– Nếu như cậu muốn lĩnh hội cao chiêu thì lĩnh giáo với Đinh Tác Phi là được rồi, võ công của tôi cao thâm quá, đối với cậu mà nói, cho dù mười năm nữa cũng không lĩnh ngộ được đâu.
Hách Hi Nhân nghe nói vậy thì quay lại nhìn Đinh Tác Phi, đang định nói “Đinh Tác Phi, mời anh ra trận, tôi muốn lĩnh giáo cao chiêu của anh một chút” nhưng lời vẫn chưa nói ra thì lại cứng rắn nuốt vào. Không biết tại sao mà cậu ta cảm thấy tai của mình lại dài ra nửa thước, giống như một con lừa vụng về, còn chiêu Càn Khôn Đại Na Di này của Lâm Dật Phi lại quá âm hiểm.
– Cậu Lâm, bản lĩnh gây rắc rối của cậu quả thực cũng không tệ.
Hách Hi Nhân lạnh lùng nói:
– Đánh tiếc tôi không ngu xuẩn như cậu nghĩ đâu.
Lúc này Phương Vũ Dương có chút nhìn không vừa mắt, thầm nghĩ hiện giờ cậu không phải là ngu xuẩn mà là rất ngu xuẩn. Vốn anh ta còn ôm hy vọng với bản lĩnh của Hi Nhân nhưng lúc này xem ra não cũng không dùng được, cho dù có siêng năng cần cù cũng không thành công được.
– Oh, vậy sao?
Thái độ uể oải của Lâm Dật Phi khiến Hách Hi Nhân cảm thấy hôm nay cho dù có liều mạng thì cũng phải đá một phát cho đã mới được.
– Mời!
Thấy Lâm Dật Phi đã đứng lên, bả vai Hách Hi Nhân hơi thẳng lên, cả người giống như một con nhím, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tấn công.
Lâm Dật Phi nhìn cậu ta một cái, thản nhiên nói;
– Vết thương của cậu có đau không?
– Cảm ơn anh đã quan tâm, có đánh tiếp mấy trận nữa cũng không thành vấn đề đâu.
Hách Hi Nhân cười lạnh nói, cẩn thận nhớ lại lần đọ sức vừa rồi, trong lòng vẫn còn chút mờ mịt với chiêu lúc nãy của Lâm Dật Phi, trong lòng chỉ nghĩ nếu như hắn ra chiêu như vậy thì mình ngăn lại như thế nào.
Anh ta cũng không ngu xuẩn đến mức mất cả IQ, cuối cùng cũng phát hiện ra một vấn đề kinh khủng. Một chưởng Lâm Dật Phi quạt đến, bản thân nó đã ẩn chứa lực đạo vô cùng lớn, nếu như hắn sử ra một chiêu y hệt thì bản thân cậu ta cũng không thể ngăn lại được. Điều này cũng giống như bị núi Thái Sơn đè xuống, buồn cười là người bên dưới vẫn còn nghĩ dùng cách gì để đứng dậy được.
Hách Hi Nhân nghĩ đến đây thì hai tay có chút run rẩy, cổ tay vừa bị trật khớp khi nãy nhưng dù sao cũng không tiện dùng sức nữa. Cậu ta đang do dự thì Lâm Dật Phi đã hỏi;
– Lần này cậu đã chuẩn bị tốt chưa vậy?
– Được rồi, cậu ra chiêu đi.
Khi Hách Hi Nhân nói ra những lời này thì cũng có chút hối hận. Lẽ nào mình là một con lừa, phải đánh một cái thì mới hoạt động được, tại sao không biết chủ động tấn công chứ?
Khi ý nghĩ của cậu ta mới chuyển đến chủ động tấn công thì đã thấy động tác của Lâm Dật Phi còn nhanh hơn cả suy nghĩ của mình, đột nhiên trước mắt cậu ta lại tối sầm lại.
Bỗng nhiên quát to một tiếng, lần này Hách Hi Nhân không đỡ hay lùi lại, dưới chân dùng sức rồi chạy trốn ra ngoài vài mét. Cậu ta cho rằng lần này chắc là mình làm đúng, hơn nữa lần bùng nổ này cậu ta cảm thấy bản thân mình đã vượt qua mức độ phát huy, nếu lần sau còn dùng lực như vậy nữa thì không biết có còn tốc độ và khoảng cách này không nữa.
Trần Lương Hòa và Đinh Tác Phi nhìn nhau một cái, chậm rãi gật đầu, nhìn như tuy không tán đồng hành động của Hách Hi Nhân nhưng không thể phủ nhận phản ứng của cậu ta rất nhanh, động tác không có biến đổi gì, xem ra cậu ta có thể đánh được trong cuộc thi khu vực Hoa Đông quả thực vẫn có chút bản lĩnh.
Nhưng động tác của cậu ta mặc dù nhanh nhưng trong mắt của Lâm Dật Phi cũng chỉ như ốc sên bò, giống như một con ốc sên ngồi trên lưng một con rùa, kéo theo một con kiến, hít hà nói một câu “người anh em ngồi vững nhé, tốc độ của người anh em này nhanh lắm đấy”.
Ốc sên vĩnh viễn cũng không tưởng tượng ra được tốc độ của máy bay, Hách Hi Nhân cũng không tưởng tượng ra được tốc độ của Lâm Dật Phi. Cậu ta lùi lại mấy mét, vừa mới đứng vững thì bụng đã bị trúng một cước thật mạnh, cả người mới vừa chậm lại thì dường như được bơm thêm khí, bay ra ngoài rồi va vào tường rất mạnh, “bịch” một tiếng vang lên, một lúc lâu sau vẫn không thể đứng dậy được.
Lâm Dật Phi bất động thanh sắc nhìn Trần Lương Hòa và Đinh Tác Phi một cái, thấy trong mắt bọn họ xẹt qua một tia sáng kinh ngạc nhưng nháy mắt đã mất đi.
Khi Hách Hi Nhân đứng dậy, không ngờ vẫn có thể nói:
– Tiếp đi.
Dưới chân cậu ta dùng sức, đột nhiên thân hình bay đến, tay trái móc một cái đã chạy thẳng đến đánh úp vào huyệt Thái Dương của Lâm Dật Phi. Chiêu này quả thực vừa độc vừa chuẩn, người bình thường nếu như bị cậu ta đánh trúng thì kiểu gì cũng lập tức hôn mê bất tỉnh.
Nhưng câu thủ của cậu ta còn cách Lâm Dật Phi khoảng cách một nửa cánh tay nữa thì đã cảm thấy bụng lại bị đá một phát rất mạnh.
Mặc dù không đau lắm nhưng lực đạo rất lớn. Hách Hi Nhân không cam lòng, trong lòng thầm khẩn cầu “ông trời ơi, để con chạm vào một đầu ngón tay của Lâm Dật Phi rồi để con bay ra ngoài cũng không muộn.”
Nhưng không biết cậu ta không đủ thành tâm hay là ông trời nghỉ ngày chủ nhật, cậu ta bay ra ngoài rất xa, câu thủ rơi vào khoảng không, còn suýt nữa đánh phải chính mình.
Sau một tiếng “phịch” thì Hách Hi Nhân lại va vào tường, gân cốt như muốn nứt ra nhưng vẫn xoay người đứng lên, mãnh liệt quát lên một tiếng:
– Đến đi!
Cậu ta vừa định cất bước thì một bàn tay đã đè bả vai cậu ta xuống, Hách Hi Nhân dùng sức giãy một cái, đột nhiên ngây ra:
– Trần tiên sinh?
Hách Hi Nhân có chút hổ thẹn, không biết từ lúc nào Trần Lương Hòa đã vô thanh vô tức đứng bên cạnh mình, ánh mắt cậu ta bị lửa giận thiêu đốt nên chỉ chú ý đến sự tồn tại của Lâm Dật Phi. Điều này lại khiến cho cậu ta có chút hổ thẹn và bất an, nếu như Trần Lương Hòa là đối thủ của mình thì chắc mình đã không còn yên ổn mà đứng ở đây thế này.
Cậu ta trong sự sợ hãi còn mang theo sự tôn kính đối với Trần Lương Hòa là có lý do cả. Phim của Triệu Mộng Điềm tuy chỉ là ý tưởng nhưng cũng được truyền đi sôi sục như tuyển tú nữ vậy.
Từ khi Triệu Mộng Điềm tuyên bố không cần sự gia nhập của các minh tinh lớn mà muốn chọn tuyển thủ đánh được từ Bách Gia Hội tham gia vào chế tác bộ phim thì có thể nói là giang hồ đã nổi lên một con sóng lớn.
Giang hồ luôn là nơi nhiều chuyện nhưng giang hồ gần đây đã thay đổi bản chất, không còn chí tâm mạnh mẽ của Đồ Long Dao, Ỷ Thiên Kiếm gì đó, không có bí tịch Cửu Âm chân kinh, Cửu Dương Thần Công gì đó nhưng những kho báu này vẫn luôn là một chủ đề hấp dẫn con người.
Kho báu có thể phân làm nhiều loại, không nhất thiết trong đó phải có một lượng lớn dồ cổ mới được coi là kho báu, đôi khi sự nổi tiếng hay tiền bạc đương nhiên cũng được tính. Hiện giờ chìa khóa để mở ra kho báu đang nằm trong tay Triệu Mộng Điềm, đừng nói là năm quán quân của các cuộc thi khu vực nóng lòng muốn thử, đương nhiên là ngoại trừ Lâm Dật Phi ra, cho dù những người thất thủ trong cuộc thi Ngũ Đại cũng muốn quay lại đấu lần nữa. Chỉ có Tề Lạc Danh được coi là một dị số, nếu như không vì mối quan hệ quyết đấu với Lâm Dật Phi thì cậu ta cũng không được Triệu Mộng Điềm chú ý đến mà hai người Hách Hi Nhân và Tần Vũ này tuy đã giành được ngôi vị quán quân của từng khu vực nhưng lại không may mắn bằng Tề Lạc Danh, bọn họ đến Bắc Kinh với mục đích là đãi vàng.
Bọn họ đều nhận được điện thoại của Trần Lương Hòa hẹn bọn họ đến thử vai. Đối với bọn họ mà nói thì đây chính là cơ hội ngàn năm có một nên Hách Hia Nhân muốn lấy lại chút thể diện, cho dù có thua thì ít nhất cũng không thể kém quá xa. Hiện tại cậu ta đã biết tổng số quán quân khu vực gộp lại thì có năm nhưng quán quân cuối cùng thì chỉ có một người, nếu như ngày đó không xảy ra cuộc tấn công bất ngờ thì Lâm Dật Phi chắc chắn là một tuyển thủ không ngoài dự liệu.
Anh ta cũng từng xem qua bản lĩnh của Lâm Dật Phi trong video, khi đó anh ta luôn cho rằng Lâm Dật Phi may mắn vì trong video hắn rất ít khi thể hiện thực lực tuyệt diệu, cũng không có kĩ xảo gì yêu cầu cao nhưng luôn có thể lén đá một cước, tấn công người khác một kích trí mạng khi người ta đang biểu diễn các thao tác tuyệt đẹp.
Hách Hi Nhân không biết điều này trong mắt người khác là thế nào nhưng trong mắt cậu ta thì đây chính là sự đánh lén một cách bỉ ổi nhưng đến hôm nay cậu ta mới phát hiện cậu ta không biết Lâm Dật Phi có bỉ ổi hay không nhưng cậu ta có thể được coi là vô cùng ngu xuẩn rồi.
Lâm Dật Phi hẳn là ra chiêu một cách hợp thời, từ trước đến nay đều chẳng buồn phí một chút khí lực nào, nếu như dùng một từ để hình dung chiêu thức của hắn thì đó chính là đã đạt đến trở lại nguyên trạng.
Hiện giờ Hách Hi Nhân đấu không để thắng nữa mà là mang tính chất khi thắng khi bại.
Đương nhiên bản thân Hách Hi Nhân khổ không thể tả, đây không phải là cậu ta muốn bị chà đạp, chơi đùa tự làm khổ bản thân. Trên thực tế thì cậu ta muốn thể hiện cho Trần Lương Hòa xem, ít nhất cậu ta cũng muốn thể hiện một chút tinh thần bất khuất trước mặt Trần Lương Hòa, nếu không chỉ e lần này không thu hoạch được gì của Bách Gia Hội mà còn lỡ mất cơ hội thử vai bên phía đạo diễn Triệu.