô, bác sỹ Tiền lại đề cập tới, xem ra phán đoán chắc có lẽ là không sai, bác sỹ Tiền không nói với cô, cũng là vì biết cô cũng không hiểu, tuy nhiên trước mặt người lành nghề như Lâm Dật Phi, đương nhiên vẫn là dùng thuật ngữ gọn gàng dứt khoát:
– Trong mấy ngày này, tuy rằng cũng không rõ ràng, cũng đã từ từ chuyển hướng, đúng là đặc thù của dương khí, đó là một dấu hiệu tốt.
Lâm Dật Phi gật đầu khen ngợi:
– Khí chuyển tây thuộc kim, vị làm thân dậu, vu thì vi thu, vạn vật thu hoạch, bệnh của ông Phương bây giờ có thể bắt tay vào từ Phế kim, khả năng chuyển biến tốt.
(*) Phế kim: học thuyết ngũ hành trong Y học Trung Quốc truyền thống, dùng thuộc tính của Ngũ hành để phân biệt đặc tính của khí quan tạng phủ. Phổi thuộc Kim.
Bác sỹ Tiền lên tiếng, cảm thấy hắn nói phần nhiều có chút đạo lý, chỉ có điều trong lòng có chút nghi hoặc, từ đầu tới cuối không hiểu tại sao khiến mạch giống như theo hạ Hồng chuyển thành Thu, nhưng lại không biết Phương Cố Nhiên có chút tác dụng, công hiệu lớn nhất chính là ở chỗ Lâm Dật Phi đã đưa cho ông Phương một miếng ngọc cuộn long như ý!
Lâm Dật Phi cáo biệt bác sỹ Tiền, lúc đang đi ra khỏi phòng làm việc của ông ta, chợt nghe thấy một người kêu lên:
– Thằng nhỏ, tới bệnh viện rồi mà không tới thăm tôi! Gần đây cậu có tình nhân nên quyên ân tình phải không?
Lâm Dật Phi nghe giọng cũng biết là Ngô Vũ Thân, mới chịu trả lời, đội nhiên nhìn thấy ánh mắt trên xe lăn liếc qua mình, đã nhìn về phía sau hắn, khẽ nhói trong lòng, quay đầu lại nhìn, thấy Phương Vũ Đồng ngơ ngác đang đứng ở đó, đôi mắt ướt như nổi lên từng trận sóng!
Lâm Dật Phi thấy trong mắt hai người này có chút vướng mắc không nhẹ, đã biết Phương Vũ Đồng và Ngô Vũ Thân đã quen biết từ trước, nhớ tới lời nói của Phương Vũ Đồng lúc trước, không khỏi có chút giật mình!
Phương Vũ Đồng do dự một lát, rốt cục cũng phải đi tới, ánh mắt dừng lại trên đùi của Ngô Vũ Thân:
– Chân cậu làm sao thế? Sao lại không cẩn thận vậy.
Ngô Vũ Thân dùng sức vỗ vào đùi, làm bộ như không quan tâm lắm:
– Không sao, vết thương nhỏ, vài ngày nữa là được xuất viện rồi.
– Cậu.
– Cậu.
Hai người đồng thời muốn hỏi gì đó, lại đồng thời ngậm miệng lại, không hẹn mà cùng liếc nhìn Lâm Dật Phi một cái.
Lâm Dật Phi lộ ra nụ cười:
– Vũ Thân, vừa rồi cậu chỉ mong tôi tới thăm cậu, bây giờ hơn phân nửa là muốn tôi chưa từng xuất hiện mới đúng.
– Không sai.
Ngô Vũ Thân nín cười, sa sầm mặt nói.
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Xem ra câu chào hỏi vừa rồi của cậu, nên tặng cho bản thân cậu mới đúng, không quấy rầy hai người nữa, tôi còn có việc.
Hắn đương nhiên chả có việc gì, chẳng qua không muốn làm kỳ đà cản mũi mà thôi.
Nhìn bóng lưng của Lâm Dật Phi biến mất không nhìn thấy nữa, Phương Vũ Đồng không kìm nổi hỏi:
– Cậu cũng quen anh ta? Tại sao cậu lại quen anh ta?
– Hắn đã cứu tôi một mạng, sao mà tôi lại không quen cơ chứ.
Ngô Vũ Thân cười khổ nói:
– Còn tôi, tôi thấy hình như cậu cũng quen hắn?
– Hắn cứu ông nội tôi một mạng.
Phương Vũ Đồng mỉm cười:
– Tôi thấy người này rất cổ quái, dường như có bí mật gì đó.
– Cậu vẫn thích truy vấn ngọn nguồn.
Ngô Vũ Thân thở dài nói:
– Chả thay đổi tẹo nào.
Sắc mặt của Phương Vũ Đồng đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nói:
– Cậu thì sao, có phải là vẫn thích xen vào việc của người khác, nếu không thì sao mà có thể bị nằm ở bệnh viện!
Sắc mặt Ngô Vũ Thân biến hóa, chuyển động xe lăn. Đi vào phòng bệnh, Phương Vũ Đồng vừa nói ra lời đó cũng có chút hối hận, kỳ thật chỉ cần lúc này Ngô Vũ Thân trầm mặc không nói, Phương Vũ Đồng nói không chừng đã chủ động giải hòa, chỉ có điều cậu ta quay người bỏ đi, giống y như lúc trước cậu ta rời khỏi Bắc Tinh tới Chiết Thanh, cô gái cắn chặt môi, cảm giác dường như trong lòng đang rỉ máu, chẳng lẽ tình yêu giữa hai người, cũng chỉ có thể làm cho hai người bị tổn thương sao?!
Lâm Dật Phi cũng không biết Phương Vũ Đồng và Ngô Vũ Thân rốt cuộc có quan hệ gì, cũng chẳng quan tâm bọn họ rốt cuộc là như thế nào, đi khỏi chỗ Phương Vũ Đồng, hắn mới nhớ là đã quên mất một việc, hỏi ông Phương về sự tình của Loan Phượng thanh minh
Tim co giật từng hồi, Lâm Dật Phi nhìn sang phía phòng của ông Phương, do dự!
Ông Phương nhìn thấy miếng ngọc ở chỗ nào? Miếng ngọc kia làm sao mà lại tái hiện nhân gian được? Bản thân chẳng lẽ không thể quên hết mọi việc, làm lại từ đầu?
Chậm rãi hít một hơi dài, Lâm Dật Phi đột nhiên quay người lại, đi vào bệnh viện, vừa đi được vài bước, bỗng nhiên sững sờ đứng ở đó, Tiếu Nguyệt Dung đang nhìn mình từ cách đó không xa, mắt có chút kinh ngạc.
– Dật Phi, anh vừa rồi bị sao vậy?
Tiếu Nguyệt Dung có chút bận tâm đã đi tới, Lâm Dật Phi trong lòng kích động, không ngờ không hề phát hiện y tá Tiếu đã đứng ở phía sau một lúc lâu!
– Không có gì. Chỉ là xem xem có muốn đi thăm ông Phương hay không thôi.
Nhìn thấy Tiếu Nguyệt Dung lúc này, Lâm Dật Phi đột nhiên cảm thấy sự yên lặng, giống như gặp được bạn hữu lâu năm, chỉ cần yên lặng, đột nhiên cảm thấy cô ấy mang tới cho người ta sự điềm tĩnh và ấm áp!
– Làm tôi hết hồn.
Tiếu Nguyệt Dung làm bộ sợ hãi vỗ vỗ ngực một cái:
– Vừa rồi lúc anh quay lại, sắc mặt thật sự rất khó coi, có phải là cảm thấy không được khỏe?
Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Tôi khỏe như trâu giống, muốn đổ bệnh cũng khó, cô đừng quên, tôi còn là một cao thủ, nếu cao thủ còn bị bệnh, vậy thì làm sao mà gọi là cao thủ!