Trước đây Bách Gia Hội không phải không có lăng xê, Ngài Mã Lực Thần năm trước móc ra hai triệu, kết quả phản ánh rất bình thường, không ai hỏi thăm, điều này dẫn tới việc Mã Lực Thần, giám đốc kinh doanh trực tiếp xuống đài, nhất thời gây ra một điều nực cười, vì năm đó hai người đấu võ kết quả văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Tuy hai người cũng quyền đấm cước đá nhưng hai bên vũ trang đến tận răng, có lúc còn học tập nước ngoài, cắn tai đối phương, tấn công vào hạ bộ, kết quả bị mọi người phản đối vì quá bạo lực và khát máu, đình chỉ phát sóng trực tiếp.
Sau này 5 giải thi đấu lớn cũng bị ảnh hưởng vì giải đấu này nên không ai quan tâm hỏi han đến. Mấu chốt sự việc do cấm tuyên truyền bạo lực, cho dù chung kết kinh sư cũng phải kết thúc qua loa, thiếu chút nữa bị chết yểu. Nhưng lần này lại hoàn toàn khác biệt, Lâm Dật Phi đệ World War II đánh thật đẹp mắt, biểu diễn khiến cho mọi người xem cảm thấy võ thuật đã đạt đến cảnh giới nghệ thuật. Mấy tờ báo tâng bốc, lại đăng thêm mấy tấm hình đưa hình ảnh đẹp trai, có hiệu quả cổ vũ rất lớn, quả thực không thua gì tuyển thanh tú.
Các báo đài lớn ở trong Tỉnh cũng phát hiện được điểm sáng này, nghe tin lập tức hành động, trận đấu lần này giữa Ôn Hùng và Lâm Dật Phi đã huy động đến hơn mười nhà truyền thông. Các lôi đài khác tuy cũng có giới săn tin, nhưng trong chốc lát lại bị tiếng vỗ tay như sấm của bên Lâm Dật Phi thu hút sang, cửa chớp răng rắc răng rắc mở không ngừng.
Mọi người đến xem trận đấu đều thấy Ôn Hùng đánh rất đẹp mắt, họ đều thở dài than rằng “Trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng”. Bất luận là ai đến xem đều phải đồng ý rằng quyền pháp của Lâm Dật Phi không thể chê vào đâu được.
Đây là Nhạc Gia quyền, mọi người bàn tán xôn xao, gần đấy vừa hay lại có Nhạc Vương Miếu, khiến họ không ngừng liên hệ, từng trang từng trang báo cáo kịp thời được phát ra bên ngoài, thêm vào đó báo mạng cũng kịp thời đưa tin khiến cho sự việc chấn động khắp nơi, Đương nhiên, đám tượng đồng Tần Cối lại bị những tiếng hò rao làm cho phát thèm.
– Chín mươi bảy, chín mươi tám, chín mươi chín, một trăm.
Một đám nữ sinh vỗ tay hoan hô, họ hoan hô không phải vì Ôn Hùng thắng trận, mà họ hoan hô vì Ôn Hùng có thể đấu qua một trăm hiệp.
Mọi người đều to nhỏ nhận định, Ôn Hùng chắc sẽ bị thua, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi, nếu đã như vậy, thắng bại đã không cần phải đặt cược nữa, họ chỉ còn biết lấy chiêu số ra đặt hạn định. Một số ít người cho rằng có thể đánh quá năm mươi chiêu, một số người lại cho rằng không thể đánh đến năm mươi chiêu, nhưng một số nữ sinh trường Ngoại Ngữ tỉnh đều cho rằng Ôn Hùng nhất định trụ qua được một trăm chiêu.
Tất cả mọi người đều không nhịn được cười, họ thầm cười các cô không biết tự lượng sức của mình, chưa từng gặp qua cao thủ, họ càng không ngờ các nàng lại đếm nhanh như vậy, nhưng Ôn Hùng đã kiên trì vượt qua được 50- 60 chiêu.
Tuy trận đấu này đã diễn ra trong một khoảng thời gian khá dài, nhưng không ai cảm thấy chán cả, điều mấu chốt khiến mọi người hứng thú ở chỗ, Ôn Hùng quyền ra như hổ, Lâm Dật Phi cước như giao long, hai người thi đấu khiến mọi người liên tưởng đến khí thế của Công Tôn đại nương múa kiếm bút, Trương Húc vung bút viết chữ 狅.Có đài đã đặt máy quay để lúc nào đó phát lại tiết mục này, đài truyền hình Tỉnh đã có quyền phát trực tiếp chương trình này, phí phát trực tiếp nghe nói là một con số không hề nhỏ.
Lâm Dật Phi thấy Ôn Hùng đã lấm tấm mồ hôi, hắn khẽ gật đầu nháy mắt dưới ánh đèn, Ôn Hùng một quyền đánh ra, năm ngón tay giống như năm móng vuốt, tay hơi nắm lại, Lâm Dật Phi cười đột nhiên hét to một tiếng, dưới đài tiếng chiêng trống vang trời, thêm vào đó tiếng vỗ tay như sấm dậy không ngờ át không lại tiếng hét của hắn.
Mấy người phóng viên không đề phòng, nếu máy quay không đeo trên cổ suýt chút nữa đánh rơi máy quay, sau này họ rất hối hận vì không máy quay nào quay được quang cảnh lúc đó.
Sau tiếng hét đó, Lâm Dật Phi đột nhiên lui lại phía sợi thừng phía cuối đài, Ôn Hùng lúc này đá bay một cước thân hình bay lên, đột nhiên rơi xuống cách Lâm Dật Phi 3 bước.
Mọi người lại hò reo ủng hộ, vẫn biết hắn chủ động né tránh, hắn không hề tung cước nhưng Ôn Hùng đã ngã xuống, Lâm Dật Phi xông lên nhanh như điện đấm hai đấm thật mạnh về phía ngực Ôn Hùng.
Chiêu này của hắn thật bất ngờ, sau khi cự việc xảy ra, những người làm nhiệm vụ đưa tin đều cho mình nắm chắc cơ hội không ngờ không ai quay kịp, họ không khỏi toát mồ hôi lạnh, sau này may thay xem đi xem lại ở một máy quay,T.r.u.y.e.n.2.4.7.v.n phải tua chậm lại mười lần mới xem được nhất cử nhất động của Lâm Dật Phi. Chiêu này của Lâm Dật Phi cho dù là tiền bối võ học nổi tiếng Hạ Vĩnh Tàng cũng phải thán phục, chiêu này của hắn xem như cương nhu hội tụ, thậm chí tốc đọ và sức mạnh đều vô cùng chính xác!
Ôn Hùng hét to một tiếng bị hai quyền đánh bay văng vào dây thừng quanh đài suýt văng ra ngoài, mọi người lúc này hoảng hốt la lên, đài thi đấu tuy không cao nhưng cũng không phải là thấp, nếu lần này ngã xuống đài tuy không mất mạng nhưng cũng đầu rơi máu chảy, trông không đẹp mắt chút nào.
Lâm Dật Phi là một tay cao thủ, hắn nắm lấy sợi dây cạnh đó tóm lấy tay Ôn Hùng, hắn vung mạnh tay, hấp một tiếng vang lên Ôn Hùng đã văng lên không trung chừng ba bốn giây sau đó mới nhẹ nhàng hạ xuống.
Đám phóng viên cảm thấy hối tiếc, dưới đài lặng ngắt như tờ, sau giây lát tiếng vỗ tay như sấm dậy, lúc này đám phóng viên mới mở cửa chớp chụp ảnh liên tục.
Trận đấu võ này, không cần bàn cãi Lâm Dật Phi đương nhiên giành phần thắng, chẳng qua Ôn Hùng tuy bại mà vinh. Nhất là sau phút giây đó, theo cái nhìn của những nữ sinh đến xem thì lâm dật phi cũng phải khó khăn mới thắng được Ôn Hùng.
Lần này không đợi người chủ sự lên tiếng, Ôn Hùng đã hùng hổ đi về phía hậu đài, mọi người đều rất ngạc nhiên không biết hắn có ý gì, tuy hắn đã bị thua nhưng ở đây vẫn còn rất nhiều phóng viên, hắn làm như vậy có phải là hành động sáng suốt không!
Thật không ngờ, không lâu sau Ôn Hùng kích động đi đến trước đài, giơ hai lọ rượu thuốc lên nói:
– May mà tôi đến kịp, vẫn còn lại hai lọ rượu Bách Thảo cường tráng cốt!
Tất cả mọi người được một trận cười vang, bây giờ họ mới hiểu hắn vội vàng bỏ đi như vậy là để đi lấy rượu thuốc.
– Không phải đã nói mỗi người tham gia thi đấu đều có hai lọ sao?
Một phóng viên đặt câu hỏi:
– Bây giờ giống như mọi người dự thi không phải để đấu võ mà vì muốn có Bách Thảo cường tráng cốt vậy.
– Cũng không hẳn là như vậy,
Ôn Hùng chân thành cười nói:
– Tuy nhiên ngày hôm qua chúng tôi đã nhất trí kháng nghị, người thắng không được lĩnh, còn người thua được lĩnh hai bình, người thua phải được bồi thường nhiều một chút.
Dưới đài lại được một trận cười vang, máy quay không hẹn mà đều nhắm vào lọ rượu thuốc mà Ôn Hùng cầm trên tay, hôm qua và hôm nay đã không giống nhau, hộp bên ngoài đã đẹp lên rất nhiều;
– Giống như một hộp đồ mỹ nghệ vậy.
Một nữ phóng viên tán thưởng nói.
Vài đại biểu của các nhà máy đã không thể ngồi yên, họ đều xông lên khan đài.
Không lâu sau họ lại uể oải đi ra, chỉ có một người trong tay cầm một lọ, vui vẻ ngồi một bên xem, Tiền lão đầu đứng trong một góc có chút không hiểu hỏi:
– Nguyệt Dung, không phải hôm qua chúng ta mang đến hai trăm bình đựng đầy hai thùng sao? Hôm nay trận thi đấu mới bắt đầu, sao đã dùng hết rồi?
Thiếu nữ đứng bên cạnh có gương mặt gầy yếu, tóc buộc đuôi ngựa, nhưng trông không thấy được nét thanh xuân nghe xong cười nói:
– Vốn tôi cũng định mang hết đi, nhưng Dật Phi nói, không cần đưa hết cho ban tổ chức, cần phải khống chế số lượng, con người ai cũng có một tâm lý rất lạ, cái gì càng không chiếm được càng cảm thấy thần bí, anh ta nói, không bao lâu nữa sẽ có người tìm đến tận cửa, việc này có hiệu quả rất lớn đối với việc đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm, bác sĩ Tiền, ông còn không biết đấy, ông đã điều chế ra một loại thuốc thần, khắp nơi ở Giang Nguyên này đều nói, nó không những làm tiêu tan máu bầm mà còn có thể cường thân kiện cốt, trước đây Lâm Dật Phi dùng thuốc này nên bây giờ mới có được bộ dạng như bây giờ.
Tiền lão đầu nhíu mày nói:
– Như vậy sao được, chúng ta phải thực sự cầu thị, không thể lừa gạt bọn họ được, hiệu quả của rượu cường tráng cốt tuy có tốt thật, nhưng chúng ta không thể dối gạt lương tâm mà nói như vậy được, Nguyệt Dung, cô nói xem có đúng vậy không?
Tiếu Nguyệt Dung nhìn bác sĩ Tiền một lúc rồi cười nói:
– Đương nhiên, tuy nhiên nhiều khi, chúng ta có thể ngăn được những lời đồn đại đấy hay sao, ông và Dật Phi rất giống nhau, anh ta cũng không thích kiểu lăng xê này, anh ta đã từng có bài thanh minh trên báo sáng Đô Thị Giang Nguyên, nhưng như vậy, dân chúng lại càng thích, họ nói họ chỉ thấy thổi phồng hiệu quả trị liệu chứ không ai thấy hạ thấp hiệu quả trị liệu của sản phẩm bao giờ cả. Nói như vậy, Bách Thảo chế dược nhất định khiến cho người khác tin tưởng. Hiện giờ mọi người đều nghển cổ chờ ngày rượu thuốc của ông chính thức được đưa ra thị trường.
Nét mệt mỏi trên mặt Tiếu Nguyệt Dung dường như đã tiêu tan hết, đôi khi thời gian cũng là một liều thuốc quý.