Mã Đặc Lợi thở dài một tiếng:
– Lúc đầu tôi không ngờ rằng, nên nói là nhân loại không ngờ rằng, hoặc nói một cách chính xác thì không nắm chắc 100% những áp dụng khoa học kỹ thuật. Nhưng đây chỉ là một sự tưởng tượng tốt đẹp thôi, hơn nữa mọi người thử nghĩ xem, nếu như mấy chục năm sau, cho dù chúng ta được chữa trị rồi sống lại nhưng con cháu của chúng ta còn lớn tuổi hơn cả mình thì mọi người sẽ có cảm giác gì?
Tất cả mọi người đều trầm mặc, tuy những gì Mã Đặc Lợi nói rất tàn nhẫn nhưng cũng là thực tế. Con người ai cũng sống trong vòng tròn cuộc sống của chính mình, nếu rời khỏi vòng tròn đó thì những gì mất đi quả thực là quá nhiều.
– Nhưng tôi vẫn còn một cách khác để những chuyện đáng tiếc như thế này không còn xảy ra nữa.
Đột nhiên Mã Đặc Lợi cao giọng kêu lên đầy vẻ hưng phấn như được tiêm mooc phin.
– Mau nói đi!
Mọi người mồm năm miệng mười, hứng thú tăng vọt.
– Đó chính là cỗ máy thời gian.
Một câu nói của Mã Đặc Lợi không làm cho đám đông chấn động nhưng Lâm Dật Phi lại ngẩn ra.
– Cỗ máy thời gian á?
Trong đám người đã có người châm biếm, giọng nói tràn đầy sự châm chọc và không hài hòa:
– Tôi nghĩ gần đây có phải anh Mã Đặc Lợi xem quá nhiều phim đến tương lai gì đó hay là anh có hứng thú với cỗ máy thời gian trong tác phẩm của nhà viết tiểu thuyết viễn tưởng nổi tiếng người Anh Wells?
Khoa học viễn tưởng đã phổ biến trong rất nhiều năm, tuy mọi người nghe nhiều về cỗ máy thời gian cũng cảm thấy quen tai nhưng vẫn rất xa vời. Người này nói châm chọc như vậy cũng không có gì là kỳ lạ nhưng Mã Đặc Lợi cũng không mất tinh thần, nên nói là những ý kiến ngu muội trong mắt anh ta cũng không thể đánh mất nhiệt tình của anh.
– Cỗ máy thời gian của tôi hoàn toàn khác với của bọn họ.
Mã Đặc Lợi lớn tiếng nói nhưng thực ra lại như một biểu hiện của sự chột dạ. Hiển nhiên anh ta không biết rằng nói to chưa chắc đã cho thấy cái lý của anh ta. Trán anh ta tỏa sáng, ngọn đèn chiếu xuống, trong ánh mắt màu xanh nhạt phát ra màu xanh thẳm có thể nhấn chìm người ta trong đại dương.
– Nói thẳng ra thì cỗ máy thời gian của tôi chính là một loại vòng xoáy ánh sáng.
– Vòng xoáy ánh sáng?
Mọi người có chút kinh ngạc, dường như nghe được một giả định mới mẻ, ít nhiều cũng có chút hứng thú:
– Đó là cái gì vậy?
Mã Đặc Lợi hiển nhiên biết rằng lúc này mọi người đã cắn câu, lúc này anh mới có thể tranh thủ lợi thế của mình:
– Vốn dĩ tôi nghiên cứu về vật lý hạt nhân nhưng từ lúc bố tôi qua đời thì tôi bắt đầu dành tinh lực cả đời nghiên cứu về những lý luận có liên quan đến thời gian.
Nhìn mọi người nắm chặt chén rượu trong tay, dáng vẻ như muốn ném qua, cuối cùng Mã Đặc Lợi cũng hiểu được đạo lý sự việc phát triển đến mức cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại, vội vàng đi vào chủ đề chính:
– Cỗ máy thời gian của tôi lấy cơ sở là thuyết tương đối nghĩa rộng của Einstein, mọi người không hiểu về thuyết tương đối nghĩa rộng đúng không?
– Không hiểu thì mới cần nhà khoa học như anh giải thích chứ.
Trong đám người truyền đến giọng nói châm chọc, điều này ít nhiều khiến Mã Đặc Lợi cảm thấy tình hình phát triển chưa chắc đã tốt đẹp như anh ta tưởng.
Dụng ý của anh ta khi đến đây rất đơn giản, đó là vứt bỏ sự kiêu ngạo của nhà khoa học để thu được một chút kinh phí nghiên cứu.
Nhà khoa học mà không có tiền thì cũng như một người làm tên lửa nhưng gặp người bán trứng luộc nước trà cũng cảm phải ăn nói khép nép. Cảm giác hiện giờ của anh ta chính là như vậy, hiển nhiên là anh ta vẫn chưa đủ nổi tiếng nên chỉ có thể để cho một người vĩ đại, cao thượng như Einstein vất vả thêm chút nữa, giúp anh ta thuyết phục mọi người:
– Trong thuyết tương đối nghĩa rộng có chỉ rõ rằng lực hấp dẫn là đồ thị của thời gian và không gian, vậy nên lực hấp dẫn lớn có thể làm ánh sáng bị bẻ cong đồng thời khiến cho thời gian trôi chậm lại.
Mọi người vừa nghe đến Einstein thì ít nhiều có chút trầm mặc, ai cũng cho rằng ông là người ngoài hành tinh, nếu không thì tại sao ông lại nghĩ ra nhiều lý luận không thể tưởng tượng được như vậy chứ. Ông chỉ ngồi một chỗ rồi suy nghĩ là có thể nghĩ ra những lý luận kinh hãi thế tục, ông đi trước tư duy của nhân loại không chỉ một trăm năm mà lý luận của ông còn được hậu nhân không ngừng đem ra nghiệm chứng.
– Lý luận của tôi đã rất hoàn thiện rồi.
Khi Mã Đặc Lợi nói đến đây thì trong giọng nói tràn đầy sự kích động:
– Công cụ xuyên qua của tôi thoạt nhìn sẽ giống như một vòng xoáy ánh sáng có hình trụ, đường kính khoảng mười mấy thước Anh, trên thực tế thì đó là một lực hấp dẫn lớn do một chùm sáng tia laser tạo thành mà sức mạnh trong trung tâm của lực hấp dẫn đủ để làm cong thời không, nếu như tiếp cận lực hấp dẫn thì đồng hồ báo thức và đồng hồ sinh vật đều sẽ bị thay đổi. Nếu như một người bước vào đường hầm thời gian này thì có khả năng sẽ xuất hiện tại một thời điểm nào đó trong quá khứ.
Anh ta nói khá thận trọng, dùng từ cũng khá mơ hồ, chỉ nói lý luận của mình rất hoàn thiện, trên thực tế có quá nhiều cái gọi là hoàn thiện nhưng vẫn luôn không có đủ kinh phí khiến lý luận bị mắc cạn. Mấy chục năm trước, thậm chí có mấy người cuồng chiến tranh muốn đến dựa gần nơi có dung nham, chôn một số lượng kha khá vũ khí hạt nhân, tiến tới khai thông một bờ biển rồi bao phủ cả trái đất.
– Xin hỏi anh Mã Đặc Lợi, cái công cụ xuyên thời gian anh nói có thể đưa tôi trở về mấy trăm năm trước sao? Thậm chí là mấy ngàn năm về trước, ví dụ như là có thể để tôi thấy được Trường Thành của Trung Quốc được xây dựng bằng tay như thế nào không?
Một âm thanh thoáng chút trầm thấp vang lên từ xa xa, mọi người nhìn theo tiếng nói thì thấy Lâm Dật Phi đứng đó, bên cạnh còn có nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay – Tô Yên Nhiên. Cử chỉ thân thiết của hai người khiến rất nhiều anh chàng kim cương (ý chỉ giàu có) có mặt tại đây cảm thấy hơi buồn bực.
– Cái này à?
Sắc mặt của Mã Đặc Lợi hơi đỏ nhưng lại có chút hưng phấn. Anh ta luôn muốn có một khoản tiền vốn để thực hiện giấc mơ của mình, nay được người khác hỏi thì rõ ràng là một sự bắt đầu tốt đẹp, nhưng điều thiếu hoàn mỹ là người hỏi anh ta thoạt nhìn còn nghèo hơn cả bản thân anh ta.
– Thứ nhất, tôi cảm thấy một nhà khoa học thì nên có thái độ cầu thị, điều tôi muốn thanh minh một chút chính là cỗ máy thời gian này của tôi không giống với những gì được miêu tả trong tiểu thuyết viễn tưởng, có thể tự do đi tới đi lui, đến bất cứ điểm thời gian nào mà bản thân mình muốn. Lý luận này của tôi chỉ có thể khiến cho một số người trở về điểm mà cỗ máy khởi động, ví dụ nói hôm nay chúng ta chế tạo được một cỗ máy tốt, chính thức đưa vào khởi động, ngày này của năm sau anh bước vào cỗ máy này, tôi cùng lắm chỉ có thể đưa anh trở về ngày hôm nay của lịch sử chứ không thể về lâu hơn nữa.