Lâm Dật Phi lạnh lùng nói:
– Ông và bà ấy đi cùng nhau, người đi đường đều biết, ông bỏ mặc bà ấy, người đi đường cũng đều biết. Trong lúc đó, một người phụ nữ như bà ấy đã bị định đoạt kết cục rồi.
Kế Béo mềm nhũn người, lẩm bẩm nói:
– Thì ra cậu đã biết hết rồi, cậu biết hết rồi, vậy còn hỏi tôi làm gì?
Nói tới đây Kế Béo hơi rùng mình, lại có chút tuyệt vọng.
– Có điều tôi cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao biểu hiện của ông thâm tình như vậy, mà sao năm đó lại tuyệt tình như thế.
Lâm Dật Phi chậm rãi hỏi:
– Nếu ban đầu ông đã bỏ mặc mà bước đi, vậy giờ tại sao lại thâm tình như vậy khiến người ta căm ghét.
Kế Béo hai mắt thất thần nói:
– Hồ Hoa Anh chết rồi, Hồ Hoa Anh chết rồi, bà ấy chết rồi, tôi cũng không thể sống nữa.
– Ông vẫn không thể chết.
Lâm Dật Phi từ từ nói:
– Ông còn phải cùng tôi đi gặp Dương Hồng Nghiệp.
– Tôi không đi đâu hết.
Kế Béo đột nhiên mạnh mẽ nói:
– Việc của cậu có liên quan gì tới tôi, nếu cậu bất mãn thì có thể giết tôi.
– Giết ông…
Lâm Dật Phi giơ tay lên, lãnh đạm nói:
– Ông cho rằng tôi không dám…
Hắn xuất một chưởng, hai mắt Kế Béo liền nhắm nghiền lại, cảm giác sau đầu dường như bị một vật nặng gì đó tấn công, thật sự ông không rõ lực đạo của Lâm Dật Phi phát ra kiểu gì, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, trong giây lát liền mất đi tri giác.
Điều kỳ lạ là ông ta còn nghĩ ngợi một chút, hóa ra chết lại dễ dàng như vậy!
Khi Kế Béo tỉnh lại, không hề nhìn thấy âm tào địa phủ, đầu trâu mặt ngựa, thứ đầu tiên ông thấy là trần nhà, ẩm mốc lâu năm, lớp vôi bên trên đã bị bong choc lốm đốm, như là sắp muốn rơi xuống vậy, giống như quả tim của ông, treo ở nơi đó, sự chờ đợi bị rơi xuống là không thể tránh khỏi.
Một cô bé đột nhiên vui mừng kêu lên:
– Chú tỉnh lại rồi.
Trên người Kế Béo đang đắp một cái chăn rất dày, nhưng lại cảm thấy không thể sưởi ấm trái tim đã bị đóng băng của mình. Trong phòng chỉ có một chiếc giường sưởi, không lớn lắm, nhưng bếp lò thì lại rất rộng. Một điếu thuốc đồng gấp khúc thành góc vuông, thò ra bên ngoài cửa sổ. Kế Béo biết được đây là bố cục thường thấy của các gia đình phương Bắc, có điều hiện giờ lại có thể nhìn thấy các ngôi nhà ở kinh thành, vậy đây được coi là vùng ngoại ô rồi.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn tiến đến trước mặt ông, hai mắt tràn đầy niềm vui, cự ly rất gần. Kế Béo chỉ có thể nhìn thấy một cặp mắt to, đồng tử bên trong đen tuyền rất có thần, soi sáng bên trong là một kẻ mập mạp, khuôn mặt xám xịt.
– Chú, chú tỉnh lại rồi?
Cô bé giơ tay lên trước mắt huơ huơ mấy cái:
– Đây là mấy?
Kế Béo cảm thấy đầu vẫn còn choáng, nhưng vẫn miễn cường cười lên một cái, không biết là vì sao, chỉ cảm thấy đối với đứa bé này, thì bất cứ ai cũng không thể nổi nóng.
– Đây là ngón tay cái đúng không?
Ông cố ý trêu đùa, nhưng cũng nhìn xung quanh căn phòng chỉ có hai người bọn họ liền cảm thấy có chút kỳ quái.
– Chú có thể cười đùa rồi, xem ra không có chuyện gì rồi.
Cô bé cười nói:
– Chú ơi, chú có khát không, mẹ cháu nói người bệnh cần uống nhiều nước.
Cô bé cầm tới một phích nước nóng cao bằng phân nửa cô bé, cố hết sức rót ra một chén nước ấm.
Kế Béo nhìn dáng điệu của cô bé, không nhịn nổi liền hỏi:
– Cẩn thận đó, cận thận khỏi bị phỏng.
Cô bé mỉm cười nói:
– Không sao, chú, khi mẹ cháu bị bệnh cũng cần cháu rót nước mà.
Kế Béo cảm thấy hơi kỳ lạ, lẽ nào Lâm Dật Phi lỡ tay, chỉ đánh mình ngất đi, sau đó tùy ý ném mình xuống một khe cống ngầm nào đó, rồi được mẹ của cô bé này cứu giúp trở về?
Kế Béo hỏi:
– Mẹ cháu đâu rồi?
– Chú Lâm nói mẹ đã đi đến một nơi rất xa, mẹ rất bận, nhưng mẹ sẽ nhanh chóng trở về với cháu.
Thanh âm của cô bé thấp xuống, bưng chén nước nóng hôi hổi tới:
– Chú ơi, uống chút nước đi, cẩn thận bị phỏng.
– Chú Lâm?
Trái tim Kế Béo lặng xuống:
– Chú Lâm nào?
– Chú Lâm chính là chú Lâm.
Cô bé cảm thấy rất kỳ lạ:
– Lại còn chú Lâm nào nữa sao?
Kế Béo từ từ ngồi dậy, muốn lật chăn bông ra, nhưng cô bé lại dùng bàn tay nhỏ ấn lấy ông nói:
– Chú Lâm nói chú bị bệnh rồi…
Cô bé chưa nói hết lời thì Kế Béo đã dùng sức lật ra, tức giận nói:
– Gặp chú Lâm quỷ sứ của ngươi, Lâm Dật Phi, ngươi mau ra đây, ngươi thích chơi đùa như vậy đúng không, ngươi cho rằng tất cả mọi người đều bị ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay đúng không, ngươi mau ra đây, chui ra đây, ông đây không sợ ngươi đâu.
Cô bé hơi hoảng sợ lúp về phía góc tường, không rõ chú mập mạp vốn dĩ hòa nhã này tại sao đột nhiên lại dữ tợn như vậy, muốn khóc lên nhưng lại không dám.
Kế Béo nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của cô bé liền có chút không đành lòng, liếc nhìn bốn phía xung quanh một cái, trong phòng trống rỗng, chỉ có một chiếc ghế nhỏ, liền với tay ra lấy, gọi cô bé tới ngồi một chút:
– Cháu bé, mẹ cháu đâu rồi.
Cô bé đành nhắc lại một lần nữa:
– Mẹ đã đi tới một nơi rất xa.
Lúc này Kế Béo mới ngây người ra một lúc, phát hiện vấn đề này đã hỏi một lần, vì an ủi tinh thần hoảng sợ của cô bé nên thuận miệng hỏi:
– Cháu tên gì?
– Cháu tên là Ngọc Nhi.
– Cháu họ gì?
– Cháu họ Kế, Kế Noãn Ngọc!
Kế Béo nghe tới đây liền ngây người ra, đột nhiên cảm thấy máu dồn lên não, giống như sóng biển đập tới mở ra vùng ký ức phủ đầy bụi của ông, ông nhớ có một cô gái từng nói với mình:
– Anh Lương, con của chúng ta sau này sẽ đặt tên là Noãn Ngọc được không?
Trong mơ hồ, ông chỉ nghe thấy linh hồn của chính mình hỏi theo bản năng:
– Vậy mẹ cháu họ gì?
– Mẹ cháu họ Hồ.
Trong giây lát đầu óc của Kế Béo quay cuồng, ngồi thuoj xuống đất một cách vô lực, kinh ngạc nhìn cô bé trước mặt, trong lúc đó nước mắt liền rơi trên khuôn mặt!
– Chú, chúng ta về thôi…
Trong công viên vui chơi trẻ em, đâu đâu cũng không tiếng cười đùa của trẻ nhỏ, vui mừng chạy về phía cha mẹ của mình, kêu lên muốn bắt đầu vòng trò chơi của mình. Ngọc Nhi ngẩng đầu ngây ngô nhìn Kế Béo, kỳ thực cũng muốn giống như các bạn nhỏ khác, lao vào lòng ông. Cô bé nhìn Kế Béo, cô bé là một đứa trẻ dễ dàng thỏa mãn, nhưng lại cũng có chút ghen tị với các bạn nhỏ khác, mọi người đều có cha mẹ của mình, mình lại chỉ có mẹ, không có cha!
