Lâm Dật Phi gật đầu cười khổ: – Tuy cái danh xưng này bất nhã nhưng cũng có thể khiến người ta lý giải được. Cái đó, theo như ta nghĩ, nếu như một người có ý chí kiên cường, hoặc có lẽ sóng điện não quá mạnh, nếu như sóng điện não của anh ta quá mạnh thì có thể thoát ra khỏi cơ thể, gặp phải một người có ý chí nhu nhược và vừa khéo lúc thì có thể khơi gợi trí nhớ. Không biết ta giải thích như vậy thì ngươi có hiểu không.
– Sóng điện não tuy được gọi là sóng điện nhưng sự phức tạp trong đó thì hiện giờ con người còn lâu mới có thể giải thích được, chỉ có thể dùng cái từ này để hình dung, những máy móc dùng để thể hiện sóng này cũng chỉ là những phân tích đơn giản, hời hợt. Ai có thể phân tích được con người nghĩ cái gì từ những sóng nhận được chứ? Không có đúng không? Cái gọi là khoa học hiện đại thực ra đúng là rất buồn cười. Hoàn Nhan Liệt khoát tay: – Điều này thì có gì khó giải thích chứ? Chỉ có điều Tiêu Biệt Ly này, cách nói của ngươi vẫn có chút sai. Cho dù là sóng đơn thuần thì cũng có sự khác nhau giữa đỉnh sóng và bụng sóng, cũng chính là sự phân chia giữa chính phụ như thường nói. Sóng điện não của ngươi cho dù có mạnh, gặp phải sóng điện não yếu thì cũng có khả năng bị triệt tiêu năng lượng, chưa chắc là sẽ chồng lên nhau, gặp phải sóng điện não mạnh ngược chiều thì có khả năng trí nhớ của ngươi cũng chẳng còn gì, cũng chính là hồn bay phách lạc như dân gian thường nói. Tình hình này của ngươi tuy hiếm gặp, chắc hẳn là ngươi nhập vào người có bản tính yếu đuối, ý chí nhu nhược, cũng có khả năng là sai bét nhưng hiện tượng này cũng không phải là hi hữu, bảo tịnh và cát hồng của người xưa cũng còn lưu lại những ghi chép này nhưng có điều Ông ta nói đến đây thì thở dài một tiếng: – Ta chỉ hận ngươi đưa ta đến đây nhưng hiện giờ xem ra thì dường như ngươi còn bất hạnh hơn cả ta. Còn cái người tên Mã Đặc Lợi kia cũng nói gần giống ngươi nhưng cậu ta cũng chỉ là một người lừa gạt. Nhà khoa học chó má gì chứ, đến kiến thức cơ bản cũng không có.
Lâm Dật Phi vốn tưởng rằng Hoàn Nhan Liệt không thể nào tiếp nhận lý luận của hắn nhưng không ngờ một đống lý luận của ông ta còn đi trước cả thời đại so với những lý luận của hắn, hơn nữa cái gì mà đỉnh sóng, bụng sóng, hiển nhiên là ông ta đã đi sâu nghiên cứu. Hắn không khỏi có chút trợn mắt há mồm, không nói ra lời.
– Anh.
Nhan Phi Hoa ngọt ngào gọi một tiếng, vẻ mặt tươi cười.
– Cô lại đến đây làm gì? Hoàn Nhan Liệt còn không thân thiết với cô em này bằng thân thiết với Lâm Dật Phi: – Tôi cảnh cáo cô, cô đừng có mà đến phá hoại kế hoạch khoa học của tôi. Ba năm trước cô đã làm nghiên cứu của tôi thất bại trong gang tấc, tôi coi cô là em gái ruột của tôi nên bỏ qua chuyện cũ, nếu hôm nay khi đại nghiệp của tôi sắp thành mà cô còn đến làm phiền thì cho dù là em gái ruột tôi cũng không hạ thủ lưu tình đâu đấy.
Lâm Dật Phi vốn tưởng rằng Hoàn Nhan Liệt tỉnh táo hơn bất cứ ai nhưng nghe đến đó thì không kìm được hỏi: – Đại nghiệp gì vậy? Lẽ nào ngươi vẫn muốn vương đồ nghiệp bá gì đó sao?
