– Đầu tiên, tôi muốn hỏi một vấn đề. Theo tôi được biết, tính đên nay Đỗ Bách Tuyền tiên sinh, Bách Lý Hùng tiên sinh đã quyên góp tổng cộng hai trăm triệu, nghe nói còn có một khoản tài chính bí mật trị giá một trăm triệu. Chỉ có điều người quyên góp không để lộ danh tính, người như vậy thật khiến chúng ta khâm phục. Hơn nữa, Lâm tiên sinh chính mình bán đấu giá một bức họa, giá một trăm triệu. Nói đến đây, Hứa Nghiên hơi dừng một chút. Mọi người lại xì xào bàn tán, rõ ràng đều cho rằng bức họa kia của Lâm Dật Phi bán được một trăm triệu, thật không thể tin nổi.
– Chỗ này đã có bốn trăm triệu. Hứa Nghiên lật quyển sổ, rõ ràng đã sớm có chuẩn bị. – Thêm vào đó, thầy Ngô bán bức tranh được tám mươi triệu, buổi đấu giá ban sáng gom được mười ba triệu bảy trăm hai mươi ngàn. Số quĩ cụ thể trước mắt mắt là bốn trăm chín mươi ba triệu bảy trăm hai mươi ngàn nhân dân tệ. Không biết tôi nói có đúng không?
Mọi người ồ lên. Tuy đều biết rằng con số ở khoảng này, nhưng nghe Hứa Nghiên đọc ra vẫn là không kìm nổi có chút giật mình.
– Vừa nãy mới thêm sáu trăm linh mười ngàn nhân dân tệ. Lâm Dật Phi mỉm cười nói. – Chẳng lẽ phóng viên Hứa không nhớ kỹ?
Mọi người xìa xào bàn tán. Sáu mươi mốt nghàn cũng không phải ít. Lâm Dật Phi này thật ra năng lực không nhỏ, gom tiền như nước chảy vậy. Trách không được Đỗ Bách Tuyền cực lực tiến cử. Vốn dĩ nghĩ rằng Lâm Dật Phi này chỉ là bám váy đàn bà, nhưng bây giờ thấy, hắn cũng không phải không có bản lĩnh.
– Đúng vậy. Không ngờ Hứa Nghiên thật sự lấy bút ghi vào sổ ghi chép. – Nói vậy, tổng cộng có bốn trăm chín tư triệu ba trăm ba mươi ngàn. Vấn đề đầu tiên tôi muốn hỏi là trong tay Lâm tiên sinh nắm giữ một số tiền lớn như vậy, liệu có hiện tượng lén tham ô hay không?
Lời vừa nói ra, mọi người ồ lên. Cô Hứa Nghiên này hỏi thật trực tiếp. Cái này cũng giống như hỏi một quan viên rằng họ có tham ô hay không, vấn đề này thật sự là rất khó nói rõ.
– Sẽ không. Lâm Dật Phi lắc đầu.
– Anh làm thế nào cam đoan sẽ không tham ô? Hứa Nghiên lớn tiếng hỏi, hung hăng dọa người.
– Tôi không thể bảo đảm. Lâm Dật Phi trầm giọng nói. Mọi người giật mình kinh hãi, cảm thấy Lâm Dật Phi trả lời có chút vấn đề. Hứa Nghiên lộ ra vẻ mặt khó tin. – Anh thân là người chấp hành, nếu như ngay cả điểm đó cũng không thể bảo đảm, vậy thì chúng tôi có nên nghĩ rằng anh không đủ tư cách ngồi trên chức vị này không?
Lâm Dật Phi nhìn Hứa Nghiên, chậm rãi nói: – Quyền lợi sẽ sinh ra mục nát. Câu hỏi này của cô giống như hỏi hôn quân hoa mắt ù tai Tống Cao Tông rằng liệu hắn có thể bảo đảm không giết nhầm người không. Nếu hắn có thể bảo đảm, vậy Nhạc Phi chết như thế nào?
– Vậy ý của anh là? Hứa Nghiên nghiêm túc hỏi.
