– Suýt nữa thì quên cái này, Vũ Thân nói không sai. Phong Nguyên, nhanh dẫn tôi đi xem, chỉ là hi vọng đám cướp này đừng có phá hỏng luôn cả thiết bị theo dõi.
Phong Nguyên nhanh chóng tìm nhân viên ngân hàng kia, dẫn bọn họ đi đến phòng quan sát, còn nghe chuyên gia đàm phán cầm loa không ngừng cao giọng nói:
– Người bên trong nghe đây, các anh đã bị bao vây, nộp vũ khí đầu hàng đầu hàng là đường ra duy nhất của các anh, ngoan cố chống lại cuối cùng chỉ có con đường chết…
Ngô Vũ Thân và đội trưởng Long đều lắc đầu, loại kêu gọi đàm phán này quá lạc đề. Đám cướp này nếu như chủ động nộp súng đầu hàng thì đúng là ông trời mở mắt, chỉ có điều bây giờ có thể kéo dài thêm phút nào thì phía cảnh sát có thể chuẩn bị tốt hơn một chút.
Đi vào phòng quan sát, đội trưởng Long và Ngô Vũ Thân đánh mắt nhìn nhau, đều thấy có chút may mắn. Trên màn hình nhìn rất rõ nhất cử nhất động của mọi người trong ngân hàng.
– Tổng cộng hai mươi mốt người, tính cả năm kẻ cướp.
Ngô Vũ Thân chớp mắt một cái đã đếm rõ ràng:
– Ba tên ở vị trí sát tường ở đại sảnh, một tên ở cạnh cửa, tên còn lại lấp người ở bên cạnh cột nhà ở sau cửa, tên này khá giảo hoạt, cũng rất có kinh nghiệm.
Đội trưởng Long gật đầu:
– Đúng vậy, ba tên khác đứng cách nhau khá xa, tuy nhiên cũng lấp sau chướng ngại vật, xem ra cũng phòng đến việc chúng ta khả năng sử dụng tay súng bắn tỉa.
Anh ta bây giờ cũng tra ra rõ ràng, quả thực giống như những gì Ngô Vũ Thân nói, trong ngân hàng còn có mười con tin, trong lòng có chút khâm phục. Trông thì khá ngạo mạn, nhưng vẫn có chút bản lĩnh thật sự, chả trách bên trên dặn dò, không được đắc tội cậu ta. Lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu ta tham gia vào đúng là cầu còn không được, nếu chẳng may có sơ suất gì thì cũng có người gánh đỡ trách nhiệm!
– Đội trưởng, anh xem, Đặng Quốc Bảo đang ở góc kia.
Phong Nguyên giơ tay chỉ.
Đội trưởng Long chậm rãi gật đầu, nhìn thấy Đặng Quốc Bảo ôm đầu, ngồi xổm trong một góc, con mắt đảo loạn, trong lòng cũng có chút vui sướng, dù sao cũng thêm một nội ứng, đến lúc đó động thủ cũng dễ dàng hơn một chút!
Ánh mắt Ngô Vũ Thân chợt lóe lên, đột nhiên thất thanh nói:
– Tại sao bọn họ cũng ở trong kia!
– Không xong rồi.
Đội trưởng Long đột nhiên kêu lên một tiếng, anh ta nhìn thấy tên Lý Minh Toàn đeo mắt kính vàng chỉ chỉ vào màn hình, biết phương hướng mà y chỉ chính là hướng cameras. Tên râu quai nón ngẩng đầu nhìn, giơ tay nâng súng, chỉ thấy mấy cửa sổ trên màn hình đột nhiên lóe lên, rồi biến thành một màn trắng xóa, và không nhìn thấy động tĩnh gì trong ngân hàng nữa!
Đội trưởng Long thấp giọng mắng một câu, đột nhiên nói với Ngô Vũ Thân:
– Vừa rồi cậu nói gì, bên trong có người mà cậu quen hả?
Đôi mắt Ngô Vũ Thân có ý vui mừng, chậm rãi gật đầu nói:
– Đúng vậy, xem ra lần này vận khí cũng không đến nỗi xấu lắm.
Phát hiện tiếp tục ở lại phòng quan sát không có tác dụng gì cả, đội trưởng Long vốn định đi ra xem xét tình hình, ngh đến đây liền không nhịn được mà khựng chân lại:
– Là ai? Cậu ta có thể giúp chúng ta được không?
Ngô Vũ Thân cười rộ lên:
– Cậu ta có thể giúp chúng ta hay không, tôi không biết, tuy nhiên có một điều mà tôi biết đó là, mười Đặng Quốc Bảo cũng không hữu dụng bằng một mình cậu ta đâu!
Phong Nguyên có chút không phục nói:
– Chưa chắc, nếu bên trong quả thật có mười Đặng Quốc Bảo, hi vọng cứu được con tin của chúng ta ít nhất cũng tăng lên rất nhiều đấy.
Đội trưởng Long có chút kỳ quái, anh ta tuy có quan hệ bình thường với Ngô Vũ Thân, nhưng anh ta biết Ngô Vũ Thân tuyệt đối là một người cuồng ngạo, từ miệng cậu ta khen ngợi một người như vậy đúng là chuyện lạ:
– Lẽ nào cậu ta cũng có thân phân như cậu.
Đánh ánh mắt về phía Phong Nguyên, nhưng cuối cùng vẫn không nói tiếp.
Ngô Vũ Thân lắc đầu:
– Tôi cũng không biết, tuy nhiên cậu ta ở bên trong tuyệt đối là chuyện tốt với các anh, cậu ta tên là Lâm Dật Phi.
– Lâm Dật Phi?
Đội trưởng Long mắt sáng lên:
– Chủ tịch thành phố Lý điểm danh người đó?
Rất nhanh anh ta lại lắc đầu:
– Lần này thì khác, mấy tên hôm qua cậu ta đánh chẳng qua chỉ là đám du côn vô lại, bây giờ bên trong đều là những tay nguy hiểm có súng.
Đột nhiên trên mặt có vẻ ưu tư:
– Không xong rồi, tôi ngược lại không mong cậu ta ra tay, nếu không xảy ra chút chuyện gì, tôi làm sao ăn nói được với chủ tịch thành phố Lý!
Ngô Vũ Thân lạnh lùng nhìn anh ta một cái, không nói thêm gì nữa, vốn vừa rồi thấy Bách Lý Băng cũng ở bên trong, cậu ta còn có chút lo lắng, tuy nhiên biết nếu Lâm Dật Phi cũng ở bên cạnh cô, thì tuyệt đối sẽ không để cô bị tổn thương!
Ba người đi ra phòng quan sát, một người cảnh sát vội vàng chạy tới:
– Đội trưởng Long!
– Chuyện gì? Tiến triển phía bên kia sao rồi?
Đội trưởng Long nhíu mày.
– Bọn chúng muốn chúng ta trước mắt đưa vào ít đồ ăn thức uống, sau đó phải cung cấp hai chiếc xe, còn kêu chúng ta…
Người cảnh sát kia do dự một chút:
– Kêu chúng ta tống hết bảy triệu trên xe chở tiền vào hai chiếc xe đó.
Đội trưởng Long nghe xong cười lạnh nói:
– Con người chết vì tiền một chút cũng không sai, bây giờ bọn chúng còn nghĩ đến số tiền đó, cũng thật không dễ dàng, bọn chúng còn nói gì nữa không?
– Bọn chúng nói, sẽ cho chúng ta thời gian nửa tiếng bắt đầu từ bây giờ, nếu vẫn không làm hài lòng yêu cầu của bọn chúng.
Người cảnh sát kia giọng nói có chút run rẩy:
– Bọn chúng sẽ bắt đầu mười phút giết một người, cho đến khi chúng ta đồng ý mới thôi.
Đội trưởng Long trầm mặc một lúc lâu. Anh ta biết đám người này không phải đe dọa rồi để đấy, vừa rồi chúng đã giết một cảnh sát, nhìn từ báo cáo hiện trường, chí ít còn có hai thị dân chết oan uổng. Đối với chúng mà nói, giết một người và mười người đã không có gì khác biệt!
– Chuẩn bị xe trước đi, rồi bỏ tiền bên xe chở tiền vào.
Đội trưởng Long ánh mắt chớp động:
– Bảo tay súng bắn tỉa làm tốt chuẩn bị, bọn chúng nếu đi ra, nghe mệnh lệnh của tôi, tuyệt đối không được để chúng làm nguy hại đến người bên cạnh.
Người cảnh sát kia vội vàng đáp lại một tiếng rồi xoay người rời đi. Ngô Vũ Thân đột nhiên nói:
– Nếu bọn họ luân phiên rút lui thì sao?