– Tiêu Biệt Ly, không ngờ nội công của ngươi lại không tiến bộ chút nào, uhm, điều này cũng không thể trách ngươi được. Hoàn Nhan Liệt cất tiếng cười to: – Đúng vậy, tuy sóng điện não có thể đem ký ức của con người tới nhưng lại không thể đem nội công đến. Ngươi có thể đến được đây mà vẫn có được thành tựu như ngày hôm nay thì cũng được coi là kỳ tài, chỉ có điều ngươi tuy là một kỳ tài võ học nhưng suy nghĩ vẫn cứng nhắc như vậy, hiện giờ vẫn còn cái gì mà vương đồ bá nghiệp cũng chỉ là bụi trần mà thôi, hơn nữa cho dù ngươi có vương đồ bá nghiệp thì sao chứ? Ông ta giơ một ngón tay chỉ xung quanh rồi cười nhạt, thần sắc có tia ưu thương: – Ngươi có biết đây là mộ thất của ai không? Đây chính là một thất của một vị hoàng đế tiếng tăm lừng lẫy năm đó, điều buồn cười là cho dù ông ta có mộ thất quy mô như thế này, có vô số cơ quan nhưng thế nào chứ? Nơi ông ta nằm đây cũng chỉ là trong phạm vi mấy thước, ta mời ông ta ra rồi tùy tiện tìm một chỗ chôn. Mộ thất của ông ta được ta đổi thành căn cứ khoa học này, ngươi nói xem có ý nghĩa hay không?
– Vậy đại nghiệp của ngươi là gì? Lâm Dật Phi trầm giọng hỏi.
– Ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ lại không tưởng tượng ra được sao? Hoàn Nhan Liệt mỉm cười: – Quy mô này của ta thực ra đã kinh doanh được hơn mười năm rồi, nếu như chúng ta có thể đến được tám trăm năm sau thì tại sao không thể quay lại tám trăm năm trước chứ?
Lâm Dật Phi biến sắc: – Quay lại tám trăm năm trước thì sao chứ?
Đột nhiên Hoàn Nhan Liệt ngẩn ra, nhìn Lâm Dật Phi một lúc lâu: – Ngươi sao thế? Lẽ nào ngươi không muốn quay về sao?
– Anh ta không muốn quay về đâu. Nhan Phi Hoa thản nhiên nói: – Nếu như anh có thể nhìn thấu được vương đồ bá nghiệp cũng trở về với bụi đất thì lẽ nào anh không cảm thấy rằng những tang thương của tám trăm năm trước cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước sao?
– Cô nói lung tung gì thế? Đi mau, đi mau. Đột nhiên Hoàn Nhan Liệt vội vàng: – Đừng có làm loạn mạch suy nghĩ của tôi. Tiêu Biệt Ly, nếu như ngươi ở lại đây thì đương nhiên ta sẽ không cấm nhưng nếu như ngươi muốn đến phá rối như em gái ta thì đừng trách ta dùng võ khinh người. Hiện giờ ngươi chắc chắn không phải là đối thủ của ta đâu, em gái ta Ông ta nhìn Nhan Phi Hoa một cái, đột nhiên có chút kinh ngạc: – Cô trúng độc, bị thương sao? Trên đời này còn có người có thể đả thương cô sao? Lẽ nào là Tiêu Biệt Ly?
Ông ta chỉ nhìn Lâm Dật Phi một cái, lắc đầu nói: – Đương nhiên hắn ta không có bản lĩnh này nhưng hắn cũng sẽ không ra tay. Ông ta vốn chỉ say mê khoa học, đột nhiên thấy em gái bị thương thì ít nhất cũng hiện ra chút nhân tình, ánh mắt vừa chuyển đã đột nhiên quát một tiếng: – Khổng Thượng Nhâm, ra đây!
Tiếng quát này của ông ta quả thực là long trời lở đất, vách đá đều bị chấn động mà rung lên rào rào. Lâm Dật Phi chậm rãi nói: – Khổng Thượng Nhâm là thủ hạ của ngươi thật sao?
Tiếng bước chân từ xa xa truyền đến, Khổng Thượng Nhâm xuất hiện một mình, buông cánh tay xuống: – Chào tiến sỹ!
Lâm Dật Phi có chút kinh ngạc, cũng có chút buồn cười, hắn không biết Khổng Thượng Nhâm lại gọi Hoàn Nhan Liệt như vậy.
– Không phải anh ta thì là ai chứ? Ánh mắt Hoàn Nhan Liệt ngưng tụ, gọi Khổng Thượng Nhâm ra nhưng lại không thèm nhìn lấy một cái, chỉ nhìn Lâm Dật Phi: – Ngươi chưa từng giao thủ với anh ta, nếu như người từng giao thủ thì chắc chắn không có lý nào không nhận ra anh ta, có thể nói anh ta là đồ đệ của ta. Tiêu Biệt Ly, ngươi không thu nhận hai đồ đệ tiêu khiển chút, anh ta do ngươi đả thương đúng không?
Ánh mắt Hoàn Nhan Liệt sắc bén, có thể nhìn một cái đã nhận ra Nhan Phi Hoa trúng độc, đương nhiên cũng có thể nhìn ra Khổng Thượng Nhâm đã bị thương.
– Ngươi đừng có mà chuyện gì cũng chụp lên đầu ta như thế. Lâm Dật Phi có chút cười khổ: – Ta chưa từng giao thủ với anh ta nhưng tôi cảm thấy dường như anh ta không phải là đệ tử duy nhất của ngươi thì phải?
– Oh? Ngươi cũng biết điều này sao? Ánh mắt Hoàn Nhan Liệt vừa động: – Ngươi cũng gặp Quân Ức rồi sao?
– Hóa ra bà ta là đệ tử của ngươi thật. Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:
– Chỉ có điều Nhan Phi Hoa, rốt cuộc cô đã giở trò gì vậy? Nếu như cô đã biết bọn họ là đệ tử của anh trai mình mà vẫn cố ý làm khó bọn họ sao?
Ánh mắt Hoàn Nhan Liệt chớp động, đột nhiên quát lên một tiếng: – Quân Ức, nếu như bà đã đến rồi thì tại sao còn không hiện thân? Ẩn ẩn nấp nấp không phải là tính cách của bà.
– Bà ta không thể không trốn được. Nhan Phi Hoa thản nhiên nói: – Bà ta muốn giết tôi, hiển nhiên là còn hận tôi ba năm trước đã đuổi bà ta đến thảo nguyên. Anh, hiện giờ anh đã thay đổi quá nhiều, chỉ có điều một bên là tình nhân của anh, một bên là em gái của anh, nếu như hai người trở mặt thành thù thì anh sẽ giúp bên nào đây?
– Cô nói hươu nói vượn gì đấy. Hoàn Nhan Liệt cười lạnh nói: – Bà ta không phải là tình nhân gì của tôi cả, bà ta cũng chỉ là đồ đệ của tôi, làm việc cho tôi mà thôi. Tôi không rõ bản lĩnh của cô sao? Chỉ cần cô không đụng đến người khác thì người ta đã thắp hương cầu nguyện rồi.
– Nhưng hiện giờ người bị thương là em chứ không phải là bà ta. Thân hình Nhan Phi Hoa lung lay một chút, dường như đến khí lực để đứng vững cũng không có: – Em luôn không thành công, cảm thấy thật thanh thản mà đặt Nhất Tuyến Xuyên này lên người.
– Nhất Tuyến Xuyên? Hoàn Nhan Liệt lại khẽ nhíu mày:
– Điều này thú vị đấy.
Ở đây có Du Lão Thử không hiểu rõ lắm, nghe đến câu này thì chỉ cảm thấy Hoàn Nhan Liệt đúng là một người điên, em gái ông ta trúng độc mà ông ta còn nói là thú vị được.
– Nhất Tuyến Xuyên vốn là bí mật không truyền của Y Hạ Lưu nhưng đó chính là tuyệt học của tám trăm năm trước, tám trăm năm sau nó còn tồn tại sao? Y Hạ Lưu còn cao thủ khiến cô trúng độc sao? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
Lâm Dật Phi nghe đến đó thì có chút hoảng sợ: – Lẽ nào ngươi không biết em gái ngươi hiện giờ là tông chủ của Y Hạ Lưu sao?