– Tại sao?
Kế Béo cảm thấy hơi lạ hỏi:
– Chỗ này không vui sao?
– Không phải, ban đầu khi tới chỗ này, ban đầu biết được còn có cái thú vị như vậy.
Sắc mặt Kế Béo thay đổi, nhưng lại phá lên cười, một tay chống thắt lưng nói:
– Mệt gì mà mệt, chú sẽ dẫn cháu đi tới Trường Thành, rất vui đấy.
Lâm Dật Phi đứng nhìn từ phía xa, nhìn Kế Béo lại thấy có chút khó hiểu, hắn không rõ tại sao Kế Béo lại đối xử với Ngọc Nhi như với con gái của mình, lại cũng không chịu nói mình là cha đẻ của con bé.
– Vậy cháu vẫn muốn chơi một vòng ngựa gỗ nữa.
Ngọc Nhi chỉ vòng xoay ngựa gỗ lúc lên lúc xuống ở phía xa xa, bên đó vang lên tiếng nhạc rất êm tai. Một người ngồi lên, nhìn ánh đèn muôn màu khiến lòng người say đắm, âm nhạc du dương, bóng người xoay tròn như đèn kéo quân khiến mỗi người đều có những cảm xúc khác nhau.
Kế Béo nhìn ngựa gỗ, miễn cưỡng cười, làm bộ dạng hăng hái, nhiệt tình:
– Không vấn đề gì.
– Chú thật là tốt.
Ngọc Nhi vỗ tay một cái, bổ sung thêm một câu:
– Tốt như chú Lâm vậy.
Kế Béo ngưng lại một chút, đột nhiên giảm thấp âm lượng xuống nói:
– Ngọc Nhi, cháu thích tên béo mập như chú nhiều hơn hay thích chú Lâm nhiều hơn?
– Đều thích như nhau.
Ngọc Nhi chớp chớp mắt, không rõ tại sao nhất định phải lựa chọn.
Kế Béo thở dài, véo mặt một cái:
– Chú Lâm có gì tốt, cả ngày đều giữ cái bộ mặt đó, giống như ngồi tự kỷ nói chuyện vậy.
– Nhưng chú ấy tìm được cho cháu một chú béo mập thú vị, giống dì Giai Giai của mẹ chơi với cháu.
Ngọc Nhi chớp chớp mắt mỉm cười:
– Chú mập ơi, chú nói chú ấy giả bộ ngầu, có phải là cũng nên thông cảm một chút không?
Nghe cô bé gọi mình là chú, Kế Béo cảm thấy chua xót trong lòng, nhưng vẫn phá lên cười nói:
– Đúng vậy, chú thực sự là không quen với loại ngầu đó. Ngọc Nhi, đợi đến khi cháu lớn lên, cháu mới biết chú mập này mới thực sự là một người đàn ông chân chính.
– Nhưng cháu đã lớn rồi, còn phải gả cho một người đàn ông như chú Lâm vậy.
Ngọc Nhi cười đáp:
– Cháu không thích cái bụng to như chú mập vậy, dì Giai Giai mua búp bê vải cho cháu đều giống như chú Lâm vậy.
Kế Béo sửng sốt.
Vòng quay của ngựa gỗ từng vòng, từng vòng không ngừng, Kế Béo ngồi trên ngựa gỗ, dường như không tương ứng với tỉ lệ lắm, nhưng ông chỉ ngắm khuôn mặt của Ngọc Nhi, không để ý người khác đang chỉ chỉ trỏ trỏ. Nếu đây có thể coi là loại cuộc sống thì ông thực sự hy vọng cuộc sống này vĩnh viễn không ngừng lại. Có điều ông biết rằng, khoảng khắc giống như ngựa gỗ rốt cuộc cũng phải dừng lại, thì đời người cũng như vậy.
– Kế Lương tại sao không nhận Ngọc Nhi.
Đàm Giai Giai ở phía xa và Lâm Dật Phi cách đó vài bước, khoảng cách giữa những người xa lạ, đều là đứng ở bên cạnh hàng lan can chỗ trò chơi, thấp giọng hỏi:
– Ngọc Nhi cần một người cha như ông ấy, tôi thấy ông ấy cũng rất thích Ngọc Nhi, tuy ông ấy chưa nói ra, nhưng ông ấy chắc chắn hiểu được Ngọc Nhi chính là con gái ông ấy.