- Vậy nên anh đoán là thủ hạ của Hoàn Nhan Phi Hoa sao? Hai mắt Bách Lý Băng tỏa sáng: - Cô ta tuyên chiến với anh sao?
- Không hẳn là tuyên chiến. Lâm Dật Phi chậm rãi nói: - Chỉ có điều có nhiều lúc em không muốn quan tâm mà cũng không được.
- Thì ra là thế. Bách Lý Băng có chút hiểu ra, trầm mặc.
- Băng Nhi, em về trường đi. Đột nhiên Lâm Dật Phi nói: - Chỉ sợ từ nay về sau xảy ra nhiều chuyện, em ở cạnh anh thì cũng không tiện.
- Được. Bách Lý Băng không giống với những người khác, cứ nhất định phải cùng chung hoạn nạn với hắn vì cô biết với bản lĩnh của cô, không bị liên lụy đã là tốt lắm rồi: - Dật Phi, anh phải cẩn thận đấy.
Lâm Dật Phi gật đầu:
- Anh tiễn em.
- Không cần đâu. Bách Lý Băng cười khổ lắc đầu: - Anh ở bên em được một lúc, cũng có thể là cả đời, nếu đã như vậy thì để ý khoảnh khắc này làm gì chứ? Nhưng có một cách giải quyết rất tốt.
- Hả? Lâm Dật Phi hỏi một câu.
- Rắc rối thì lúc nào cũng có, nếu như anh muốn nhất lao vĩnh dật (vất vả một lần rồi hưởng phúc cả đời) thì phải giải quyết tận gốc, tìm được nguồn gốc gây ra rắc rối. Bách Lý Băng cười cười, khoát tay nói:
- Dật Phi, lần này em sẽ đi, vốn em tưởng mình có thể giúp anh giải quyết những vấn đề này nên mới vội vã đến đây nhắc nhở anh. Cô nói đến đây thì tràn đầy tình ý: - Chỉ có điều em thấy đúng là thừa thãi, điều em có thể làm được hiện giờ chỉ là cách anh xa một chút thôi.
Lâm Dật Phi nhìn cô rất lâu: - Từ trước đến nay em chưa từng làm điều gì thừa thãi cả, nếu như đây cũng được coi là làm điều thừa thãi thì anh chỉ hy vọng những chuyện thừa thãi như thế này có thể nhiều hơn một chút.
Bách Lý Băng mỉm cười, băng tuyết vì vậy mà tan ra, khi hai người cùng gắn bó bên nhau chỉ cảm thấy sự ấm áp trong lòng người kia.
Bách Lý Băng lập tức lên máy bay trong ngày hôm đó, về đến thành phố Giang Nguyên cũng chỉ hết hai tiếng đồng hồ. Do băng tuyết mùa đông của thành phố Giang Nguyên mang vẻ xuân sắc nên tâm trạng Bách Lý Băng cũng tốt hơn một chút. Cô rất lo lắng cho Tô Yên Nhiên nhưng cô biết võ công của mình vẫn còn kém xa những Ninja kia. Nếu Lâm Dật Phi một mình lâm trận thì có thể nắm chắc phần thắng nhưng nếu thêm cả cô đi theo nữa thì hắn lại phải phân tâm để ý đến cô nữa, nếu đã như vậy thì chiêu này của cô cũng được coi là một lựa chọn thông minh. Cô ít nhiều cũng biết tính khí của Hoàn Nhan Phi Hoa, cô chỉ biết nếu như cô ta đã lấy Tô Yên Nhiên ra uy hiếp Lâm Dật Phi tiếp tục điều tra mọi việc hoặc lưu lại chút dấu vết để hắn đi thảo nguyên thì chắc hẳn sẽ không gây rắc rối cho cô nữa.
Chậm rãi bước trên đường ở Giang Nguyên, nghĩ đến việc ít nhiều cũng có thể gặp lại bạn bè cũ, Bách Lý Băng nở một nụ cười. Lâm Dật Phi nhất định có thể xử lý tất cả mọi chuyện, hắn có bản lĩnh này. Bách Lý Băng kiên định nghĩ nhưng ánh mắt lại rơi xuống một bà cụ phía trước.
Bà cụ có mái tóc trắng xóa, bước đi ít nhiều cũng có chút tập tễnh, một mình chống gậy đi trên đường, bóng lưng có chút cô độc cho thấy sự vô tình của thời gian. Bách Lý Băng nhìn thấy, muốn qua đó dìu bà cụ nhưng giây lát lại bỏ ý nghĩ này đi, rất nhiều người già không chịu nhận mình đã già, anh qua đó đỡ dìu người ta, có lẽ người ta sẽ cảm kích nhưng chưa hẳn là trong lòng sẽ vui vẻ nhưng không hiểu tại sao, đột nhiên trong lòng cô nảy ra một cái bóng. Không biết cái người Quân Ức có quan hệ gì với mình kia nếu như sống đến hiện giờ thì phỏng chừng cũng tang thương như vậy nhỉ?
Bước đi của bà cụ không vững, đột nhiên như vấp phải cái gì, thân hình khẽ nhoáng lên một cái, dáng vẻ như sắp ngã xuống đất. Bách Lý Băng không kịp nghĩ nhiều, bước một bước dài đến bên cạnh bà cụ, giơ tay nâng cánh tay của bà rồi cười nói: - Bà ơi
Nhưng đột nhiên cô im bặt, trên mặt lộ ra vẻ hoang mang kỳ lạ. Cô nhìn khuôn mặt của bà cụ, tuy có chút nếp nhăn nhưng đôi mắt vẫn rất sáng và có thần, nhưng điều khiến cô hoang mang không phải là đôi con ngươi kia mà là khuôn mặt của bà cụ đó có vẻ mơ hồ quen thuộc. Bà cụ cười cười, khóe miệng hiện lên một tia cười quỷ dị: - Cô gái, cháu đúng là người tốt bụng.
Bách Lý Băng mới cảm thấy có gì đó không ổn thì đã cảm thấy cổ tay nhói lên sau đó toàn thân vô lực. Trong sự hoảng hốt, cô mới định rút cổ tay lại nhưng động tác của bà cụ còn nhanh hơn, chỉ khẽ vươn tay đã đánh trúng yếu huyệt của cô. Khi Bách Lý Băng mềm nhũn người ngã xuống vẫn luôn nhìn chằm chằm khuôn mặt đó, đột nhiên có cảm giác tang thương của chính bản thân mình mấy chục năm sau.
Lâm Dật Phi trở lại khách sạn cũng không có chuyện gì, trong đó cảnh sát có đến một lần hỏi một chút chuyện của Tô Yên Nhiên. Lâm Dật Phi nói những chuyện nên nói, nói những gì không nên nói cũng không có tác dụng gì cả. Đàm Giai Giai hết kỳ vọng rồi lại thất vọng nhưng vẫn gọi điện hỏi thăm mỗi ngày một lần. Cô cảm thấy Lâm Dật Phi quả thực quá điềm đạm, đáng lẽ hắn phải chạy đôn chạy đáo lên mới phải nhưng cô cũng không nhận được tin tức có ích nào nên chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Lâm Dật Phi.
Lâm Dật Phi không đợi được tin tức của người mà Hoàn Nhan Phi Hoa phái đến nhưng lại nhận được điện thoại của Triệu Mộng Điềm, trong điện thoại cô bảo hắn đến để diễn thử, thời gian này đã chuẩn bị được rất nhiều, mấy diễn viên chính quay thử mấy cảnh xem hiệu quả thế nào.
Lâm Dật Phi buông điện thoại xuống còn run lên một hồi, nghe thấy giọng của Phương Vũ Dương truyền tới: - Sư thúc, chú nói xem gần đây cậu ta đang làm gì vậy? Sao cháu cứ cảm thấy cậu ta như không có chuyện gì xảy ra vậy.
- Cháu nói sai rồi, nếu như cậu ta không có chuyện gì thì còn phải làm gì nữa chứ? Giọng điệu Trần Lương Hòa có chút mỉa mai, dường như còn có ý khác.
- Liệu cậu ta có mắc câu hay không? Phương Vũ Dương lại hỏi.
- Kế này của cháu có thể nói là áo tiên không thấy vết chỉ khâu (vô cùng kín kẽ).
Trần Lương Hòa chậm rãi nói: - Cháu yên tâm đi, chắc chắn không có lý nào mà lại thất bại cả.
- Vậy cháu phải đi xem thế nào mới được. Giọng điệu Phương Vũ Dương thoạt nghe vô cùng vui vẻ.
Lâm Dật Phi mặc áo khoác bước ra khỏi cửa, khóe miệng nhếch lên nụ cười thản nhiên. Khi gặp Triệu Mộng Điềm thì hắn có chút kinh ngạc, hắn không ngờ hiệu suất làm việc của Triệu Mộng Điềm lại cao như vậy. Một trường quay to lớn bằng phẳng đã xuất hiện, toàn bộ quang cảnh rất có vẻ cổ kính và gió bụi của mấy chục năm trước.
- Lâm Dật Phi, vất vả cho anh rồi. Triệu Mộng Điềm đang đọc kịch bản, hơi hơi cau mày, khi nhìn thấy Lâm Dật Phi thì hơi mỉm cười.
Không ngờ Tần Vũ, Hách Hi Nhân và Tề Lạc Danh đều có mặt ở đây, họ thấy Lâm Dật Phi đến thì đều đến chào hỏi một câu, cho thấy mọi người làm việc lớn thì sẽ không quan tâm đến tiểu tiết, không còn để ý đến chút ân oán trước kia nữa nhưng ánh mắt họ nhìn Lâm Dật Phi ít nhiều cũng có chút ao ước.
Lâm Dật Phi cười cười: - Không vất vả chút nào, tôi thấy đạo diễn Triệu chuẩn bị những thứ này mới vất vả ấy.
Triệu Mộng Điềm có chút cởi mở cười cười: - Chẳng còn cách nào khác, ai bảo tôi muốn quay một bộ phim khiến toàn thế giới phải yêu thích chứ? Không bỏ ra thì làm gì có thu hoạch. Đúng rồi, chúng tôi không có nghi thức khai máy tuyên truyền họp báo lấy may mắn gì đó, có lẽ sau này sẽ có, hiện giờ chỉ là tìm cảm xúc nên cũng không cần. Hiện giờ chúng ta phải quay sáu phân đoạn, anh có ba phân đoạn, tôi đã tìm được một nữ chính rồi, Viên Viên, lại đây gặp mặt sư phụ của cô đi.
Một cô gái thuần khiết mộc mạc bước đến, ôm quyền thi lễ, trông rất ra dáng: - Sư phụ!
Hiển nhiên cô đã đến được một lúc và mặc trang phục diễn rồi. Bộ quần áo mộc mạc kia ngoài những chỗ tầm thường còn có mấy chỗ vá, dung mạo của cô tuy không được coi là thanh thuần thoát tục nhưng hai con ngươi đen như mực cũng rất linh động.
Lâm Dật Phi cũng có chút ngạc nhiên:
- Chuyện này là thế nào đây?
- Trong kịch bản thì cô ấy là đồ đệ của anh, cũng chính là Quân Ức. Triệu Mộng Điềm mỉm cười: - Dật Phi, tôi vì tìm đồ đệ này cho anh mà tốn không ít công sức đâu đấy.
- Nền tảng võ công của cô ấy cũng không tệ. Lâm Dật Phi cười cười; - Xem ra đúng là cô đã tốn sức rồi.
Trong lời của hắn có thâm ý nhưng dường như Triệu Mộng Điềm không nghe ra được, cô lắc lắc đầu: - Dật Phi, cái này thì anh không nên rồi, hiện giờ tôi vất vả là đúng thôi nhưng anh đúng là một cao thủ, chỉ nhìn một cái đã có thể nhìn ra cô ấy đã từng luyện võ. Cô ấy họ Hạ, tên đầy đủ là Hạ Viên Viên, hình như cũng có chút quan hệ với anh.
Lần này Lâm Dật Phi cũng có chút nghiêm túc: - Hạ Viên Viên, không biết cô có quan hệ gì với Hạ Vĩnh Tàng tiên sinh không vậy?
- Là cháu gái ruột, không thể giả được. Triệu Mộng Điềm mỉm cười.