Mục lục
Lãng Tử Tại Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói tới đây lão Khang khựng lại, tủm tỉm cười nhìn Lâm Dật Phi.

– Lo lắng cái gì?

Lâm Dật Phi nhìn bốn phía xung quanh nhưng cũng không nhìn thấy Tô Yên Nhiên, nhưng hắn của không nôn nóng, hôm nay cô ấy là nhân vật chính, đương nhiên ra muộn một chút cũng là bình thường.

– Tôi lo lắng nó đã đi tới bước cực đoan khác, rất nhiều người đều như vậy, giống như cải cách văn hóa năm đó rất nhiều thanh niên đi từ cái cực đoan này sang cực đoan khác.

Lâm Dật Phi hơi đau đầu, có lẽ thế hệ trước đều thích lôi máy chuyện này ra để nói. Hiện tại tuy hạnh phúc, hòa bình rồi nhưng trong mắt bọn họ còn rất nhiều ký ức đau thương, vĩnh viễn không thể xóa đi được, và cũng không thể quên được. Hắn đương nhiên không có hứng thú với cải cách văn hóa, vì thế hắn chỉ có thể hỏi:

– Yên Nhiên sẽ không như vậy, tôi hiểu con người cô ấy, cô ấy rất có lý trí, làm việc rất có chừng mực.

– Đúng vậy.

Lão Khang thở dài một tiếng rồi nói:

– Hôm nay khi tôi vừa nhìn thấy cậu thì đã biết ngay cậu là một thanh niên tốt. Cậu trẻ tuổi như vậy, kết giao cùng nó tôi cũng yên tâm.

Lâm Dật Phi nghe thế nào cũng thấy có chút mùi vị giao phó, chỉ đành cười nói:

– Ông à, ông yên tâm đi, người trẻ tuổi có cách giải quyết của người trẻ tuổi, cái gì cũng đều là hăng quá hóa dở, vì thế bình thường mới tốt.

Lão Khang mỉm cười, gật đầu liên tục, nhìn thế nào cũng thấy Lâm Dật Phi rất vừa mắt.

– Bác gái, Yên Nhiên đâu rồi?

Phương công tử sau khi tới nhà họ Tô vẫn chưa đi tới chỗ khác, hơn thế còn biết rằng hỏi han thích hợp là điều cần thiết.

– Vẫn đang trang điểm.

Nét mặt của phu nhân họ Tô hơi thay đổi nói:

– Con nha đầu này, khách khứa đều vì nó mà tới, vậy mà cũng không xuống sớm chào hỏi khách, tôi giờ sẽ đi tìm nó.

– Không cần, không cần.

Phương công tử cuống quít xua tay, thể hiện hình tượng một người khiêm tốn nói:

– Hôm nay Yên Nhiên là thọ tinh, mọi người đợi thêm một chút thì có làm sao đâu.

Phu nhân họ Tô cười nhwhoa nở nói:

– Vẫn là Phương công tử khéo ăn nói.

– Bác gái, sao bác lại khách khí như vậy, cháu đã nói nhiều lần rồi, cứ gọi cháu là Tiểu Phương, hoặc lẽ gọi thẳng tên cháu là được rồi.

Phương công tử khách khí nói, lần đầu nhìn thấy sẽ đều cảm thấy tên Phương công tử này thật dễ nói chuyện.

– Vậy tôi không khách khí nữa, Vũ Dương, cháu xem, nói nhiều như vậy rồi, bác giới thiệu một chút khách khứa cho cháu.

Lai lịch của Phương công tử đương nhiên rất hợp khẩu vị của phu nhân nhà họ Tô. Lâm Dật Phi nhìn từ xa không khỏi lo lắng thay cho A Thủy.

– Trung Vũ, cậu yên tâm, cậu là bạn tốt của Yên Nhiên, tình cảm của giới trẻ, hiện không phải là thời bao cấp, nếu cậu theo đuổi Yên Nhiên, làm ông như tôi đây nhất định sẽ ủng hộ cậu.

Lão Khang và Phương công tử hiển nhiên không qua lại với nhau, mỗi thế hệ có cái nhìn của mỗi thế hệ, bác gái đương nhiên là nhìn vấn đề dưới góc độ tiền quyền, Tô giá và Phương gia liên thủ lại thì thực lực ở kinh thành này có thể gọi là vững chắc. Tô gia có chút tiền, nhưng Phương gia về mảng quân đội ở kinh thành cũng có thế lực tương đương, loại người như vậy dù có chút khuyết điểm thì cũng chẳng coi là gì, nhưng trong mắt lão Khang tên Phương công tử này không có gì tốt, một loại giáo tài phản diện không làm việc đoàng hoàng điển hình. Đứng từ góc độ cá nhân xem xét, ông vẫn rất yêu thích thái độ khiêm tốn của Lâm Dật Phi.

Người như vậy nhất định sẽ nổi trội hơn người, cho dù là hắn không có hậu thuẫn, lão Khang nghĩ như vậy.

Lâm Dật Phi ngẩn người ra nói:

– Ông Khang, cháu nghĩ ông nhận lầm người rồi, cháu là Lâm Dật Phi, là A Thủy, bạn học cùng lớp của Thủy Trung Vũ, hôm nay cậu ấy có việc nên không tới, vì vậy cháu thay cậu ấy tới dự, tiện thể hỏi han thọ tinh Yên Nhiên.

– À?

Lão Khang hơi kinh ngạc, một lúc lâu sau mới hỏi:

– Lâm Dật Phi? Chưa từng nghe Yên Nhiên nhắc tới?

Lâm Dật Phi dở khóc dở cười nói:

– Nếu đã như vậy…

– Lâm Dật Phi ơi Lâm Dật Phi, nếu cậu làm bạn với Trung Vũ, nghĩ vì người khác cũng rất khá.

Lão Khang chuyển đổi quan niệm rất nhanh:

– Đúng rồi, Dật Phi, Trung Vũ sao rồi?

– Con người cậu ấy rất tốt, lại có kỹ thuật, đẹp trai hơn cháu.

Lâm Dật Phi khen A Thủy hết thảy:

– Cho dù nhìn thế nào cháu cũng thấy cậu ấy mạnh hơn nhiều so với Phương công tử.

– Thật sao?

Một giọng nói lạnh lùng nói tiếp:

– Kỳ thực tôi thấy cậu bạn học này cũng rất đẹp trai.

Lâm Dật Phi chậm rãi quay người lại, mỉm cười với tên Phương công tử đứng phía sau lưng mình:

– Phương công tử tới từ lúc nào, tại sao tôi lại không nhìn thấy chứ.

– Có một số người khi đã nhìn thấy thì sẽ không làm những chuyện bỉ ổi.

Phương Vũ Dương lạnh lùng nhìn Lâm Dật Phi, lửa giận trong lòng cháy rừng rực!

Y tới đây đã tốn không ít công phu, chính là vì để theo đuổi Tô Yên Nhiên. Kỳ thực y rất hối hận vì năm xưa trong mắt y Tô Yên Nhiên không hề xuất chúng, y tùy tiện tìm một người bạn gái cũng có thể nói là xinh đẹp hơn Tô Yên Nhiên. Nhưng mà, lần này khi Tô Yên Nhiên đến kinh thành, vừa nhìn thấy y đã giật mình kinh ngạc. Giờ y mới phát hiện ra rằng có một thời gian y đã nhìn thấy một quảng cái dường như là cô. Lần này y mới quyết tâm lấy lòng Tô mẫu, hiện giờ Tô mẫu giới thiệu y với ông ngoại Tô Yên Nhiên, vậy mà lại có tên tiểu tử không biết sống chết ở đâu lại nói bậy sau lưng mình.

Phương Vũ Dương vẻ mặt tươi cười nhưng ý lại bao hàm sự uy hiếp nói:

– Tiểu tử, nói xấu sau lưng người khác, coi chừng bị nát lưỡi đó.

– Thật sao?

Lâm Dật Phi cũng mỉm cười nói:

– Giờ đang đứng trước mặt ngươi, vậy có thể nói được chứ?

Phương Vũ Dương ngẩn nguowig ra:

– Nói cái gì?

Lâm Dật Phi lạnh nhạt nói:

– Tôi muốn nói là bất luận thế nào thì Thủy Trung Vũ mạnh hơn ngươi rất nhiều.

Trong đại sảnh bỗng chốc lặng xuống, thanh âm của Lâm Dật Phi nói ra không to, nhưng số người nghe thấy lại không ít.

