Mục lục
Lãng Tử Tại Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn hắn tưởng rằng Hoàn Nhan Liệt âm thầm thao túng nhưng hiện giờ xem ra ông ta chẳng biết gì cả. Nếu như đến em gái làm tông chủ Y Hạ Lưu mà ông ta cũng không biết, lẽ nào mấy năm nay ông ta thực sự không bước chân ra khỏi cửa mà chỉ tập trung nghiên cứu sao?

– Đương nhiên anh ấy không biết rồi. Nhan Phi Hoa mỉm cười: – Hiện giờ trong mắt anh ta còn có Y Hạ Lưu gì đó, còn có em gái gì đó đâu, cho dù là Tiêu Biệt Ly đến thì anh ta cũng chỉ cảm thấy ít nhiều có chút xúc động thôi. Hiện giờ anh ta chỉ một lòng một dạ nghiên cứu khoa học. Tôi tưởng rằng nếu như tôi bị thương thì anh ta có thể còn nhớ tình anh em, ít nhiều cũng có chút quan tâm nhưng hiện giờ xem ra cho dù tôi có chết thì nhiều lắm anh ta cũng chỉ thở dài một tiếng rồi tiếp tục quay trở về đại nghiệp nghiên cứu của anh ta mà thôi.

– Toàn nói thừa. Hoàn Nhan Liệt phất tay, có chút bực bội: – Nhất Tuyến Xuyên là cái quái gì chứ? Cho cô một ngày, với nội lực của cô rồi bức nó ra thì hoàn toàn không phải là chuyện khó. Cô cố ý để độc khí tăng lên rồi giả bộ đáng thương thì tôi không biết sao? Tôi không những đã biết mà hiển nhiên là Tiêu Biệt Ly cũng biết, nếu không với diệu thủ của hắn, chẳng lẽ trị thương cho cô còn khó sao?

Lâm Dật Phi thấy đầu óc ông ta vẫn còn tỉnh táo như vậy thì không khỏi có chút khâm phục nói: – Hoàn Nhan Liệt, xem ra không có gì giấu được mắt của ngươi cả.

– Quân Ức, ra đây đi. Đột nhiên Nhan Phi Hoa nói, giọng nói có chút yếu ớt nhưng lại có sự cố chấp:

– Bà tính kế đã lâu, hợp mưu cùng Phục Bộ Ngọc Tử chẳng phải là vì hôm nay sao? Vở kịch đặc sắc như vậy mà thiếu bà thì làm sao mà diễn được chứ?

Cô vừa nói xong thì bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, cho dù Hoàn Nhan Liệt cũng không kìm được mà nhìn một đầu của thông đạo, ánh mắt có chút phức tạp.

– Anh tôi cảm thấy không thể đáp lại bà nên trốn đi không gặp. Hiện giờ bà đã đánh bại được tôi, phá được thí nghiệm lúc trước, còn tôi thì lại thuận theo ý muốn của bà bảo anh ấy ra, thế mà bà vẫn không gặp sao? Nhan Phi Hoa cười cười: – Anh ấy đã nói bà không phải là tình nhân của anh ấy, cùng lắm cũng chỉ là đệ tử của anh ấy thôi, không biết bà nghe đến đó thì có suy nghĩ gì?

Xung quanh tĩnh lặng, một lúc lâu sau mới có tiếng bước chân truyền đến. Một bà lão chống gậy từ từ bước đến, đầu đầy tóc bạc nhưng nhan sắc cũng không được coi là già nua. Lâm Dật Phi nhìn, trong lòng chấn động, mơ hồ nhìn được hình ảnh của Bách Lý Băng trên mặt bà ta. Phục Bộ Ngọc Tử cũng bước ra nhưng cách khá xa, dường như không dám bước lên trước.

Tuy sống lưng của bà lão rất thẳng nhưng có chút đau buồn, sau khi bước ra thì chỉ nhìn Hoàn Nhan Liệt.

Ánh mắt Hoàn Nhan Liệt vừa tiếp xúc với bà nhưng giây lát lại dời đi, thản nhiên nói: – Hóa ra bà cũng đến đây thật?

Ánh mắt của mọi người đều nhìn Quân Ức và Hoàn Nhan Liệt, chỉ có Khổng Thượng Nhâm vẫn cúi đầu, ánh mắt lộ ra tia oán độc rất nặng nề như tích tụ đã mấy chục năm.