– Ý của tôi là, nếu tôi nắm hết quyền hành, tôi cũng không thể bảo đảm những gì tôi làm đều là đúng. Bởi vì không ai là thánh nhân, cũng đều có thể phạm sai lầm. Cho nên tuy tôi có thể vận dụng khoản tiền này, nhưng trước mắt mỗi số tiền đều phải được một người quản lý xét duyệt. Lâm Dật Phi nhìn xung quanh, thành khẩn nói: Tôi để Đỗ tiên sinh, Bách Lý tiên sinh và Ngô lão tiên sinh phái một người ra giám sát khoản tiền này, bọn họ đều đồng ý. Bốn người chúng tôi ít nhất phải có ba người đồng ý mới có tể sử dụng số tiền này. Cùng với đó, tôi nhờ bạn là Thủy Trung Vũ hỗ trợ thành lập một trang web công chúng của quĩ từ thiện Bách Thảo. Công khai toàn bộ những người quyên góp, tài chính sử dụng thế nào, tình huống phát triển cũng sẽ ghi lại rõ ràng. Những bạn có hứng thú, ví dụ như phóng viên Hứa đây có thể xem xem. Đương nhiên có việc muốn xin giúp đỡ cũng có thể đưa ra đề nghị thông qua trang web. Chỉ cần thông qua phần đối chiếu sự thật là có thể chính thức nhận được viện trợ.
Mọi ngơ ngác nhìn nhau, đều thầm nghĩ, cậu này không phải là đang không yên lòng với mình chứ? Nếu như vậy, cậu còn có cái quái quyền lợi gì? Nếu vậy cậu ta chỉ là cái chức suông, ai thèm để ý đến cậu ta?
– Phương pháp tài chính này của Lâm tiên sinh quả thật không tệ. Hứa Nghiên cau mày. – Nhưng tôi còn vấn đề thứ hai muốn hỏi. Lâm tiên sinh chủ động từ bỏ quyền lợi thực hiện quyền hành này, có thể nói rất nhiều người đều không làm được. Nhưng không biết Lâm tiên sinh đã nghe qua luận điệu này chưa, chính là cái gọi là cao tân dưỡng liêm. Cao tân dưỡng liêm: là một chính sách của chính phủ, phát lương cao cho quan viên để tránh hiện tượng tham ô.
Lâm Dật Phi nhăn mặt nhíu mày. – Cũng biết sơ sơ.
– Đây cũng chính là nói Hứa Nghiên liếc đôi mắt xinh đẹp nhìn xung quanh. – Nếu một quan viên có rất nhiều tiền, cũng chính là tiền lương đã đủ, họ có thể thúc đẩy trong sạch hóa bộ máy chính trị, thúc đẩy phát triển. Theo tôi biết, Lâm tiên sinh trước mắt vẫn còn là một sinh viên năm ba đại học, chắc là không có nguồn thu nhập. Vậy xin hỏi Hứa Nghiên dừng lại một chút, nói từng chữ:
– Có phải Lâm tiên sinh đã nhận được tiền lương đủ nhiều, lúc này mới có thể thờ ơ đối với một số tiền lớn như vậy, không nảy sinh chút ý độc chiếm nào?
Tất cả mọi người đều thầm nghĩ, phóng viên nhà cô cũng thật can đảm. Cô có biết ở đây có bao nhiêu quan chức chính phủ không, cô nói như vậy là muốn lòe thiên hạ sao?
– Tôi nghĩ Lâm Dật Phi trầm tư một chút, rồi mới lên tiếng: – Biện pháp cô nói kia cũng không thể thực hiện. Cái này cũng giống như một tên cướp đến cướp bóc tài sản của cô, cô cho rằng phải cho hắn bao nhiêu hắn mới thấy đủ?
– Cho bao nhiêu cũng không đủ. Hứa Nghiên trực tiếp nói. Cô ta nhanh mồm nhanh miệng, cũng không chú ý đến mấy quan chức đã nhíu mày. Đương nhiên cô ta dù có chú ý cũng sẽ làm như không thấy.
– Đúng vậy. Lâm Dật Phi mỉm cười gật đầu. – Lòng tham của con người không đáy, nhiều hay ít cũng chỉ là khái niệm tương đối thôi. Nếu cho một người nghèo sắp chết đói, một cái bánh bao cũng đủ khiến họ thỏa mãn. Nhưng nếu cô cho họ đầy đủ thức ăn, họ tiếp theo sẽ cảm thấy cần có quần áo đẹp đẽ, có quần áo đẹp rồi đương nhiên sẽ muốn một ngôi nhà lớn. Cho nên, nếu cô cho một người tiền lương cao hơn nữa, cũng không thể khống chế lòng tham của một người.
Mọi người im lặng, ngại mấy quan chức ở đây, không dám nhiều lời. Nhan Phi Hoa ở xa, khóe miệng lộ ra ý cười, lẩm bẩm nói: – Nói rất tốt, nhưng có ai đồng ý với anh đây?
– Vậy có thể hỏi hay không, Lâm tiên sinh. Hứa Nghiên ánh mắt sáng ngời.
– Tiền lương hiện tại của anh là bao nhiêu, có cao đến mức có thể ngăn chặn lòng tham của anh?
Cô ta không hổ là phóng viên, khẩu khí ép người quá đáng. Vòng vo một vòng, đề tài lại trở lại trên người Lâm Dật Phi.
– Không thể trả lời. Lâm Dật Phi nói một câu, nhíu lông mày lại.
– Vậy có phải chúng tôi có thể cho rằng, Lâm tiên sinh anh cảm thấy làm tất cả đều không xứng được với mức lương cao đó của anh? Hứa Nghiên rõ ràng muốn bới móc sâu hơn. Tất cả mọi người nhíu mày, cảm thấy cô ta nói quả thực hơi quá rồi. – Bằng không, nếu là mức lương bình thường, Lâm tiên sinh cũng không có lý gì lại không nói ra.
Lâm Dật Phi lạnh lùng nhìn cô ta một lúc lâu, trầm giọng nói: – Cô có thể cho là vậy, bởi vì đây là quyền lợi của cô.
– Vậy chúng ta Hứa Nghiên rõ ràng còn muốn hỏi tiếp, bên cạnh lại có một ông già ho khan một tiếng: – Cô phóng viên này, tôi biết cô ôm thái độ cầu thực. Loại thái độ này cũng là tốt, nhưng nếu cứ để cho cô nói tiếp, tôi có chút nghe không vào.
– Ông Ngô vì sao lại nói vậy? Hứa Nghiên có chút khó hiểu hỏi.
– Chúng tôi vốn chuẩn bị cho Dật Phi một chút tiền lương. Cậu ấy dù sao cũng là Giám đốc điều hành. Ngô Phu Tử nhìn thoáng qua bốn phía. – Chỉ là cậu ấy cố ý không lấy một đồng, không nói gì đến lương cao, cho dù lương thấp cũng không lấy. Quan hàm của cậy ấy ở quĩ Bách Thảo này tuy cao, nhưng lại là công nhân tình nguyện. Tôi không biết khái niệm công nhân tình nguyện, cô có biết không?
– Cái gì? Hứa Nghiên khó tin hỏi: – Điều này sao có thể?
Mọi người đều cảm thấy không thể tin nổi. Nhưng những lời này nếu nói từ trong miệng Ngô Phu Tử, thì nói rõ nó có độ tin cậy cực cao.
– Cô đương nhiên cảm thấy không thể. Ngô lão phu tử lạnh lùng hạ xuống một câu bình luận. – Cũng giống như chim yến không biết chí hướng của thiên nga vậy. Cô và cậu ấy, căn bản chính là hai loại người!
– Vậy tại sao anh ấy không nói ra? Hứa Nghiên dùng bút ghi chép. – Đây là chuyện tốt, không cần giấu mà.
– Những phóng viên bọn cô, đặc biệt là cô, rất thích nhìn vấn đề theo cách ngược lại. Ngô lão phu tử mỉm cười, chỉ có điều trong mắt có một ánh nhìn châm chọc, nhìn thấu thế tục. – Nếu cậu ấy nói cậu ấy không lấy một đồng, cô có thể cho rằng cậu ấy đang mua danh chuộc tiếng hay không?
Hứa Nghiên đỏ bừng mặt. Ngô lão phu tử nói không sai chút nào, kỳ thật không chỉ là cô, cho dù người bên ngoài nghe xong đều cảm thấy khó có thể lý giải. Tiểu tử này liều mạng gom góp tài chính, lại là vì làm váy cưới cho người khác. Đây không phải là bị bệnh thì là gì?