Cậu ta đã hiểu được ý của đội trưởng Long, đầu tiên dụ bọn cướp ra ngoài, sau đó tranh thủ dọn luôn một mẻ.
Đội trưởng Long hơi sửng sốt, thơ dài:
– Trước mắt chỉ có thể đi một bước tính một bước, tùy cơ ứng biến.
– Bọn họ muốn đưa cơm, đưa nước vào, chi bằng để tôi vào thương lượng với chúng một chút xem sao.
Ngô Vũ Thân chậm rãi nói:
– Xem xem tình hình ở bên trong, nếu có thể khuyên bọn họ thả mấy con tin ra thì tốt quá rồi!
Đội trưởng Long nhìn cậu ta hồi lâu:
– Cậu xảy ra chuyện, tôi không gánh nổi trách nhiệm đâu.
Ngô Vũ Thân cười lạnh:
– Bây giờ anh đang suy nghĩ cho việc cứu người, hay suy nghĩ cho chức vị của mình?
Đội trưởng Long bỗng chốc mặt đỏ lên:
– Nếu cậu cũng bị bọn họ khống chế thì phải làm sao? Cậu đừng vọng tưởng rằng bọn họ sẽ giữ đúng tín điều gì mà hai nước giao binh, không giết sứ giả. Bọn chúng sẽ không ngại mà giết thêm một mạng cậu, tôi không chỉ không muốn mất đi vị trí này, hơn thế nữa là không muốn có thêm người chết.
Ngô Vũ Thân đột nhiên mỉm cười:
– Vừa rồi tôi nói có chút hơi quá rồi, xin lỗi anh.
Đội trưởng Long thở dài một tiếng, lắc đầu:
– Bây giờ nói những thứ này thì có tác dụng gì chứ, tuy nhiên… cậu thật sự tự tin là có thể ra chứ?
Ngô Vũ Thân cười nói:
– Vốn không có, nhưng Lâm Dật Phi ở bên trong, còn có cả Đặng Quốc Bảo, ba người chúng tôi đối phó năm người, khả năng nắm chắc vẫn lớn hơn đợi ở đây một chút! Nếu bọn cướp và con tin cùng ra một lúc, anh dám động thủ? Cho dù anh dám động thủ, bây giờ tình thế thành phố Giang Nguyên đang rất tốt, nếu lại chết thêm một vài người nữa, anh có thể trấn trụ được không?
Đội trưởng Long không do dự thêm nữa, giơ tay vẫy cấp dưới lại:
– Đi chuẩn bị thức ăn và nước uống.
Rồi tháo súng ngắn bên hông ra:
– Tôi biết bây giờ cậu không được phép mang súng nhưng lần này là trường hợp đặc biệt, có muốn cầm súng của tôi theo không.
Ngô Vũ Thân lắc đầu:
– Thôi đi, hai tên canh cửa của bọn chúng tuyệt đối sẽ không quên soát người, nếu để bọn chúng tìm thấy súng thì hỏng chuyện đấy.
Đội trưởng Long biết điều cậu ta nói là tình hình thực tế, anh ta trần ngâm phút chốc:
– Nếu cậu không nắm chắc được năm phần trở lên thì ngàn vạn lần không được ra tay. Tôi muốn bọn chúng ra ngoài, và cũng không muốn có thêm nhân viên thiệt mạng.
Ngô Vũ Thân vận động gân cốt một chút, cúi người buộc lại giây dày, chỉnh lại quần áo, nơi khóe miệng nhếch nụ cười lạnh:
– Anh yên tâm đi, nếu như có chuyện gì xảy ra, thì cứ đắp lên người tôi là được rồi!
Đội trưởng Long lắc đầu. Nhìn thấy cấp dưới đã mang đồ ăn và thức uống đến, một cái khay đầy ắp anh ta nhận lấy và đưa cho Ngô Vũ Thân:
– Cậu tự giải quyết cho tốt.
Ngô Vũ Thân gật gật đầu, không hề nói nhiều, một tay giơ khay, chậm rãi đi về phía cửa chính ngân hàng đi.
– Đội trưởng Long, cậu ta được chứ? Cậu ta tuy biết Đặng Quốc Bảo, nhưng Đặng Quốc Bảo không biết cậu ta. Tôi thật sự sợ hai người họ không ăn ý, sẽ ứng phó không được.
Phong Nguyên có chút lo lắng nói.