– Ông còn muốn quay về thật sao? Bà lão mở miệng hỏi một câu rồi cắn răng.

– Đương nhiên, nếu không tôi phí sức làm gì chứ? Hoàn Nhan Liệt phất tay: – Tất cả đi hết đi, tôi chỉ coi như đây là một giấc mơ thôi, tôi còn phải nghiên cứu, đại nghiệp của tôi sẽ thành công.

Giọng nói của ông ta có chút trầm thấp, thoạt nghe có sự rã rời không nói ra: – Đại nghiệp của tôi sẽ thành công, không ai có thể ngăn cản được tôi cả. Ánh mắt của ông ta rơi xuống người trong cái lồng trong suốt kia, nhìn chằm chằm lưu quang bảy màu đang chớp động, ánh mắt có chút uể oải.

– Nếu đã đến đây rồi hay là tôi nói hết tiền căn hậu quả ra đây đi. Nhan Phi Hoa vịn đầu vai Lâm Dật Phi, dường như đứng cũng có chút khó khăn nhưng vẫn không mở miệng nhờ sự giúp đỡ của người khác. Lâm Dật Phi cau mày, thấy cô không vận công chống lại thì không khỏi có chút lo lắng. – Anh, anh bảo em nói hết mọi chuyện ra cho Tiêu đại hiệp nghe có được không? Những người ở đây ít nhiều cũng biết được một số chuyện năm đó, tuy Tiêu đại hiệp thông minh tuyệt đỉnh nhưng phỏng chừng là vẫn không biết hết mọi chuyện năm đó.

– Nói đi, nói đi. Hoàn Nhan Liệt phất tay: – Nói xong thì đi, đừng có mà ở lại đây. Đại nghiệp của tôi đã bị cô làm trì hoãn một thời gian rồi, tôi còn phải hoàn thành nó.

Lâm Dật Phi thấy ông ta không ngừng lặp đi lặp lại đại nghiệp gì đó thì cau mày. Tuy Hoàn Nhan Liệt vẫn khôn khéo như trước, phân tích vấn đề cũng nhịp nhàng ăn khớp nhưng hiện giờ hiển nhiên đã lún sâu vào nghiên cứu, khó có thể tự kiềm chế.

– Mọi chuyện còn phải bắt đầu nói từ mấy chục năm trước, lúc đó anh tôi mới đến thế giới này. Nhan Phi Hoa nhìn Quân Ức cười một cái: – Quân Ức, hiển nhiên là bà đã biết anh tôi là người của tám trăm năm trước đúng không?

Quân Ức lạnh lùng nhìn Nhan Phi Hoa một cái: – Điều này thì không cần cô nói, tôi còn biết về anh cô nhiều hơn cả cô đấy.

Nhan Phi Hoa cũng không tức giận. Lâm Dật Phi nhìn hai người nhưng có chút cảm thán, hai người không phải là người cùng một thời đại nhưng cũng thể hiện sự vô tình của thời gian. Xem ra Quân Ức trước đây nếu so sánh với Bách Lý Băng thì đúng là rất xinh đẹp, chỉ có điều sự si tình của bà ta hiện nhiên là không nhận được bất cứ sự hồi đáp nào.

– Bà biết nhiều thì có ích gì chứ? Bà vẫn khuyên anh ấy đừng trở về nhưng bà biết tôi là em gái của anh ấy thì ít nhiều cũng có chút ngạc nhiên chứ? Nhan Phi Hoa lạnh lùng cười nói.

Quân Ức hừ một tiếng, không nói gì nữa.

– Tôi, anh tôi, còn cả Lâm Dật Phi ở đây, hoặc nói chính xác hơn thì chính là Tiêu Biệt Ly đều là người của tám trăm năm trước. Tiêu đại hiệp ngày trước là thần công cái thế, cho dù anh em tôi có liên thủ lại với nhau cũng có thể miễn cưỡng đấu ngang tay nhưng buồn cười là Quân Ức bà lại tự cho là mình thông minh, không ngừng đi thăm dò. Nhưng năm đó do một nguyên nhân vô cùng kỳ lạ, không thể đoán trước được mà cả ba người chúng tôi đã đến đây. Anh tôi đến đây sớm hơn tôi mấy chục năm nên mặc dù anh ấy già hơn tôi mấy chục tuổi nhưng bất luận kiểm tra thế nào, cho dù là phân tích ADN thì anh ấy vẫn là anh trai ruột của tôi, không ai có thể thay đổi được.

Mọi người nghe đến đó thì đều ngẩn ra nhưng mọi ánh mắt lại hướng về phía Lâm Dật Phi, hiển nhiên đối với sự cổ quái của Nhan Phi Hoa thì bọn họ đã phát giác ra nhưng không ngờ Lâm Dật Phi cũng là người xuyên không mà bọn họ lại không hề biết.

– Thì ra là thế. Quân Ức có chút kinh ngạc nói:

– Tôi vẫn luôn cho rằng cậu Lâm là đệ tử của ông, hoặc có thể nói là đệ tử của Nhan Liệt nhưng không ngờkhông ngờ

Bà nói đến đây thì hơi lắc đầu nhưng có chút hưng phấn, dường như đang nghĩ tới điều gì đó, liếc nhanh Khổng Thượng Nhâm một cái, vừa hay ánh mắt của Khổng Thượng Nhâm cũng đang nhìn sang. Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, dường như giao nhau lại có ngăn cách gì đó.

– Tôi thì đến đây từ ba năm trước, Tiêu đại hiệp là người thảm nhất. Anh ấy đến đây từ nửa năm trước nhưng chỉ có nguyên thần, hoặc có thể nói là linh hồn đến. Nếu anh tôi gặp phải tình hình này chắc hẳn sẽ bị thần kinh phân liệt mất nhưng rõ ràng anh ấy là người hạnh phúc trong số ba người chúng tôi vì cuối cùng anh ấy cũng xác định được vị trí của mình. Tiêu đại hiệp của tám trăm năm trước là người luôn vì người khác, giải quyết những khó khăn cho người đời. Tám trăm năm sau, tuy bản thân anh ấy gặp phải khó khăn, đương nhiên cũng có thể có người cho rằng anh ấy nở mày nở mặt nhưng đối với ba người chúng tôi thì rõ ràng anh ấy là người đau khổ nhất. Anh ấy không chỉ khôi phục võ công mà còn tiếp tục phát huy tinh thần vui vẻ giúp đỡ người khác. Anh ấy của tám trăm năm sau tuy thê thảm nhưng vẫn hạnh phúc, còn có một người con gái luôn ở bên anh ấy, không rời nửa bước, cho dù tôi nhìn thấy cũng có chút ngưỡng mộ, không đành lòng chia rẽ bọn họ.

Nhan Phi Hoa nói đến đây thì nhìn Quân Ức như có thâm ý, cả người Quân Ức chấn động một chút, không kìm được cúi mắt xuống, không dám nhìn thẳng Nhan Phi Hoa.

– Hắn thì coi là gì chứ? Hoàn Nhan Liệt hừ mạnh một tiếng: – Trong mắt tôi hắn cũng chỉ là một kẻ vô tích sự thôi.

Lâm Dật Phi chỉ cười cười, giống như có chút bất đắc dĩ, nhìn Nhan Phi Hoa một cái, vừa hay Nhan Phi Hoa cũng nhìn sang. Hai người cùng cười, ngược lại cảm thấy rõ ràng người bên cạnh mình mới là người hiểu rõ mình.

– Ý nghĩa nhân sinh, ý kiến của mỗi người đều khác nhau. Nhan Phi Hoa tiếp tục nói: – Anh tôi tới thế giới này sớm, chắc chắn là cũng trải qua một thời gian khó khăn. Năm đó anh ấy đi ở nơi chúng tôi đại chiến, cho rằng Tiêu đại hiệp không chết nên chuyên tâm chờ đợi, hy vọng Tiêu đại hiệp có thể trở về. Lúc đó có khả năng anh ấy có nhớ đến em gái là tôi nhưng người anh ấy nhớ lại là Tiêu đại hiệp vì trong mắt anh ấy thì cô em gái này mãi mãi cũng không phải là người quan trọng.

– Nói thừa, nói thừa. Hoàn Nhan Liệt vẫn không kiên nhẫn trước sau như một, lắc lắc đầu liên tục nhưng ánh mắt nhìn em gái ít nhiều cũng dịu dàng một chút. Dù sao đây cũng là em gái ruột của ông ta, một giọt máu đào hơn ao nước lã, thời gian ông ta quan tâm đến cô quá ít, lúc này trên khuôn mặt lộ ra một tia áy náy, lần đầu tiên không nói gì đến quay về và hoàn thành đại nghiệp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK