Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Lâm Dật Phi đã mang theo vẻ sùng bái. Hắn quả thực đúng là một thiên tài. Nói đầy văn ngôn chi hồ giả dã, không hề có chút ngập ngừng, cũng không có vẻ gì là không được tự nhiên.
Cho dù là cô gái xinh đẹp đeo kính cũng phải bội phục như tràng giang đại hải. Cô chính là sinh viên tài cao của khoa Trung Văn. Nhưng những lời mà Lâm Dật Phi nói, cô còn chưa từng nghe qua.
Đương nhiên, nhiều câu cổ văn mà Lâm Dật Phi nói, phải do Giáo sư Chu phiên dịch, mọi người mới hiểu. Nhìn vị giáo sư già bình thường lù đù, lúc này mới thể hiện được sự uyên bác của ông ta về lịch sử cổ đại Trung Quốc và tiếng Hán cổ.
Lớp học cao trào nhất là khi Lâm Dật Phi nói tới việc “Chinh phạt Ngô Sơ” của Dương Hỗ:”Tiên đế Thuận Thiên hợp thời, tây bình Ba Thục, Nam và Ngô Hội. Đất nước được nghỉ ngơi, người dân an nhạc. Mà Ngô Phục bội tín, khiến biên giới không ngừng chiến tranh…”. Cuộc chiến này nổi tiếng ngang bằng với việc Gia Cát Lượng xuất thế, nhưng lại ít người biết tới.
Thiên cổ truyền văn qua lời kể của Lâm Dật Phi, càng thêm dõng dạc, càng khiến người khác nghe mà nhiệt huyết sôi trào.
Giáo sư Chu cũng lộ vẻ hưng phấn, liên tục gật đầu. Văn vẻ như vậy, không chỉ nói là học thuộc, cho dù là cầm sách đọc cũng không trôi chảy như hắn nói. Xem ra người học sinh này rất có nghiên cứu lịch sử cổ đại Trung Quốc, chính xác là phương diện quân sự cổ đại. Bởi vì Giáo sư Chu thấy Lâm Dật Phi đàm luận đều liên quan tới quân sự. Ông ta không biết Nhạc Phi, Ngưu Cao cùng với Tiêu Biệt Ly đều là kỳ tài dùng binh hiếm thấy, sao có thể không bỏ thời gian nghiên cứu các cuộc chiến kinh điển thời cổ!
(Đoạn cổ văn này lược bỏ, đọc mà như thiên thư ==!)
Lâm Dật Phi rốt cuộc nói hết một chương nghìn chữ về Dương Hỗ, liền thở phào một tiếng. Lại nghe thấy tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Mọi người trong phòng học đều đứng lên, thể hiện sự tôn trọng với hắn, chưa từng có giáo sư nào được đãi ngộ như vậy.
Lâm Dật Phi nghĩ bụng, theo sách sử thời nay ghi lại, Nhạc nguyên soái còn chưa bắc phạt, đã bị Tần Cối hại chết ở đình Phong Ba. Tần Cối đã phải giả thánh chí, gửi tới mười hai lệnh bài, ra lệnh cho Nhạc nguyên soái trở về!
Tướng ở bên ngoài, có thể không theo lệnh. Nhạc nguyên soái thân kinh bách chiến, sao có thể không biết đạo lý này. Năm đó nếu sách sử ghi đại thắng trấn Chu Tiên là thật, như vậy đó là cơ hội tốt để nghênh đón nhị thánh trở về, lấy lại giang sơn. Vậy vì sao Nhạc nguyên soái lại theo lệnh rút về, bỏ qua cơ hội nghìn năm mới có như vậy? Chẳng lẽ lúc ấy ông có nỗi khổ tâm hoặc bất đắc dĩ nào đó sao?
Giáo sư Chu đã sớm thấy Giáo sư Lý dạy môn văn học đứng đợi ở ngoài cửa. Vẻ mặt của giáo sư Lý có chút bất mãn và không kiên nhẫn. Nhưng nể tình đồng nghiệp, vẫn lễ phép đứng đợi ở bên ngoài.
Trong lòng giáo sư Chu tự nhủ, sinh viên nhiệt tình trong giờ học như vậy thật là ít thấy. Ai nói lịch sử cổ đại Trung Quốc khô khan? Bảo đảm chuyện ngày hôm nay một khi truyền ra ngoài, tiết nào tiết nấy cũng đông kín người. - Được rồi, buổi học tới đây là kết thúc. Ngày mai nếu các em còn có hứng thú, thì lại mời em này nói tiếp về sự tích của các danh tướng.
Lịch sử cổ đại Trung Quốc biến thành lịch sử quân sự Trung Quốc, đã khiến Giáo sư Chu lấy lại được sự nhiệt huyết đã mất từ lâu.
- Đúng rồi, em học lớp nào ở khoa Trung Văn?
- Em là Lâm Dật Phi, học khoa báo chí. Lâm Dật Phi mỉm cười nói: - Tiểu tử đường đột, mong tiên sinh đừng để ý. Chỉ có hắn nói đầy cổ văn, mới không bị người khác coi là quái vật. Ngược lại mà coi hắn như một người uyên bác.
- À? Giáo sư Chu lộ vẻ kinh ngạc: - Khoa báo chí? Nhìn nhìn cô gái đeo kính: - Vãn Tình, xem ra em phải nỗ lực hơn nữa rồi.
Cô gái tên Vãn Tình hơi đỏ mặt, không phục nói: - Bác Chu, hôm nay không có thời gian, đợi tiết sau bác chờ xem. Khoa văn học chúng cháu sẽ không chịu thua kém hắn đâu.
Chỉ là trong lòng không có tự tin. Kiến thức về cổ văn, lịch sử, quân sự của anh chàng Lâm Dật Phi này uyên bác như vậy, không biết hắn học được kiểu gì.
Lâm Dật Phi theo dòng người đi ra lớp học. Xung quanh đều là những ánh mắt hâm mộ và cực kỳ khâm phục. Hắn có chút không được tự nhiên. Chợt trong lòng vừa động, nhìn về một góc, thì thấy một mỹ nữ đang mỉm cười nhìn hắn, gật đầu chào hỏi. Lâm Dật Phi khẽ giật mình, nhận ra cô gái đó chính là Bách Lý Băng mà mình mới quen buổi sáng.
Sắp tới buổi trưa, dù Lâm Dật Phi còn hai tiết nữa, nhưng hắn không có hứng thú đi nghe. Trước đó vài ngày, nghe một hai tiết đã thấy chán. Các thầy giáo chỉ biết đọc lại những điều ghi trong sách, giải thích những điều sinh viên không hiểu. Hắn cũng giống như Thủy Trung Vũ, cảm thấy cách dạy đó rất máy móc, đi nghe chỉ tốn thời gian vô ích mà thôi.
Quay về nhà trọ, thấy Thủy Trung Vũ còn đang ôm gối ngủ, Lâm Dật Phi mỉm cười, không thấy có gì lạ. Hắn, Đại Ngưu và A Thủy, ba người có thể nói là có thói quen sinh sống hoàn toàn ngược nhau. Hắn không biết hai năm qua bọn họ trôi qua như thế nào.
Mấy ngày này, Lâm Dật Phi đều có thói quen dậy sớm luyện khí công. Đương nhiên hắn chỉ tập ở chỗ không người. Đại Ngưu chỉ khi bất đắc dĩ mới rời giường. Đó là khi bạn gái bảo cậu ta đi chiếm chỗ ngồi, hoặc là khi cậu ta buồn đái.
A Thủy thì điển hình là một con cú. Trời vừa tối, tinh thần liền trở nên phấn chấn, hai mắt tỏa sáng. Nghe Đại Ngưu nói, từ khi internet lưu hành, A Thủy chính là cao thủ đứng đầu thuộc tổ chức hacker nào đó. Dù Lâm Dật Phi rất lạ lẫm với những danh từ này, nhưng qua vài ngày thì cũng quen thuộc.
Đối với khoa học kỹ thuật phát triển ở thời đại này, hắn có chút cảm khái, nhưng không quá kinh ngạc. Thời nhà Tống, nền văn mình cũng phát triển hơn các thời đại khác rất nhiều. Đời này hơn đời trước là điều thiên kinh địa nghĩa. Nếu bị thụt lùi mới là chuyện không bình thường.
- A Thủy, có cần tôi mua cơm luôn không? Lâm Dật Phi cầm cặp lồng, hỏi một câu. Hắn thích ứng nhanh như vậy đều là nhờ A Thủy và Đại Ngưu dạy cho hắn. Hiện tại bọn họ đã không cho rằng hắn bị chứng tự bế. Bởi vì hắn đã không còn đề cập tới chuyện Tống Kim nữa rồi. Bọn họ chỉ cho rằng hắn mất trí nhớ, không hơn.
Có lẽ ở trong đầu của A Thủy và Đại Ngưu, quên đi Phong Tuyết Quân không phải là chuyên xấu gì đối với Tiểu Phi.
May mà Tiểu Phi tuy mất trí nhớ, nhưng khả năng học tập lại tăng mạnh, chuyện gì chỉ cần dạy một lần là hiểu.
Đương nhiên đây là do A Thủy và Đại Ngưu thầm hiểu lẫn nhau, cho rằng Lâm Dật Phi đang che dấu. Những thứ này Lâm Dật Phi vốn đã biết, bằng không vừa học đã hiểu như vậy, hắn đã là thiên tài rồi. Ba người ở chung hai năm, bọn họ cũng biết tuy Tiểu Phi thông minh, nhưng chưa đến mức thiên tài.
Với kinh nghiệm của Tiêu Biệt Ly, sao không biết điều đó. Nhưng hắn cũng lười giải thích. Như vậy cũng tốt, đỡ phải tốn thêm miệng lưỡi.
Trả lời Lâm Dật Phi là vài tiếng lẩm bẩm. Lâm Dật Phi lắc đầu, đi tới cửa, suy nghĩ một lát, lại trở về cầm cặp lồng của A Thủy, lúc này mới đẩy cửa đi ra ngoài. Nhưng hắn không chú ý tới, A Thủy đã ngừng ngáy, nhô đầu nhìn cửa ra vào như có điều suy nghĩ.
Lúc đi vào căn tin, mua hai phần thức ăn, thì nghe thấy tiếng xì xào bàn tán ở phía sau. Lâm Dật Phi xoay người, nhìn thấy mọi người chính đang chỉ trỏ về phía hắn. Lâm Dật Phi vừa xoay người, bọn họ lại cúi đầu xuống, giả bộ nhưng không có việc gì.
Lâm Dật Phi hơi kỳ quái, nhưng không để ý, xách hai cặp lồng trở về nhà trọ. Nhưng một nữ sinh đã đứng ở trước mặt hắn. Nữ sinh mặc một bộ quần áo màu xanh, tóc dài xõa vai, lộ ra khí tức thanh xuân. Cô vui vẻ nhìn hắn: - Mua cơm à?