Mục lục
Lãng Tử Tại Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Vệ Hồng có chút hờn rỗi nói:

– Em chờ anh lâu như vậy anh cũng không nhắn tin tức gì cho em, không có cách nào đành tùy tiện lấy một người thôi, kỳ thực chúng ta không tính họ hàng gần đấy.

Bố Lâm Dật Phi cười đi tới nói:

– Dật Phi đứa nhỏ này lúc trước không dễ gì nói chuyện đâu, Chí Bình, khi các cháu kết hôn, Dật Phi cũng đang bận ôn thi nên không về dự lễ cưới được, dịp tết mới về để chúc mừng muộn cho hai đứa vậy.

Lâm Dật Phi tươi cười nói:

– Chúc mừng, chúc mừng.

Hắn thành tâm thành ý chúc mừng hai người bọn họ, anh chồng đi tới, Hà Vệ Hồng cũng không làm càn nói:

– Anh không đi chơi mạt chượt, còn tới đây làm gì?

– Anh họ của em về đây anh đương nhiên phải đến gặp rồi.

Chí Bình ánh mắt tràn đầy ghen tuông nhìn Lâm Dật Phi.

Lâm Dật Phi cuối cùng cũng hiểu được, xem ra khi thượng đế tạo ra con người, vốn đã không hoàn chỉnh, một người nhất định phải có một nửa ở bên ngoài, thậm chí không có người độc thân, chẳng qua là vì người đó chưa tìm thấy một nửa của mình mà thôi.

– Dì Hà, rốt cục có chuyện gì vậy?

Tiếu Nguyệt Dung cảm thấy buồn cười thấp giọng hỏi.

Cô nhìn thấy Hà Vệ Hồng kéo tay Lâm Dật Phi lôi đi với bộ dạng ẩn ý đưa tình, vốn cảm thấy bọn họ có sự đính ước từ khi còn bé, không biết đại hiệp Lâm Dật Phi này sẽ xử lý như thế nào? Cô that không ngờ kết cục sự việc lại kết thúc như vậy.

– Kỳ thực lúc nhỏ Lâm Dật Phi đối xử rất tốt với Hà Vệ Hồng.

Mẹ Lâm kéo tay Tiếu Nguyệt Dung giống hệt bộ dạng của Hà Vệ Hồng khi nãy nói:

– Khi đó, con bé này trông khá xinh đẹp, hễ có việc gì đều tìm tiểu phi nói chuyện, chúng ta thấy nó thích thằng tiểu Phi, khi đó hay true nó rằng, khi nào thằng tiểu Phi lớn sẽ cưới nó về cho thằng tiểu Phi. Nhưng không thể nghĩ được, không biết thế nào, con bé này, ai.

Bà tuy không nói ra điều gì nhưng Tiếu Nguyệt Dung vẫn có thể hiểu được một chút sự việc, ai cũng nói con gái càng lớn càng xinh, nhưng thật không ngờ, Hà Vệ Hồng lại ngược lại, xem bộ dạng cô ấy bây giờ, đừng nói Mẹ Lâm không đồng ý, thì Lâm Dật Phi kẻ đang học đại học kia cũng tuyệt đối không tán thành cuộc hôn nhân được sắp đặt kiểu thanh mai trúc mã này.

Mẹ Lâm cười nói:

– Sau này, không cần chúng ta phản đối. tiểu Phi đã không bằng lòng, nó nói nó chỉ coi Hà Vệ Hồng như em gái thôi, sau đó chúng ta chuyển đến Giang Nguyên, việc này cũng xem như truyện cười vậy. Con bé Hà Vệ Hồng này lại nhớ mãi không quên chuyện đó, mỗi lần Dật Phi quay về đều đến tìm nó, sau này Dật Phi lên đại học ít khi về nhà, xem sự tình là nó không tán thành.

Tiếu Nguyệt Dung nói nhỏ rằng:

– Kỳ thật cháu cảm thấy co Hà Vệ Hồng này tính tình ngay thẳng, có những lúc tính tình cũng rất quan trọng, cậu Chí Bình kia lấy được cô ấy là tốt cho anh ta đấy.

– Nói thì nói như thế.

Mẹ Lâm lắc đầu nói:

– Nếu sau này nó có tìm một cô khác là cái cô Phong, Phong Ba Ác.

– Là Phong Tuyết Quân sao?

Tiếu Nguyệt Dung không kìm được cải chính.

– À, không phải cô ấy, tiểu Phi lên Trung học, không thích nói nhiều, nó lẳng lặng thầm yêu Phong Tuyết Quân, khi lên đại học nó có chủ kiến của mình, nó quay về Hà Gia Thung một lần để tìm Hà Vệ Hồng, áu lần đó Hà Vệ Hồng khóc lóc một trận.

Mẹ Lâm cười khổ tiếp lời:

– Tiểu Phi điểm gì cũng tốt, chỉ mỗi tội con mắt chọn bạn gái là không tốt, con bé Phong Tuyết Quân mà nó chọn ta xem ra còn không bằng con bé Hà Vệ Hồng.

Tiếu Nguyệt Dung trong lòng thầm cảm thấy buồn cười, đúng là loạn điểm uyên ương không nắm được, trước kia chính là Lâm Dật Phi tự mình không biết làm gì, nhưng xét từ việc cự tuyệt Hà Vệ Hồng có thể thấy hắn xử lý việc rất quyết đoán, bây giờ Tiêu đại hiệp phải cảm ơn sự do dự không quyết kia của Lâm Dật Phi mới phải.

– Kỳ thực, Nguyệt Dung.

Mẹ Lâm nắm tay cô nói:

– Ta cảm thấy tiểu Phi và cháu…

Tiếu Nguyệt Dung cuốn quít rút tay ra nói:

– Ôi, cháu và Dật Phi chỉ là bạn, bạn rất thân, cậu ấy tìm cháu nhờ giúp đỡ, cháu nhất định sẽ giúp cậu ấy, nếu có việc cháu nhờ cậu ấy cậu ấy nhất định sẽ không từ chối. Bác đừng suy đoán lung tung bác nhé.

– Ai dà.

Mẹ Lâm thở dài, không nói gì nữa, ngày nay bọn trẻ không biết chúng nghĩ gì nữa, người thích lại không thích họ, người không thích lại cứ lăn xả vào không chịu rời. Không giống mình và bố thằng tiểu Phi khi trước, chỉ tặng vài lần cơm rồi quyết định về sống với nhau.

– Anh là Lâm Dật Phi sao?

Tuy Hà Vệ Hồng luôn miệng gọi hắn là anh họ bỗng có một cô gái gầy tong teo cảm giác chỉ có da bọc xương hưng phấn gọi hắn.

– Linh Đang, sao cậu lại biết?

Hà Vệ Hồng có chút ngạc nhiên hoirtrong lòng cô Lâm Dật Phi là một sự trân quý, mặc dù đã kết hôn nhưng cô vẫn luôn nhớ đến Dật Phi, nhưng từ trước đến nay chưa từng có bạn thưở nhỏ nào nhắc đến cái tên này, hoặc là cô cho rằng, mình không thi đỗ đại học, nhưng trong lòng có cái tên này cũng đủ đề bù đắp những thiệt thòi của bản thân, lúc này bạn cô lại gọi đến tên này khiến cô không khỏi ngạc nhiên.

– Anh có đúng là Lâm Dật Phi không?

Hai cô gái còn lại cũng cảm thấy Hà Vệ Hồng không thể quen được với người nào tốt đặc biệt nào nên đứng khá xa không vây quanh lại gần.

Nhưng các cô thật không ngờ người đó lại chính là Lâm Dật Phi.

Các cô từng này tuổi rồi, nhưng vẫn cảm thấy Lâm Dật Phi không được đẹp trai cho lắm, cách ăn mặc không được model, hắn ăn mặc có phần quê mùa, điều đáng khên duy nhất là cô gái đi cùng hắn, xem ra rất nổi bật, không biết tên tiểu tử này sao lại có được mối nhân duyên đó, phương xa có người trộm nhớ, bên cạnh còn có người bầu bạn!

Nhưng để mình nhìn cũng không thể thấy được điểm tốt nào của tên tiểu tử này, nhưng khi nghe đến ba chữ Lâm Dật Phi, bọn họ lại quan sát cẩn thận, thiếu chút nữa phun cơm đầy đất, ai mà ngờ được, Chiết Thanh tuyệt đỉnh võ lâm cao thủ lại là một người Hà Gia Thung hết sức bình thường như thế này.

Dĩ ngôn thủ nhân, thất chi tể dư; Dĩ mao thủ nhân, thất chi tử vũ.

Những lời này lấy từ “Sử ký- Trong ni đệ tử liệt truyện”, ý nghĩa đại khái của nó chỉ là, Khổng tử có hai đệ tử, một người là Tể đường, biết ăn nói, một người là Tử Vũ, tướng mạo xấu xí.

Khổng đại thánh nhân cũng có lúc mắc phải sai lầm, ông bắt đầu cho rằng Tể Dư biết ăn nói, khéo thiên biện, có thể là nhân tài để bồi dưỡng, còn Tử Vũ tướng mạo xấu xí, cho dù hắn muốn phụng dưỡng Khổng Tử e là ông cũng không thích.

Kết quả sau này Tể đường hay ăn nhác làm, không có nhân đức, chỉ thích ngủ trở thành tên rác rưởi, là khúc gỗ mục không thể điêu khắc được. Tử Vũ lại chu du đến Trường Giang, có đến hơn ba trăm người đi theo đệ tử của ông, danh dự rất cao, các chư hầu khắp nơi đều nhắc đến danh tiếng của Tử Vũ.

Khổng lão phu vì vậy mới cảm thán nói ra câu vừa nói ở trên, cảm thấy một người có diện mạo xấu xí cũng có thể trở thành người tài đức. Kỳ thưc không chỉ mỗi Khổng Lão Phu bị mắc sai lầm đấy, mà còn rất nhiều người gặp phải tình huống đó. Mãi không chấp nhận sự giáo huấn đó.

Cho nên Lâm Dật Phi không phải là thần tượng để các cô phải theo đuổi, không có hào quang, cũng giống như trước giờ các cô chưa bao giờ thấy qua biển vậy, biển chỉ giống như lớn hơn nước ao làng của các cô gọi là hồ, lớn hơn hồ một chút gọi là biển, đương nhiên cứ theo như vậy mà tính, biển chẳng qua chỉ là tập hợp của tất cả nước của các ao nước, hơn nữa các cô lại hoàn toàn tin vào điều đó.

Nhưng khi vừa nghe đến ba chừ Lâm Dật Phi, ánh mắt các cô đều ngóng trông, chỉ bởi vì tên của Lâm Dật Phi đã phủ khắp Giang Nguyên, toàn tỉnh, thậm chí toàn địa khu Hoa Nam.

Chủ sự của Bách Gia Hội thậm chí nghĩ sẽ tổ chức một khu nhà học viện võ thuật và mời Lâm Dật Phi làm hiệu trưởng đầu tiên của học viện võ thuật, rất nhiều tiền bối nhiệt tình ủng hộ sáng kiến đó, chỉ đợi tin tức đó được lan truyền ra để tranh nhau đi đăng kí, vì một khi thông tin đó được lan ra, chậm một chút danh sách sẽ kín đặc.

Mấy cô gái nỳ cũng không phải là người của Chiết Thanh, Linh Đang cô gái gầy trơ xương kia là fan hâm mộ của Trang Bố Kỳ, Thúy Phượng cô gái cao hơn một chút kia có thần tượng là Ôn Hùng, cô tiểu Ngọc tóc đỏ giống như em bạch mao nữ tiểu muội tóc đỏ kia lại sùng bái Tề Lạc Danh.

Các cô vẫn luôn nghiên cứu bàn luận, cuối cùng các cô thần tượng những anh chàng nào đẹp trai, người nào trông có dáng đàn ông, thậm chí vì những điều này đã xảy ra không ít lần cãi vã xung đột loạn lên không thoải mái chút nào.

Tuy nhiên những mâu thuẫn này lại được Lâm Dật Phi dễ dàng hóa giải, Lâm Dật Phi một người tuyết vời đi phía trước, đánh bại cả các thần tượng của các cô, được đai diện cho Hoa Nam đi thi đấu chung kết, thật có thể thấy thiên lý chi viễn, bất túc dĩ cử kỳ đại, thiên nhận chi cao bất túc dĩ cực kỳ thâm.

Cho nên các cô nhất trí cho rằng, chỉ có Lâm Dật Phi mới là khốc đấy, cũng có vị của nam nhân.

Chỉ có điều hơi đáng tiếc một chút chính là, các cô không giống như những fan cuồng hâm mộ, vì thần tượng mà chịu tang gia bại sản, cho dù tính mạng của cha cũng bỏ mặc, cho nên các cô thấy Lâm Dật Phi cũng chỉ coi là như đang xem qua TV mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK