– Đây chỉ là một cách nói, cụ thể có được hay không thì anh cũng không biết nhưng ăn nhiều ngũ cốc hoa màu, không kén ăn thì có lợi rất nhiều đối với sự cân bằng âm dương trong cơ thể. Em là do quá kén ăn.
– Thật à? Anh họ, anh nói rất đúng.
Cô em họ rất thán phục:
– Sau này em đồng ý với anh, nhất định phải ăn nhiều cơm gạo mới được.
Chỉ mấy câu nói này mà tình cảm anh em đã hòa hợp, sự sùng bái của cô em họ đối với anh trai có thể nói là dào dạt như biển.
Nhưng không đợi bọn họ xuất phát về hướng ngọn núi thì có mấy chiếc xe máy chạy đến. Lâm Dật Phi bước nhanh về phía trước, cùng nói giá cả với bọn họ, đầu tiên thanh toán tiền xe rồi mỗi người một xe xuất phát về hướng ngọn núi.
Mặc dù cô em họ có chút không vui, cho rằng ở đây đều là người trong thôn, mấy bước chân thì cần gì trả tiền nhưng cũng không phải là do mình trả nên cũng không cằn nhằn gì.
Cô là người đi trước dẫn đường, xe chở Tiếu Nguyệt Dung đi ngay phía sau, Lâm Dật Phi ngồi xe cuối, sợ là cô em họ lại xoay đầu lại nói chuyện với mình rồi không cẩn thận bị ngã xuống.
Quả đúng như hắn nghĩ, vì Tiếu Nguyệt Dung chưa quen thuộc nên không có bản lĩnh như Lâm Dật Phi, gặp người thì nói tiếng người, gặp ma thì nói tiếng ma nên giữa cô và cô em họ của hắn vẫn có chút khoảng cách, lúc ngồi xe lại nói chuyện nhiệt tình với người xe ôm.
Đường núi gập ghềnh khó đi, chỗ cao chỗ thấp, thỉnh thoảng lại nhô ra hòn đá. Đường núi vốn gập ghềnh nhưng bị xe máy đi nhiều nên tạo thành một con đường nhỏ.
Độ rộng của con đường kia đúng là không bằng độ rộng của vận động viên biểu diễn nhảy cầu nhưng mấy người xe ôm lại như những diễn viên có kỹ năng đặc biệt, đi ngon ơ như cao thủ võ lâm. Lâm Dật Phi nhìn mà có chút khâm phục kỹ năng điều khiển thuần thục của những người này.
Đi không đến năm phút đồng hồ, xe máy phóng đi như bay, cuối cùng cũng đến một cây cầu nhỏ, dừng lại trước một mảnh đất trống trải.
Bốn phía có không ít nhà cửa vây quanh, lác đác đông một ít, tây một ít. Một con chó vàng đang nằm dài sưởi nắng, thấy khách đến nhưng lại nhắm hai mắt lạ, giấy đỏ giấy vàng rơi đầy đất, hiển nhiên là pháo hoa đốt đêm 30 hôm qua. Nông thôn có một điểm hay là rất thoáng đãng chứ không giống như nhiều thành phố lớn, nhà như những chuồng chim bồ câu san sát nhau. Cô em họ nhảy xuống xe kêu lên một tiếng:
– Anh họ về rồi.
Anh họ của cô đương nhiên cũng không phải là anh họ của người khác nhưng người khác cũng không hiểu lầm gì. Mẹ Lâm là người đầu tiên chạy ra, thật khó nhìn ra một người có chút mập mạp như bà mà thân thủ lại nhanh nhẹn như vậy. Nhưng sau khi bà chạy ra thì lại nắm lấy đôi tay của Tiếu Nguyệt Dung, nhiệt tình nói:
– Nguyệt Dung, cháu đến rồi.
Lâm Dật Phi vốn đưa tay muốn đỡ bà nhưng lại ngượng ngùng rút tay về, hiển nhiên trong mắt mẹ Lâm thì đứa con trai này cũng không bằng y tá Tiếu.
Nhưng bàn tay hắn chưa kịp thu lại thì đã bị nắm lấy, Lâm Dật Phi vừa nhìn thấy thì ngạc nhiên, người kia dáng người thấp lùn, không cao hơn bao nhiêu so với mẹ Lâm nhưng trên mặt tràn đầy sự nhiệt tình nhìn hắn:
– Chú, chú về rồi, cháu nhớ chú chết đi được.
Lâm Dật Phi không hiểu sao mình lại có vai vế cao như vậy, một vai anh họ đã khiến hắn hơi ngạc nhiên rồi, cái tên chú này khiến hắn có chút đột ngột. Hắn nhìn người trước mặt có một chòm râu lớn, những nếp nhăn trên mặt lúc dãn ra thì như đồng bằng nhưng khi nhăn lại thì như ruộng bậc thang, nếu thế nào thì phải là hắn gọi người ta một tiếng chú mới đúng.
– Tiểu Phi, đây là Hoành Vĩ cháu họ con.
Mẹ Lâm tuy nhiệt tình lôi kéo Tiếu Nguyệt Dung nhưng trên mặt lại lộ vẻ ưu tư, đứa con cái gì cũng tốt này dường như đã quên hết thảy sự việc rồi.
Chẳng qua thoạt nhìn thấy nó có chút tiến triển, nhưng nó không còn vẻ mặt ngại ngùng hay thần sắc hiềm khích như trước, trông nó bây giờ có chút mông lung dường như muốn nói chuyện phiếm nhưng không nhó ra ai để nói.
Mẹ Lâm lập tức giới thiệu sơ qua một chút, không có chút phản ứng gì, con bà bất luận nói thế nào cũng là như nó đã mất trí nhớ. Mẹ Lâm vẫn tin tưởng rằng, tuy lâm phu có nghi ngờ điều gì, nghe cũng không thèm nghe, thậm trí nó có quên đi chăng nữa, với trách nhiệm một người mẹ bà phải có nghĩa vụ giúp nó nhớ lại được.
Cháu họ? Nghe Mẹ Lâm nói vậy, Lâm Dật Phi cuối cùng cũng xác định được vị đại thúc đang đứng trước mặt đây không phải thần kinh có vấn đề mà xưng hô lung tung, hắn thoáng thấy vẻ lo lắng trên gương mặt Mẹ Lâm, hắn liền nắm tay vị đại thúc trước mặt nói:
– Hoành Vĩ, gần, gần đây như thế nào?
Vốn dĩ hắn định hỏi xem tình hình học tập thế nào có được tiểu hồng hoa không, có được thầy cô tuyên dương không v.v…, nhưng hắn nhìn vị cháu họ này xem ra sinh đứa con ra rồi cũng ra ngoài làm bộ hiển hách nên chỉ hỏi qua loa vài câu.
Hà Hoành Vĩ cao hứng tự hào khoe, ông ta nắm chặt tay Lâm Dật Phi không chịu buông liền mồm khen ngợi ông ta nói nào là nhìn thấy sự trưởng thành từ bé đến lớn của biểu thúc đã biết nhất định hắn sẽ có tiền đồ, đây là người sinh viên đầu tiên của Hà Gia Thung, bây giờ lại còn thành tài rồi, chú xem, vợ cũng đã lấy được rồi, lại còn xinh đẹp nhường này, thật tài giỏi hơn cháu nhiều lần.
Lâm Dật Phi nghe những lời này thật không thoải mái, cũng không biết tâm lý của ông cháu họ nhìn mình lớn lên như thế nào, chỉ có điều thấy ông ta cũng khúm núm đấy. Tiếu Nguyệt Dung đứng bên cạnh đỏ hết cả mặt, muốn giải thích nhưng lại bị Mẹ Lâm kéo tuột vào buồng trong, giới thiệu một vòng vói những người thân thích, thất đại cô bát đại di đấy, thật không đúng thói thường, còn có mấy vị lão nhân không hỏi rõ đầu đuôi còn đưa cho cô hai phong bao lì xì nữa.Tiếu Nguyệt Dung có chút gấp gáp, muốn hay không trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Khi quay đầu nhìn lại, Lâm Dật Phi cũng như vậy, chẳng qua quanh người hắn bây giờ không phải là những người già vây quanh, mà toàn những người trẻ tuổi, cô em họ kia thì hắn mới biết tên là Hà Vệ Hồng, cũng coi như vai vế không nhỏ ở đây.
Về phần vai vế Tiếu Nguyệt Dung cũng không lấy gì làm lạ, trên thực tế, ở nông thôn, nếu bàn về vai vế vẫn là có chút không hợp lẽ thường, cô chỉ biết có một đứa bé mới sinh ra đã là nhân vật có vai vế ngang hàng với ông nội rồi. Đối với vấn đề vai vế này Lâm Dật Phi cũng không tính là cái gì.
Từ lời những người này mồm năm miệng mười này nói, Tiếu Nguyệt Dung cũng ít nhiều hiểu được thân thế của Lâm Dật Phi, hắn được sinh ra ở Hà Gia Thung này, và cũng coi như là sinh viên đầu tiên ở đây, thuở nhỏ bác học đa tài, thi thư lễ nhạc, cầm kỳ thư họa, không chỗ nào không tinh thông hết, người đang nói là Hà lão gia cũng đã từng dạy tư thục lại nói tiếp rằng tên tiểu tử này khi còn bé tiếng khóc của nó đã vang vọng như vậy vừa nghe đã biết không phải nhân vật sống trong ao rồi
Thế gian thật kỳ quái, khi anh chào đời dường như mọi ánh hào quang đều vây lấy anh, cho dù anh có nốt ruồi dài kia cũng không giống với người thường, có ấn Long Hổ, nếu anh vi phạm pháp luật, cho có chậu vàng rửa tay, chỉ cần có việc gì không tốt coi như bô đái bô cứt sẽ ập ngay lên đầu anh. Dường như ngươi chính là Judas vậy, chúa Jesus bị đóng đinh trên cây thánh giá cũng chính là do ngươi gây ra.
Hà Gia Thung chưa từng có sinh viên, cái này thật vất vả cho một người, cũng phải cho hắn chút hào quang mới phải lẽ. Lão tiên sinh dạy tư thục nếu có nói cũng sẽ đa số nói hắn những lời như, khiêm tốn, ít lời, nhà nghèo hiếu học, hiểu biết Tả Thị xuân thu, Tôn Ngô binh pháp.
Những điều đó đương nhiên liên tưởng đến Nhạc Phi, Lâm Dật Phi ngày bé chỉ duy có ít lời để hình dung ra hắn còn những điều kia xem ra không liên quan gì đến hắn hết.
– Anh họ.
Hà Vệ Hồng gọi hắn rất thân mật, cô kéo hắn ra khỏi tay Hà Hoành Vĩ đắc ý kéo Lâm Dật Phi giống như kéo một chú khỉ đi khoe với mọi người nói:
– Tiểu Ngọc, Linh Đang, Thúy Phượng, đây là anh họ tôi, là tài tử đại học Chiết Thanh, sau này là giường cột của quốc gia, là thanh mai trúc mã thưở nhỏ của tôi đấy, các cậu cũng đã học đại học các cậu phải biết điều này, Chiết Thanh á, là một trường đại học trọng điểm, nghe nói sinh viên ở đó đi ra thì 98% đều xuất ngoại đấy.
Niềm kiêu hãnh của Lâm Dật Phi cũng chính là niềm kiêu hãnh của Hà Gia Thung, niềm kiêu hãnh của Hà Gia Thung cũng là niềm kiêu hãnh của Hà Vệ Hồng cô, cho nên khi nói tới đây, cô giống như đang giới thiệu về người yêu của mình vậy nét mặt cô rất nồng nàn sâu thẳm.
Một người cũng đưa tay lôi Lâm Dật Phi lại phía mình lắc lắc tay hắn nói:
– Dật Phi, cuối cùng cũng đã về, Vệ Hồng từ sau khi cưới luôn nhắc tới anh, khi nào anh về trường, nhưng anh cũng sắp xếp thời gian đến choi với vợ chồng em nhé.
Lâm Dật Phi đang nghĩ làm cách nào để thoát được khỏi tay của Vệ Hồng, cho dù hắn có võ công cái thế cũng không thể phân thân thoát cốt, thần quỷ cũng khó thoát được sự thân tình này được, nhưng khi nghe người kia nói chuyện, hắn mừng rỡ ra vẻ ngạc nhiên nói:
– Hai người đã kết hôn rồi sao?