Mục lục
Lãng Tử Tại Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này hai cô gái mới cúi đầu xuống nhìn, phát hiện dưới đất ngoài nước đọng ra, thì còn một tầng bụi dày, phía trên còn in dấu chân người. Nhưng nếu phân biệt kỹ lưỡng là biết là dấu chân của ba người bọn họ. Bách Lý Băng không thuyết phục không được:

– Dật Phi, có phải đi đến đâu anh cũng cẩn thận như vậy không?

Lâm Dật Phi thầm nghĩ, nếu cứ thế xông vào như hai người, thì dự là đánh một người cũng không chết. Lúc hắn xuống đến mặt đất sớm đã kiểm tra tất cả mọi thứ trong thạch thất rồi. Cảm thấy ngoài sự giản dị khiêm tốn ra thì không có huyền cơ nào khác, chỉ có ba cái cửa là kỳ lạ.

– Anh chỉ nghĩ được sống lâu thêm chút.

Lâm Dật Phi cười nói:

– Anh quý trọng sinh mạng của mình hơn bất kỳ ai khác.

– Vậy anh nói ba cánh cửa này có cần mở ra không?

Bách Lý Băng vẫn tò mò, nói thêm một câu:

– Nói không chừng một trong số mấy cánh cửa này là lối thông ra bên ngoài.

– Cho dù mở lối đi nào, thì cái lối đi mà bên trái là vách đá thì tốt nhất là đừng mở.

– Tại sao?

Bách Lý Băng tiến lên trước hai bước, nhìn kỹ một chút, thấy Lâm Dật Phi không có ý trả lời, biết rằng chắc chắn là không có bẫy gì, nếu không thì hắn sớm đã là người đầu tiên xông đến rồi:

– Cánh cửa này có vẻ rất nặng, cũng rất chắc chắn.

Bách Lý Băng than thở:

– Đằng sau những cánh cửa kiểu này thường là cất giấu kho báu gì đó, Dật Phi, anh nói có đúng không?

Lâm Dật Phi nhìn cô một hồi lâu, nghiêm túc hỏi:

– Em nghĩ là sẽ có kho báu gì?

– Cái đó thì phải mở ra mới biết được chứ.

Bách Lý Băng nóng lòng muốn thử xem sao, nhưng lại không dám. Tuy nhiên thì cảm giác lo lắng ủ rũ vừa nãy tạm thời bị sự tò mò đuổi mất.

– Anh hy vọng em mở cánh cửa này ra rồi đừng có trận nước lớn nào ào ra.

Lâm Dật Phi cười khổ nói.

– Anh dọa em?

Bách Lý Băng cười nói:

– Bổn cô nương không sợ đâu.

Lâm Dật Phi than vãn:

– Một căn phòng có thể không có cửa sổ, nhưng bắt buộc phải có cửa, nếu không thì đi ra đi vào thế nào đây? Vì vậy trong số ba cánh cửa này, nhất định phải có một cánh cửa để đi ra ngoài. Cánh cửa này làm rất khéo, cũng rất kín đáo, cho dù là nước thì cũng không thể lọt vào được. Nhưng em đừng quên là bên ngoài đang ngập nước là nước, em mở cánh cửa này, thì rất có khả năng nước sẽ ập vào đây. Tuy chắc sẽ không mất mạng, nhưng tội thì chắc chắn sẽ không tránh được đâu.

Bách Lý Băng nghĩ một hồi, chỉ có thể thấy những lời Lâm Dật Phi nói cũng có chút hợp lý:

– Thế cánh cửa ở giữa thì sao? Chắc là không có huyền cơ gì chứ, em thấy dường như chỉ đẩy nhẹ cái là mở ra vậy.

Lâm Dật Phi chậm chậm gật đầu:

– Anh nghĩ nếu một người sống ở đây, gian phòng này sẽ thả một ít thức ăn hoặc vật lẫn lộn gì đó, hơn nữa em nói có lý. Cánh cửa này quả thật là đẩy nhẹ cái là mở, chắc là lúc chủ nhân của nơi này rời đi đã không đóng chặt.

– Chủ à, hiện giờ chúng ta chính là chủ của nơi này rồi.

Hai mắt Bách Lý Băng đột nhiên sáng lên:

– Có đồ ăn? Nhưng cho dù là có đồ ăn, chắc chắn cũng là mấy thứ ôi thiu rồi. Nhưng vẫn cứ đi xem sao, nói không chừng có thịt cá gì gì đó, mười mấy năm cũng không hỏng.

Thấy Lâm Dật Phi không phản đối, Bách Lý Băng cẩn thận đi đến chỗ cửa, muốn giơ tay đẩy, nhưng lại dừng lại, quay đầu nhìn, thấy hai mắt Lâm Dật Phi có ý cười, thì cắn răng lấy sức đẩy cửa. Chỉ nghe “kẽo kẹt” một tiếng vang nhỏ, cánh cửa đá nhìn có vẻ rất nặng, lúc đẩy thì lại không tốn quá nhiều sức.

Lâm Dật Phi và Tô Yên Nhiên cũng đi tới thoáng liếc nhìn, chỉ thấy bên trong lại sạch sẽ ngăn nắp, còn có cả mười mấy bình rượu để ở đó. Phía trên lại có sáp phong, Bách Lý Băng có chút tò mò:

– Thì ra sống ở căn phòng này là con sâu rượu.

Lâm Dật Phi cũng có chút tò mò, chậm chậm đi đến, nhưng vẫn rất cẩn thận nhìn xung quanh, đưa tay chọn một bình ước lượng:

– Bên trong đúng là có rượu thật, bình này chắc cũng khoảng năm lít rượu. Nhưng dường như là từ lâu lắm rồi, trọng lượng gia tăng, nhưng cũng chỉ khoảng năm lít.

– Có rượu là tốt

Bách Lý Băng hào hứng nói:

– Nghe nói rượu có thể lót dạ đấy, mười mấy bình rượu này có thể cho chúng ta trụ được mấy ngày.

Lâm Dật Phi không phủ nhận điều này, đưa tay phủi bỏ sáp phong phía trên mặt bình, có một mùi nồng đậm tỏa ra, cả gian thạch thất nồng nặc mùi rượu!

Lâm Dật Phi vẫn cẩn thận ngửi ngửi, chắc chắn không có độc, ngửa cổ uống hết nửa vò, lúc này mới lau bỏ rượu đọng trên miệng, trong phút chốc vẻ mặt hung phấn:

– Không ngờ lại là loại rượu Nữ nhi hồng hảo hạng.

Bách Lý Băng và Tô Yên Nhiên nhìn dáng hắn uống rượu đều bật cười:

– Sao lần này anh không khiêm nhường một chút, thì ra anh với con sâu rượu trong cái thạch thất này có chút duyên.

Lâm Dật Phi cười cười chỉ vào một bình rượu trên đất:

– Sáp phong ở đây đều nguyên vẹn đấy, có thể đủ cho chúng ta trụ được hơn ba ngày. Hôm nay lại có ánh nắng chiếu qua, chứng tỏ là trời sáng. Anh nghĩ hai ngày nước sẽ rút hết, mà cho dù nước không rút, thì phía trên thạch thất đã hiện ra bầu trời, chúng ta muốn ra ngoài thì cũng không phải chuyện khó. Nghĩ như vậy, anh thấy không cần quá tiết kiệm.

Hắn phấn chấn, đưa tay mở một bình nữ nhi hồng, vứt qua cho Bách Lý Băng:

– Băng nhi, đón lấy.

Bách Lý Băng hoảng sợ nghĩ như thế này thì làm sao bắt được đây, đành liều giơ tay ra đón, bình rượu năm trong tay rồi thì không ngờ nó lại nặng như thế. Cô không biết rằng, nội công mà Lâm Dật Phi dạy cho cô tuy không phải là loại cửu biệt thập bát lí, nhưng đã là loại thượng thừa rồi. Mấy ngày gần đây tuy cô không rat ay, nhưng chỉ cần tập luyện chăm chỉ nghiêm túc, đánh bại Tỉnh Điền Thứ Lang hay Cổ Chính Hùng gì gì đó tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì. Chỉ là chính cô vẫn chưa biết mà thôi.

– Em và Yên Nhiên cùng uống đi, làm ấm người một chút, đuổi hàn khí đi.

Lâm Dật Phi dặn dò:

– Nhưng rượu này cũng đã nhiều năm rồi, trong năm lít vốn chỉ có phân lượng ba bốn lít, nhưng độ mạnh đủ, đừng uống quá nhiều.

– Em thấy anh uống hết cả nửa vò ý.

Bách Lý Băng cười khanh khách đưa vò rượu đến trước mặt Tô Yên Nhiên:

– Sâu rượu luôn có tật phải không, sợ người khác uống nhiều phận của mình.

Lâm Dật Phi đã khoanh chân ngồi xuống, khóe miệng cười nhạt:

– Nếu em không sợ say, thì cứ thử xem. Ở đây cũng yên tĩnh, anh nghỉ một chút, hai em cũng nghỉ đi, đừng quấy rầy anh đó.

Hắn nói hai ngày đưa hai cô ra ngoài, giờ chưa có gì chắc chắn, chỉ uống nửa vò nữ nhi hồng, dường như lại trở về năm đó, Hoàn Nhiên Phi Hoa, ở giữa lòng núi cũng không thoát được mối quan hệ. Lâm Dật Phi than thở trong lòng, nếu ngươi nhất định muốn tìm ta, vậy được, đợi sau khi ta thoát ra ngoài, cứ chờ xem, mấy năm nay, người đã luyện được bản lĩnh gì lợi hại rồi.

– Yên Nhiên, cô nói Dật Phi có chuyện gì không?

Khi hỏi, trong lòng Bách Lý Băng cảm thấy hơi hoang mang lo sợ. Cô vốn nghĩ Đường Tăng cho dù là cao thủ tĩnh tọa thiền định, có điều đột nhiên phát hiện, so với Lâm Dật Phi dường như vẫn không bì kịp. Đường Tăng vẫn cần đến Tôn Hầu Tử đi lấy chút cơm bố thí mang về, còn Lâm Dật Phi ngồi một ngày một đêm vậy mà vẫn không nhúc nhích tí nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK