Mục lục
Lãng Tử Tại Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phục Bộ Ngọc Tử vẫn đang trên không trung, quát lớn một tiếng rồi vặn eo lắc mình, dời đi nửa thước một cách không thể tin được nhưng pha đánh lén này quá đột ngột, cô tránh được nơi yếu hại nhưng lại không tránh được những chỗ khác. Chỉ nghe một tiếng “phập” vang lên, không ngờ luồng hàn quang kia bắn xuyên cổ tay cô, mang theo hoa máu trong không trung bay rất xa rồi “phập” một tiếng cắm vào vách tường đối diện nhưng lại biến mất tăm mất tích.

Thấy ám khí có uy lực như vậy thì Nhan Phi Hoa cũng không khỏi biến sắc. Hiển nhiên là Khổng Thượng Nhâm đã cố ý tỏ ra yếu thế, chuẩn bị lấy chiêu này đối phó cô nhưng không ngờ nửa chừng lại nhảy ra Phục Bộ Ngọc Tử và Đằng Thôn Chính Bộ nên ông ta chỉ có thể ra tay, nếu như còn không ra tay thì e là không đợi đánh lén thì bản thân ông ta đã mất mạng rồi.

Đằng Thôn Chính Bộ cũng không dễ chịu hơn, một mũi ám khí đã xuyên qua bắp đùi ông ta rồi găm xuống đất. Chân ông ta mềm nhũn, bổ một đao vào cái ghế khiến nó bị toác ra.

Hai người trong chiêu đầu tiên đã bị trọng thương nhưng vẫn vô cùng dũng mãnh, không thèm nhìn miệng vết thương một cái đã lắc mình tiến lên. Phục Bộ Ngọc Tử vừa rung tay lên một cái thì vô số ám khí như con đỉa bay ra, hiển nhiên là trong lòng cô vô cùng sốt ruột. Dưới sự truy sát của cô, Khổng Thượng Nhâm chỉ thủ mà không chiến nhưng cô đã hao binh tổn tướng, cảm thấy mất hết cả thể diện. Lần này nếu như không túm được Khổng Thượng Nhâm, không cần đợi mệnh lệnh của Nhan Phi Hoa thì chính cô đã xấu hổ đến chết, nhưng không ngờ ám khí của cô tuy nhiều, Khổng Thượng Nhâm cũng không còn trẻ nhưng thân thủ còn linh hoạt hơn cả mấy người trẻ tuổi, có thể tránh được mấy mũi ám khí suýt chết, vô cùng nguy hiểm.

Đằng Thôn Chính Bộ ra tay tàn nhẫn cay độc, vị trí cũng rất xảo quyệt, cũng hận không thể biến Khổng Thượng Nhâm như cái ghế kia, một đao thành hai nửa nhưng ông ta chém ngang chém dọc mà cũng không chạm được đến vạt áo của Khổng Thượng Nhâm, không khỏi liên tục rống lên, ra tay sốt ruột, không còn phân rõ trình tự ánh đao mà cuồn cuộc như quả cầu tuyết lao về phía trước.

– Lâm Dật Phi, anh nói xem lúc nào thì hai thủ hạ này của tôi có thể lấy được mạng của Khổng Thượng Nhâm đây? Nhan Phi Hoa thản nhiên cười, hoàn toàn không lo lắng trước cuộc chiến kịch liệt trước mặt.

– Nếu cứ đánh thế này thì e là cô vĩnh viễn cũng không thấy được ngày đó đâu. Lâm Dật Phi lắc đầu nói:

– Nhan Phi Hoa, lẽ nào cô không nhìn ra được hai thủ hạ của cô đã dùng toàn lực mà Khổng Thượng Nhâm chỉ cần dùng đến 30% sao? Ông ta né tránh thành thạo nhưng không phải là nhờ may mắn.

– Oh, tôi muốn đánh cược với anh ông ta không ra đến mười chiêu thì có thể chết dưới tay Phục Bộ Ngọc Tử. Nhan Phi Hoa chậm rãi nói.

Lâm Dật Phi trầm giọng nói: – Ông ta bại trận dưới mười chiêu thì chỉ có một khả năng.

– Khả năng gì? Nhan Phi Hoa hứng thú.

– Đương nhiên là cô tự ra tay. Lâm Dật Phi thản nhiên nói.

– Anh đúng là thông minh. Nhan Phi Hoa cười dài, vui vẻ không nói ra lời: – Vở kịch này đến đây tôi cũng mệt rồi, đến lúc nên kết thúc rồi.

Nhan Phi Hoa nói tới đây thì đã ra tay, vừa ra tay là ba thanh phi đao, một thanh nhanh như chớp lao thẳng đến ngực Khổng Thượng Nhâm, một thanh bắn về phía không trung, còn một thanh khác lại vòng một đường cong rồi lao tới sau lưng ông ta.

Khổng Thượng Nhâm trong lòng lạnh lẽo, ông ta nằm mơ cũng không ngờ một người có thể sử ám khí một cách xuất thần nhập hóa như thế, ông ta cũng không ngờ rằng với thân phận của Nhan Phi Hoa mà cũng dùng chiêu đánh lén, chỉ có điều Lâm Dật Phi nói không sai, ông ta luôn giấu thực lực của mình, lúc này mới thể hiện ra một cách trọn vẹn. Chỉ nghe thấy ông ta giận dữ gầm lên một tiếng, cánh tay vừa vung lên một cái, một tiếng “ting” vang lên đã đá văng thanh trường đao của Đằng Thôn Chính Bộ. Đằng Thôn Chính Bộ ngẩn ra, hiển nhiên ông ta nằm mơ cũng không ngờ rằng cánh tay người này còn cứng hơn cả trường đao của mình nhưng vừa nghĩ thì đã hiểu trên cánh tay người này có trang bị, chắc hẳn là có sắt thép bảo vệ.

Một thanh phi đao không dễ tránh được xẹt qua ngực, Khổng Thượng Nhâm bước lên một bước, bức lui Đằng Thôn Chính Bộ. Một thanh phi đao đột nhiên rơi xuống, gần như là trượt dọc theo lưng ông ta rồi găm xuống đất. Khổng Thượng Nhâm trong lòng lạnh lẽo, thầm nhủ nguy hiểm thật. Thanh đao này chậm rãi núp xuống là đã đâm thẳng từ trên đỉnh đầu xuống, thanh phi đao từ sau lưng cũng đâm hướng về phía ông ta, tuy chậm một khắc nhưng cũng xẹt qua nhanh như một tia chớp.

Khổng Thượng Nhâm cắn răng một cái, buông cánh tay bất động, mặc kệ thanh phi đao găm vào cánh tay. Phục Bộ Ngọc Tử thật không dễ dàng có được sơ hở này, sao có thể bỏ qua chứ? Cô vừa vung chưởng lên thì năm, sáu miếng Thấu Cốt Đinh đã bắn vào lưng của Khổng Thượng Nhâm, cô không khỏi mừng rỡ.

Một tiếng “răng rắc” nhỏ vang lên, Khổng Thượng Nhâm lảo đảo một cái, kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống. Cánh tay ông ta đỡ được một đao của Đằng Thôn Chính Bộ nhưng cũng không đỡ nổi lực đao của Nhan Phi Hoa, hiển nhiên là đã bị gãy, chỉ có điều ông ta ngồi xuống đất nhưng trong chớp mắt đã nhảy lên, thân thủ vừa tối lại đã biến mất tăm.

Trong lòng Phục Bộ Ngọc Tử run sợ, Thấu Cốt Đinh của cô cho dù là tảng đá cũng có thể găm được vào, lưng Khổng Thượng Nhâm bị trúng mấy phát, sao lại có thể như người không có chuyện gì chứ?

Hai người bọn họ đều tưởng là đã nắm chắc chiến thắng nên cũng không ra tay độc ác, chỉ là họ kính trọng Khổng Thượng Nhâm là một anh hùng nên muốn bắt sống nhưng không ngờ người này lại là một kiêu hùng, thừa cơ mà bỏ trốn mất dạng.

Ở đây có mật đạo, đây là ý nghĩ của tất cả mọi người ở đây. Nhan Phi Hoa cũng không tức giận, chỉ cười nói với Lâm Dật Phi: – Xem ra tôi còn kém anh một bậc, cho dù tôi có ra tay mà cũng không giữ lại được ông ta, Khổng Thượng Nhâm này quả là không đơn giản.

Cô vừa dứt lời thì tiếng ầm ầm vang lên, giây lát nơi này như sắp sụp đổ, đất đá rơi xuống từng mảng. Nhan Phi Hoa và Lâm Dật Phi đều hơi biến sắc, cuối cùng cũng hiểu dụng ý của Khổng Thượng Nhâm. Ông ta dẫn mọi người vào đây là đã có ý đồ ngọc nát đá tan, trong này hiển nhiên là đã đặt thuốc nổ rồi, chỉ cần cho nổ một phát là có thể chôn vùi tất cả mọi người ở đây.

– Tông chủ cẩn thận. Trên mặt Phục Bộ Ngọc Tử vừa sợ vừa ngại, thấy một cột đá nặng ngàn cân sắp đổ xuống Nhan Phi Hoa thì không quản thân mình lao đến đẩy ra. Đằng Thôn Chính Bộ cũng sắc mặt kinh hoàng xông đến, khàn giọng kêu: – Tông chủ tránh ra đi!

Đột nhiên Du Lão Thử cảm thấy cổ áo hơi xiết lại rồi thân hình đã lui về sau mấy trượng, một tảng đá rơi xuống, nặng nề rơi xuống chỗ anh ta đứng, bụi đất mù mịt. Anh ta hoảng sợ đảo cặp mắt trắng dã, nhìn về phía Lâm Dật Phi vừa cứu mạng mình: – Lâm lão đệ, cậu lại cứu tôi một mạng rồi.

Chỉ có điều khi anh ta cảm kích Lâm Dật Phi cứu mạng thì vẫn không kìm nổi mà khâm phục Nhan Phi Hoa. Cô gái này không đơn giản chút nào, nhìn cô hà khắc với thủ hạ như vậy mà họ vẫn trung thành và tận tâm với cô như vậy, không tiếc thân mình cứu cô.

Đột nhiên Du Lão Thử mở to hai mắt, khó tin mà nhìn cảnh tượng trước mắt, cánh tay Nhan Phi Hoa vòng một cái đã đỡ lấy cái cột đá nhưng sắc mặt cũng có chút tái nhợt.

Tuy võ công của cô cái thế nhưng cũng không phải là vô cùng vô tận, cũng chưa chắc có thể chống lại được uy lực của thiên nhiên. – Rút! Nhan Phi Hoa kêu nhỏ một tiếng, một tay hãm lại lực đạo đang đè xuống của cái cột đá, một tay túm được Phục Bộ Ngọc Tử đang liều mạng đánh tới. Có thủ hạ trung thành như vậy, cô cho dù là sắt đá cũng không thể không cảm động.

Cô đỡ cái cột đá, túm được Phục Bộ Ngọc Tử, hiển nhiên chữ “rút” này là nói với Đằng Thôn Chính Bộ đang lao đến. Bước chân Đằng Thôn Chính Bộ vừa chậm lại thì đột nhiên kêu to một tiếng: – Ra tay! Nhân cơ hội Nhan Phi Hoa còn đang ngẩn ra thì đã bổ một đao về phía cô.

Du Lão Thử hoảng sợ, nhìn thấy được cảnh tượng cả đời này khó mà quên được. Tất cả những người áo đen đều ra tay, những âm thanh xé toạc không khí như đang xé toang màng nhĩ của anh ta.

Khoảnh khắc này Nhan Phi Hoa bị bao vây tứ phía, lâm vào tuyệt cảnh.

Lâm Dật Phi cau mày, mới ra tay thì đã có mấy khối đá rơi xuống. Du Lão Thử sợ hãi túm chặt cánh tay hắn, hắn do dự một cái, cuối cùng cũng lùi lại mấy bước. Tảng đá rơi xuống, bụi bay mù mịt.

Cuối cùng Nhan Phi Hoa cũng biến sắc, từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ rằng nguy hiểm lớn nhất không phải là từ Khổng Thượng Nhâm mà là từ những thủ hạ cô tin tưởng bên mình, Phục Bộ Ngọc Tử.

Cô chỉ hơi nghiêng người, đột nhiên thở ra một hơi, một luồng tia chớp lóe lên rồi Đằng Thôn Chính Bộ đứng khựng lại, một tay nắm yết hầu, rung động mấy cái rồi một dòng máu chảy ra như suối, dùng tay cũng không thể nào mà cầm máu được. Hai tay Nhan Phi Hoa bị ràng buộc, thở ra một hơi, khi ám khí của Ninja đầu tiên đến thì cô sẽ bắn ra ám khí và có thể lấy được mạng của một cao thủ. Chỉ có điều lúc này cô không hề có chút nào là đắc ý, ngược lại khuôn mặt lạnh lẽo, lớn tiếng kêu lên: – Phục Bộ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK