Giọng nói của Bách Lý Băng tràn đầy vui sướng. Khiến cho Quách Hà phải than một câu ‘Mê trai’. Tiểu Lệ kéo tay áo cô, rời sang một bên.
– Vâng, em cũng nghe nói qua bộ phim đó rồi, đang muốn xem. Anh có vé không? Vâng, cứ như vậy nhé.
Cúp điện thoại, thiếu nữ giơ điện thoại lên, đắc ý nói:
– Ai nói anh ấy không chủ động tìm mình? Thứ sáu chúng mình sẽ đi xem buổi hòa nhạc của Tô Tình. Tiểu Lệ, mau giúp mình chọn quần áo, xem lúc đó nên mặc gì cho đẹp.
Quách Hà lắc đầu bất đắc dĩ, Tiểu Lệ mỉm cười:
– Cậu mặc gì mà chả đẹp, nên không cần phải quá cầu kỳ cách ăn mặc. Bằng không chỉ sợ khi tới buổi hòa nhạc lại kéo theo một đống người, khiến cho Lâm Dật Phi cũng không bảo vệ được.
Bách Lý Băng phì cười, trong phút chốc mây đen liền tan biến.
Thứ sáu, tối.
Lâm Dật Phi đang chăm chú đọc sách, còn A Thủy thì vẫn ngồi trước chiếc máy tính, không biết là đang làm gì. Chỉ có điều tóc tai đã được chải vuốt chỉnh tề. Còn đi một đôi giày da bóng loáng, mà bình thường rất ít khi đi.
– Tiểu Phi, đang đọc sách gì vậy?
Đại Ngưu vọt vào, lên tiếng hỏi Lâm Dật Phi trước.
– Không có gì.
Lâm Dật Phi giơ bìa sách về phía cậu ta, trên bìa sách là bốn chữ to “Phân tích giấc mơ”.
– Tùy tiện đọc ấy mà.
Đại Ngưu mỉm cười:
– Từ khi nào ông lại thích đọc sách tâm lý của Freud vậy? Ồ, nghe nói ông ta cũng rất có nghiên cứu về bệnh tâm thần.
– Đúng là mồm chó không mọc được ngà voi.
A Thủy ngoái đầu lại:
– Đại Ngưu, tôi thấy ông suốt ngày suy nghĩ tới những thứ vớ vẩn. Liệu mà tập trung vào việc học đi. Thúy Hoa cũng thật là, không biết đốc xúc ông một chút. Bốn năm đại học cứ như vậy, đến lúc tốt nghiệp có mà khóc ròng.
– Còn lâu nữa mới tốt nghiệp, lo gì.
Đại Ngưu chẳng hề để ý nói:
– Đã là con trai đứa nào chẳng có suy nghĩ xấu xa, suốt ngày cắm đầu vào học chả phải nhàm chán. Khổng Tử đã từng nói rằng “Ăn uống, sắc dục là bản tính” mà. Tiểu Phi, ông thấy có phải hay không?
Lâm Dật Phi buông quyển sách xuống, nhìn cậu ta một lúc lâu:
– Nếu tôi là Mạnh Tử, tôi sẽ đập cho ông một trận.
– Vì sao?
Đại Ngưu khó hiểu hỏi.
Lâm Dật Phi mỉm cười:
– “Ăn uống, sắc dục là bản tính”, đây là câu của Mạnh Tử. Tôi chỉ nhớ Khổng Tử đã từng nói “Ăn uống, sắc dục là một trong những ham muốn lớn nhất của con người”. Ông trích nhầm lời của người khác, bọn họ không nhảy ra quan tài đánh ông mới là lạ.
Đại Ngưu biết là mình nói bậy, gãi gãi đầu:
– Ai nói mà chả như nhau. Đúng rồi, A Thủy, chuẩn bị thế nào rồi?
Đi tới phía trước, đánh giá từ trên xuống dưới, gật đầu hài lòng:
– Bình thường nhìn ông biếng nhác lôi thôi, vừa ăn mặc gọn gàng vào cái, coi như dạng chó hình người.
A Thủy hận không thể ném cái màn hình vào đầu cậu ta. Đại Ngưu nói xấu được một câu, nhìn màn hình máy tính của A Thủy, hơi sững sờ:
– A Thủy, ông đang xài phần mềm gì vậy? Tôi chưa từng nhìn thấy qua.
– Đương nhiên là ông chưa từng thấy rồi. Đây là phần mềm crack mà tôi mới viết từ ngày hôm qua.
A Thủy thản nhiên nói.
Đại Ngưu không phục, lắc đầu:
– Lần nào cũng nghe ông chém gió mình là hacker hàng đầu, am hiểu về máy tính, nhưng lại chưa từng thấy ông bán phần mềm kiếm tiền bao giờ. Cũng không biết ông viết ra nhiều phần mềm như vậy, rốt cuộc có tác dụng gì. Là tự sướng à?
– Ông nói sai hai điều.
A Thủy lắc đầu nói:
– Một người phạm sai lầm không khó. Khó là ở chỗ liên tục phạm sai lầm, mà không biết là mình sai lầm.
– Tôi lại sai lầm cái gì?
Đại Ngưu tức giận nói.
– Thứ nhất, tôi chưa từng chém gió về trình độ máy tính của tôi.
A Thủy thản nhiên nói:
– Đây chỉ là điều ông tự biên tự diễn mà thôi. Thứ hai, tôi cũng chưa từng nói qua tôi là cao thủ hacker hàng đầu. Đây là ông tự cho là vậy. Tuy nhiên, quan trọng nhất là, biết về máy tính nhiều hay ít không phải là dựa vào bán phần mềm để kiếm tiền.
Nói đến đây, A Thủy liếc nhìn Lâm Dật Phi một cái:
– Giống như cao thủ võ lâm tuyệt đỉnh, tuyệt đối sẽ không dựa vào việc đánh nhau với đám lưu manh để chứng tỏ mình lợi hại bao nhiêu. Cái đó chỉ dành cho bọn tôm tép nhãi nhép mà thôi.
Đại Ngưu nghẹn lời, sau một lúc lâu cũng không phản bác được.
– Đúng rồi, hai ông có biết gần đây có một trang web “bảy ngày giết người” không?
A Thủy nhìn Đại Ngưu không phản bác được, liền tắt máy tình, tùy ý hỏi.
Da mặt Đại Ngưu thật dày, người khác nói móc cậu ta, nhưng cậu ta không có chút buồn bực nào, mà còn biết chớp thời cơ lảng sang chuyện khác.
– Là webgame à? Dào, bây giờ webgame đồi trụy lắm rồi. Không bạo lực, thì hở hang. Đến tôi nhìn cũng phải mặt đỏ tim đập. Nói gì mấy đứa trẻ con.
– Quen ông lâu như vậy, rốt cuộc cũng được nghe ông nói tiếng người.
A Thủy thở dài, thấy Lâm Dật Phi không chú ý tới bên này, vốn định nói cái gì đó, nhưng lại nhịn.
Đại Ngưu nhớ tới Lâm Dật Phi ở bên cạnh, bất mãn nói:
– Tiểu Phi, ông chỉ mặc như vậy thôi à?
Lâm Dật Phi đánh giá mình từ trên xuống dưới, hỏi:
– Làm sao?
Ngẩng đầu nhìn Đại Ngưu đi giày Tây, còn thắt cà vạt, trông có phần sang trọng, không khỏi lo lắng hỏi:
– Có phải hơi tùy tiện không?
– Tùy tiện hay không tôi không biết. Chẳng qua tôi cảm thấy hình như ông chỉ có hai bộ quần áo. Đi bên cạnh Bách Lý Băng, không giống bạn trai của người ta, mà giống người hầu hơn. Làm ơn hộ cái, hai người đi cùng nhau, cũng không thể hạ thấp Bách Lý Băng chứ.
Đại Ngưu rung đùi đắc ý, phát biểu cảm thán trong lòng.
– Bách Lý Băng không giống như Thúy Hoa của ông.
A Thủy đứng lên:
– “Đôi bên đã thực sư yêu nhau, cả đời ăn rau muống cũng không sao.” Đại Ngưu, Thúy Hoa tuy không tệ, nhưng vẫn có chút hư vinh. Ông tự soi ông xem, ăn mặc giống như một tên đồng tử vậy.
– Đồng tử như Sử Thái Long cũng được.
Đại Ngưu bày tư thế, căng cơ bắp:
– Tiểu Phi, đừng nhìn nữa, đi thôi.
– Đợi một chút, người ông hẹn cho tôi đâu rồi?
A Thủy không nhịn được hỏi.
– Còn nói không vội.
Đại Ngưu đắc ý cười nói:
– Khó khăn lắm mới lôi được ông ra khỏi phòng, cho nên lần này tôi đã nhờ Thúy Hoa giới thiệu giúp ông rồi.
A Thủy lắc đầu:
– Không phải là vội. Tôi thực sự không trông cậy gì. Chẳng qua là các ông đều có đôi, có cặp. Một mình tôi cô đơn, không phải là quá không thú vị sao?
– Yên tâm đi. Thúy Hoa nói rằng phải đi mua thứ. Xong việc sẽ đứng ở cửa bán vé chờ chúng ta.
Ba người Lâm Dật Phi chờ ở dưới ký túc xá nữ không lâu, Bách Lý Băng đã chạy xuống. Vừa nhìn thấy A Thủy và Đại Ngưu, liền chào hỏi:
– Thúy Hoa đâu?
A Thủy giơ bàn tay tới trước mặt Đại Ngưu:
– Một trăm tệ.
Đại Ngưu đỏ mặt:
– Từ từ, làm gì cuống lên thế.
A Thủy mỉm cười, rút tay về, Bách Lý Băng tò mò hỏi:
– Một trăm tệ gì vậy?
Đại Ngưu có chút ấp a ấp úng, A Thủy thì cười thần bí nhìn Lâm Dật Phi. Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Lúc đi đường hai người đó đánh cuộc, xem em đi xuống tầng mất bao lâu. A Thủy đoán trong vòng năm phút. Đại Ngưu đoán ít nhất phải mười lăm phút. Hai người không ai phục ai, nên mới đánh cuộc một trăm tệ. Người nào thua thì mời người kia ăn tối sau khi buổi hòa nhạc kết thúc. Kết quả như em thấy đó, A Thủy thắng.