Nơi này tuy không giàu thì sang, nhưng đến đây đều có chút kiềm chế, biểu hiện giữa người thượng đẳng với người hạ đẳng không giống nhau. Tuy mọi người đều trút bỏ hết khi trong phòng tắm, kỳ thực không có hai mặt nào hết, rất nhiều người nhìn thấy vẻ kiêu ngạo và phô trương ẩn tài của Phương công tử, nhưng cũng đều a dua theo, thêm một câu tán thưởng không sao, nhưng ít đi một câu lại có thể mang tới phiền phức không nhỏ.

Thế nhưng người quê mùa như Lâm Dật Phi lại đối trọ gay gắt không biết nặng nhẹ thì lại khiến bọn họ có những cảm giác khác hẳn. Sau khoảng thời gian im lặng đại sảnh lại náo nhiệt trở lại, tuy nhiên vẫn có người lén lút nhìn hai người, có người trong lòng còn nghĩ rằng bọn họ có thể đánh nhau một trận thì tốt, nhưng tên quê mùa kia cũng đừng thua quá nhanh, bởi mọi người đều biết Phương công tử rất có bản lĩnh!

– Vị này là?

Trong mắt Phương Vũ Dương dường như có một cây kim, cố ý khiêu khích Lâm Dật Phi, nhưng dường như lại không hề có. Làm người không nên lỗ mãng, điều này là lời ông nội dạy cho y, tuy y không ghi nhớ lời ông nội dạy trong lòng, nhưng vẫn ghi nhớ rõ ràng những lời này của ông.

– Tôi là Lâm Dật Phi, là bạn học của Thủy Trung Vũ.

Khi Lâm Dật Phi tự giới thiệu đặc biệt nhấn mạnh ba chứ Thủy Trung Vũ. Nhìn thấy vẻ mặt biến sắc của Phương Vũ Dương, nhưng con ngươi không hề đảo loạn, một sự giả dối toát ra từ sự lơ đãng bên ngoài liền đã biết trong lòng tên tiểu tử này có quỷ.

– Lâm Dật Phi?

Phương Vũ Dương thì thầm nói, đột nhiên tỏ ra kinh ngạc:

– Ngươi chính là Lâm Dật Phi?

Y biết đến nhân vật này thông qua ông nội nói, có vài lần khi ông nội giáo huấn đã nói ngươi nên bằng một nửa của Lâm Dật Phi người ta thì ta đã không cần hao tâm tổn trí. Y một mực đem những lời này bỏ ngoài tai, nhưng ít nhiều cũng có chút ấn tượng.

Có điều nhìn thấy bộ dạng Lâm Dật Phi như vậy, trong lòng Phương Vũ Dương tự nhủ, ông đây cần bằng một nửa của hắn sao, ông đây khinh, nhìn trang phục của tên tiểu tử này cũng biết hắn thế nào. Tham gia loại dạ tiệc này mà hắn lại đi một đôi dày thể thao và mặc áo giá, ngươi cho rằng cần phải chạy Ma-ra-tông à?

– Hóa ra hai người biết nhau.

Lão Khang híp mắt liếc nhìn nói:

– Vậy mọi người cần phải…ý…Yên Nhiên xuống rồi.

Chiêu Càn Khôn Đại Na Di này của y xuất ra, nhưng Lâm Dật Phi không hề phản ứng gì. Phương công tử như bị trọng kích, ánh mắt chuyển tử trên người Lâm Dật Phi nhìn lên lầu, một bóng thiếu nữ thuần khiết, lại không thắng nổi nước da châu ngọc, một chuỗi ngọc Tinh Bảo, ánh sáng rực rỡ khó tả đang chậm rãi bước xuống cầu thang, không phải là Tô Yên Nhiên thì là ai?

Ôi mẹ ơi, trong lòng Phương Vũ Dương phát một câu nói tục. Tại sao trước đây lại không phát hiện ra một tiên nữ như vậy chứ. Nhớ mấy năm trước khi nói về chuyện hôn nhân của mình, nhớ đến lúc bản thân nhìn thấy Tô Yên Nhiên năm đó, tóm lấy hai bím tóc, sắc mặt đói vàng, quả quyết đoạn tuyệt, rồi sau đó cô đi tới Chiết Thanh, tất cả đều không là gì nữa. Phương Vũ Dương có chút hối hận, mất bò mới lo làm chuồng, nhưng vẫn còn chưa muộn. Mấy năm nay tuy lười tu bổ chuồng dê, tùy ý đi đến, nhưng đây là việc cần nắm chắc trong lòng bàn tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK