– Thứ này hình như không giống bột?
Thu Hiểu Thần buông đũa, ngắm kỹ một hồi, song chỉ thấy mơ hồ.
Lâm Dật Phi đằng hắng một tiếng:
– Đây là dược phẩm chuyên trị thương, lượng thuốc có thể pha loãng gấp mười. Bác sĩ Tiền nghiên cứu đã ba năm, tôi tình cờ phát hiện. Đương nhiên loại Đông y này trị trong ngoài đều tốt. Trị vết thương ngoài, hoạt huyết, trầy trụa hoặc cầm máu đều có tác dụng rõ rệt. Bác sĩ Tiền, bác nói có phải không?
Bác sĩ Tiền gật đầu lia lịa:
– Đúng thế, hiệu quả Dật Phi nói tuyệt đối không tệ.
– Vậy hình như không có gì lạ.
Thu Hiểu Thần hơi thất vọng:
– Đây là những bệnh thường gặp, thuốc khác cũng trị được, như bách dược Vân Nam chẳng hạn.
Lâm Dật Phi không hồi hộp, chỉ mỉm cười:
– Nếu chỉ có tác dụng như thế, sao tôi dám làm phiền phóng viên Thu.
Thu Hiểu Thần liền đỏ mặt:
– Lâm Dật Phi, tôi không có ý này. Tôi muốn nói làm tin tức thì phải có những chuyện ly kì cổ quái, nếu chỉ có vậy thì sợ khó mà thu hút người khác. Anh đừng hiểu lầm, tôi biết anh là người tốt.
Bác sĩ Tiền vẫn chưa nói gì, nhưng trong lòng thì cười khổ. Tiểu tử Dật Phi nói hiệu quả trị liệu cũng không tệ, chẳng qua ba năm nghiên cứu chế tạo gì đó cũng có chút khoa trương. Hôm qua hắn gọi điện thoại cho ông nói về một phương thuốc, chủ yếu lấy hoa sen là nguyên liệu chính, phụ trợ thêm các dược liệu khác, dùng rượu trắng bào chế. Hắn nhờ ông hôm nay đem tới, bảo là cần dùng gấp, vậy mà hôm nay lại tìm đến phóng viên, chẳng lẽ muốn tuyên truyền rộng rãi? Nhưng muốn đưa dược phẩm ra thị trường thì thủ tục phức tạp, tuyệt đối không phải giống bán thuốc tăng lực ở đầu đường trước kia, thổi phồng một chút là được.
– Chuyện là như vầy, chủ yếu là những thứ thuốc khác còn đang trong quá trình nghiên cứu chế tạo và thí nghiệm, nhưng hiệu quả cũng không tệ lắm.
Lâm Dật Phi vẫn tỏ vẻ thần bí:
– Thứ bác sĩ Tiền đem tới chính là thành phẩm, nếu cô đủ kiên nhẫn thì ngày mai sẽ thấy được hiệu quả trị liệu.
Hai người không hiểu ngày mai có thể thấy được hiệu quả trị liệu là ý gì. Thu Hiểu Thần gật đầu:
– Mai tôi có thể đợi.
– Còn nữa.
Lâm Dật Phi lại ho khan một tiếng, hình như có chút ngượng ngùng:
– Thật ra tuần trước tôi đã thành lập một công ty nhỏ, rất nhỏ. Hai người đừng chê cười.
– Anh thành lập công ty?
Thu Hiểu Thần háo hức lấy giấy bút ra. Hiện giờ trong nước chiêu mộ rộng rãi, sinh viên không còn là con cưng của trời nữa, mà giống như cải trắng bán sỉ đổ đống ngoài chợ. Trong nhà có sinh viên hiện tại không phải là niềm vui, mà chính là đau đầu. Sinh viên dựng sự nghiệp là chuyện khá mới, đem làm tin tức vẫn có giá trị.
– Công ty gì?
Bác sĩ Tiền cũng có hứng:
– Miệng của tiểu tử cậu cũng kín thật đấy, chuyện tốt vậy mà không kể tôi nghe.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Việc này liên quan đến chế thuốc, thủ tục rất phức tạp. Cháu rủ người làm rất lâu, bản thân lại thiếu tự tin, ai ngờ hôm qua nhân được điện thoại, mọi chuyện rất thuận lợi.
Thu Hiểu Thần hít sâu một hơi:
– Chế thuốc?
Nhưng không chỉ là chuyện thủ tục phiền phức, song cô đổi ý, chợt phát hiện. Hiện giờ Lâm Dật Phi có quan hệ với đại gia Bách Lý Hùng, nhưng liệu có thể nói là bí mật hay không. Có Bách Lý Hùng là hậu đài, đừng nói là mở nhà máy chế dược, đến mở nhà máy chế thuốc nổ cũng còn được.
– Nhưng công ty mới thành lập, đặt tên là công ty hữu hạn Bách thảo chế dược gì đó thì không đàng hoàng.
Lâm Dật Phi cười khổ:
– Tiền khởi đầu rất ít, gộp toàn bộ vẫn chưa đến một trăm ngàn, lại vay ngân hàng thêm một triệu, sân cũng phải thuê. Giờ tôi nợ đầy người.
Hắn lập ra công ty đúng là không có trách nhiệm, đến tên công ty cũng mập mờ, giống như không nhớ nổi.
– Anh còn buồn à.
Thu Hiểu Thần cười:
– Một bức tranh của anh bán ra một trăm triệu, một tháng gom được năm trăm triệu, chuyện này đã truyền khắp Giang Nguyên rồi. Chỉ cần anh muốn gom góp tài chính, chỉ cần phát tin tức, tôi bảo đảm một tháng gom được mấy tỉ cũng không thành vấn đề.
– Không thể nói bừa.
Lâm Dật Phi nghiêm mặt:
– Tôi đã nói, tiền của quỹ từ thiện Bách Thảo không dùng cho cá nhân mở công ty.
Hắn nói rất nghiêm túc, Thu Hiểu Thần gật đầu:
– Tôi hiểu.
Song cô lại nghĩ, công ty chế thuốc của anh tên Bách Thảo, nói không có quan hệ gì với quỹ từ thiện Bách Thảo, có quỷ mới tin.
– Tôi ngưỡng mộ y thuật và ảnh hưởng của bác sĩ Tiền.
Lâm Dật Phi phấn chấn tinh thần:
– Nên hôm nay một mặt tiết lộ chút tin tức cho cô, mặt khác muốn mua đứt phương thuốc của bác sĩ Tiền. Đương nhiên bác sĩ Tiền có thể yêu cầu giá, nhưng chúng tôi không thể ra giá cao, chỉ mong bác có thể nể tình cháu. Có điều bác sĩ Tiền có thể nhập cổ phần khoa học kỹ thuật, sau này chỉ cần bác nghiên cứu chế được thuốc, tiền lời bán ra có thể đưa bác một phầm trăm lợi nhuận.
– Cháu nói thật chứ?
Bác sĩ Tiền giật mình.
Thu Hiểu Thần để lộ ánh mắt hâm mộ:
– Vậy thì phải chúc mừng bác sĩ Tiền rồi.
Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, cô tuyệt đối xem trọng việc Lâm Dật Phi mở công ty, mấu chốt chính là mạng lưới quan hệ. Hậu thuẫn tài chính Lâm Dật Phi đã có, xây dựng công ty không phải là bữa ăn sáng. Bác sĩ Tiền lần này có thể chế ra kho bảo vật, chỉ cần tái nghiên cứu chế tạo vài loại thuốc nữa, vậy sau này thu nhập có thể nói là ào ào như nước.
– Đương nhiên là sự thật.
Lâm Dật Phi mỉm cười nói:
– Bác sĩ Tiền đang nghiên cứu chế tạo một ít thuốc phụ khoa và trị ung thư. Tôi đã nhìn ra thực lực và năng lực nghiên cứu phát triển về sau của bác ấy.
Khẽ thở dài, thiếu niên lại nói:
– Kỳ thật đối với Trung y chỗ nhầm lẫn không nhỏ. Tất cả mọi người ngại phiền phức, đây cũng là vì thuốc Đông y trị sản xuất rất ít, hiệu quả tuyên truyền không đủ mạnh. Thí dụ như cổ đại có hành quân tán, trân ngọc tán, có thể nói đó là hình thức khởi đầu. Nhưng tôi đi xem thử các tiệm thuốc, hơn phân nửa bán thuốc tây là chính. Lại xem quảng cáo trên ti vi, che trời phủ đất đều là nói về thuốc tây, thuốc Trung y không có lấy một mẩu. Đây không thể không nói là một sự đáng tiếc.
Bác sĩ Tiền vui mừng đến độ mặt sáng rỡ, chỉ nói:
– Được được, không có vấn đề, không có vấn đề.
Mới đầu ông cảm khái quỹ từ thiện Bách Thảo, qua mấy ngày không có tiến triển gì, trong lòng thấy hụt hẫng. Ông tưởng rằng dụng ý của quỹ tuy tốt, nhưng làm cho đến cùng thì không biết đến lúc nào. Song nào ngờ Lâm Dật Phi lại ngấm ngầm tung một vố lớn như thế, hơn nữa còn là rất lớn!
– Ngài Lâm, không biết ngài có kế hoạch tương lai gì cho công ty?
Thu Hiểu Thần lấy bút ghi âm ra, đổi luôn xưng hô. Trước giờ luôn xưng tên, giờ đổi thành ngài, không chừng mấy ngày nữa lại đổi thành giám đốc, ông chủ, đổng sự trưởng,…
– Cũng không có mục tiêu cụ thể gì.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Tôi chỉ làm ăn nhỏ, chuẩn bị trong ba năm đưa ra thị trường. Nếu phóng viên Thu có hứng thú, cô có thể mua một ít cổ phần khởi đầu.
Bút ghi âm của Thu Hiểu Thần suýt nữa rơi xuống tô canh, lát sau cô hỏi:
– Quản lý Lâm, anh nói thật chứ?
– Đương nhiên là thật.
Lâm Dật Phi cười:
– Hiện giờ công ty chỉ có mình tôi, tôi nói gì cũng không ai phản đối đâu.
– Một lời đã định.
Thu Hiểu Thần hăm hở nói, vỗ tay gọi nhân viên:
– Đưa thực đơn, gọi thêm hai món nữa!
Trận đấu thứ hai của Bách Gia hội bắt đầu vào mười giờ sáng ngày tiếp theo. Người của đại học Chiết Thanh đến cổ vũ cũng nhiều hơn, chủ yếu là do người xem về kể lại, mọi người cảm thấy Lâm Dật Phi này thật sự có bản lĩnh. Họ cũng không vội thăm thú nữa mà xem thi đấu trước, nếu quay về có người hỏi thì cũng kể lại được.
Cuối cùng ban hậu cần đã làm một tấm biển tuyên truyền to tướng cho Lâm Dật Phi, nếu so với tấm biển “Lâm Dật Phi cố lên” của Giang minh chủ thì nó ấn tượng hơn nhiều. Ban hậu cần thậm chí còn chuẩn bị hình chân dung của hắn, có vẻ như sao chép lại ý tưởng khi tuyển tú.
Có điều ngay phía trước đài chủ tịch lại treo tấm biển tầm thường: “Hoạt động này do hội hữu nghị ngành dược Bách Thảo tài trợ”.
Chưa ai nghe nói tới ngành dược Bách Thảo, chỉ nhìn qua rồi thôi. Dương Tu Vũ đứng kế bên lo lắng, hỏi:
– Dật Phi, vậy được không?
Lâm Dật Phi ngẩng đầu nhìn rồi nói:
– Được, chỗ này tốt.
– Nhưng tôi thấy mức tuyên truyền vẫn chưa đủ, tấm biển hơi nhỏ.
Dương Tu Vũ nhìn tấm biển rồi cảm thán:
– Dật Phi, công ty Bách Thảo này có đúng là do cậu mở?
Giang minh chủ cũng quay lại:
– Còn không phải sao, thảo nào thằng nhóc Lâm Dật Phi này không thích làm minh chủ, còn im im tự mình mở công ty.
Lâm Dật Phi gật đầu:
– Đừng vội, còn đấu bảy trận nữa. Tôi bảo đảm sau cuộc tuyển chọn trong tỉnh, mọi người trong tỉnh sẽ biết đến công ty Bách Thảo!
Dương Tu Vũ nhìn hắn một hồi:
– Tiểu tử giỏi, thì ra cậu có dụng ý khác, đấu võ chỉ là mánh lới, chủ yếu là tuyên truyền cho công ty cậu. Nhưng mà…
Y nhìn sắc mặt Lâm Dật Phi, do dự liệu có nên nói ra hay không.
– Nhưng mà sao?
Lâm Dật Phi đứng dậy, chuẩn bị lên sàn.
– Nhưng Bách Gia hội ảnh hưởng không lớn, dù có tuyên truyền mấy trận, e là cũng không nổi trong tỉnh lắm.
Lâm Dật Phi cười:
– Anh yên tâm, tôi biết cân nhắc.
Khi Lâm Dật Phi lên sàn, Giang minh chủ thấp giọng nói:
– Lâm Dật Phi đúng là có máu mặt, hình như Bách Gia hội trước giờ chưa từng treo qua biểu ngữ tuyên truyền của công ty nào hết.