Mục lục
Lãng Tử Tại Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt của nam tử còm nhom liếc ngang liếc dọc. Trình độ của đồng bọn như thế nào y đều biệt. Nhưng người thiến niên kia chỉ một đá thôi đã đá văng đồng bọn của mình đi xa năm, sáu mét. Tiểu tử này lấy đâu ra sức mạnh như vậy?

Tiếu Nguyệt Dung cũng kinh ngạc nhìn người thiếu niên. Mặc dù cô biết Lâm Dật Phi có võ công, nhưng điều đó hoàn toàn khác với việc đánh nhau trong phim. Cô còn chưa thấy Lâm Dật Phi ra tay, nhưng chỉ trong nháy mắt, tên du côn hung thần ác sát kia đã bay đi rất xa. Xem ra xương cốt phải bị gãy mấy cây.

- Cậu không thể làm như không thấy sao? Làm như vậy, mặt mũi của tôi còn đâu. Huynh đệ, cậu thuộc bang phái nào, nói cái tên xem. Nam tử còm nhom đã như con vịt bỏ vào nồi, miệng còn cứng.

Lâm Dật Phi cười, nói: - Con dao găm này không tồi.

Nam tử gầy còm khẽ giật mình, không hiểu ý của hắn.

Để hai ngón tay lên đầu con dao gắm, tiếu dung trên mặt Lâm Dật Phi không đổi: - Có phải hay không các ngươi còn muốn tìm người trả thù.

Đinh một tiếng, nam tử gầy còm trợn tròn mắt, miệng há hốc không thể khép lại, cái cắm thiếu chút nữa rơi xuống. Con dao găm bằng thép nguội của đồng bọn rõ ràng bị người thiếu niên dùng hai ngón tay bẻ đứt một đoạn. Lâm Dật Phi búng ngón tay, một tia hàn quang bay thẳng tới người nam tử.

Còn chưa kịp trốn tránh, hàn quang kia đã bay qua má của người nam tử, rồi cắm vào bức tường phía sau. Lâm Dật Phi ném phần còn lại của con dao găm rơi xuống chân người nam tử, thản nhiên nói: - Hiện tại ngươi còn muốn trả thù hay không?

Nhìn con dao găm còn một nửa, người nam tử gầy nhom run cầm cập, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra. Y biết vừa nãy không phải là người thiếu niên ném hụt, mà là hắn cố tình làm như vậy. Nếu mảnh dao cắm vào người mình thì chắc trên người mình đã có một lỗ thủng rồi.

- Xin lỗi, xin lỗi. Người nam tử gầy gò lấy lại tinh thần: - Là do tiểu đệ có mắt không tròng, mong đại ca chớ trách. Nam tử cúi đầu khom lưng, còn kém quỳ xuống xin lỗi. Lâm Dật Phi cười lạnh một tiếng, kéo tay Tiếu Nguyệt Dung còn đang sững sờ:

- Đi thôi.

Đợi hai người đi không thấy bóng dáng, người nam tử nhỏ gầy mới dám đi tới chỗ đồng bọn: - Hắc Long, ông không sao chứ? Thấy đồng bọn không nhúc nhích, trong lòng tên gầy nhom có chút sợ hãi, cơ hồ cho rằng đồng bọn của mình bị người thiếu niên đá chết.

Hắc Long chật vật ngồi dậy, nhìn xung quanh một lát: - Hắn đi rồi à Sấu Hầu?

Nhìn chằm chằm vào đồng bọn, Sấu Hầu hơi bất mãn: - Thì ra là ông giả chết.

- Ông tưởng rằng tôi như ông à? Hắc Long sầu khổ nói: - Vừa nãy tôi suýt nữa bị hù chết. Tôi chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, cả người liền bay lên. Tôi còn tưởng rằng mình sẽ bị ngã chết. Nhưng lúc rơi xuống lại không thấy quá đau. Hắc Long hơi kỳ lạ nói: - Lúc đó tôi không dám đứng lên. Ai biết liệu sau khi đứng lên, tiểu tử kia lại đi lên đá cái nữa. Lúc đó cái mạng chắc cũng đi tong.

- Đủ rồi, đủ rồi. Sấu Hầu hắc hắc cười lạnh: - Ông đúng là anh em tốt, giả vờ chết để tôi ra mặt đỡ đòn.

- Ông là người lanh lợi, sao chịu hại được. Hơn nữa tiểu tử kia có vẻ không phải là hạng người tàn nhẫn.

Hắc Long cười khan một tiếng: - Không biết tiểu tử kia có từng học võ không mà lợi hại như vậy.

- Đâu chỉ lợi hại? Sấu Hầu không ngừng cười lạnh. Đứng lên nhặt con dao găm mà Lâm Dật Phi vừa vứt: - Ông xem mà xem, ông có thể dùng ngón tay bẻ gãy con dao ngày không? Lại chỉ vách tường ở phía sau: - Hắn ném đoạn còn lại cắm vào tường, ông đi nhìn xem ông có thể làm được không?

Nhìn cái lỗ ở trên vách tường, lại nhìn nửa con dao găm trên tay Sấu Hầu, Hắc Long hít một hơi khí lạnh: - Hắn bẻ gãy? Vừa này y nằm giả chết, nên không biết chuyện về sau.

Trong mắt Sấu Hầu lộ vẻ sợ hãi, chậm rãi gật đầu.

- Trời ạ, hắn có phải là người hay không. Hắc Long kinh hãi: - Lão đại của chúng ta, Đao Ba Lý cũng không có khả năng đó. Chẳng lẽ hắn là một cao thủ?

- Đâu dừng lại ở mức cao thủ. Sấu Hầu cười khổ: - Nói thật, tôi cũng biết một chút võ vẽ. Liếc mắt nhìn Hắc Long: - Đương nhiên không phải vớ vẩn như ông rồi. Nhưng tôi vẫn cảm giác, so với người đó, tôi chỉ như trẻ con bi bô tập nói mà thôi.

Hắc Long cười khổ nói: - Ông cũng biết tôi rồi đấy, tôi chỉ được cái cao to, khỏe mạnh. Dọa người thì được, liều mạng thì được, nhưng gặp phải cao thủ như vậy, không phải, là cao thủ trong cao thủ, thì ngay cả một chút may mắn cũng không có. May mà phong cách làm việc của hắn không giống với lão đại Đao Ba Lý. Bằng không mạng nhỏ của hai chúng ta đến hôm nay là kết thúc.

Trong mắt của Sấu Hầu lộ vẻ hoang mang: - Cô gái kia là ai vậy nhỉ, vì sao tôi lại thấy quen quen.

Hắc Long vỗ đầu một cái: - Ông không nhắc thì tôi không để ý. Tôi cũng thấy cô gái đó quen quen.

Bỗng nhiên hai mắt y tỏa sáng:

- Tôi nhớ ra rồi. Cô ta là y tá của bệnh viện An Bình. Lần trước lão đại bị Trung Nghĩa Bang chém bị thương, không phải chúng ta đã dẫn lão đại tới bệnh viện băng bó đó sao. Gặp qua cô ta một lần, nhưng chưa nói chuyện qua.

Sấu Hầu gật đầu: - Đúng là y tá của bệnh viện An Bình.

- Có muốn tìm cơ hội bắt cô ta không? Trong mắt Hắc Long hiện lên tia dâm tà: - Cô gái kia rất đẹp, đoán chừng là bạn gái của tiểu tử đó.

Sấu Hầu lạnh lùng cười: - Ông chán sống thì cứ đi mà làm. Tôi còn muốn giữ cái mạng này để ăn tết.

Hắc Long cười khan, gãi đầu: - Cô gái kia không có bản lĩnh gì, tôi không tin hai anh em chúng ta không làm gì được. Chẳng lẽ cơn tức này bỏ qua như vậy?

- Hả giận tuy quan trọng. Sấu Hầu lạnh lùng nói: - Nhưng cái mạng còn quan trọng hơn. Ông cho rằng tên đó dễ đối phó vậy à? Tôi luôn cảm thấy tiểu tử đó là một nhân vật hung ác, khó nhằn. Thực ra lúc hắn trừng mắt nhìn tôi, tim tôi như thoát khỏi lồng ngực. Nói thật, lúc tôi đối diện với lão đại Phủ Đầu của Trung Nghĩa Bang, cũng không sợ hãi như vậy. Tôi cảm thấy hắn đã giết qua không ít người.

Sự sợ hãi như căn bệnh truyền nhiễm lan tới người Hắc Long. Nhìn nhìn đầu ngõ đen kịt, Hắc Long rùng mình một cái:

- Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì.

Sấu Hầu chậm rãi khôi phục bình tĩnh: - Làm gì? Khóe miệng lộ vẻ mỉm cười: - Điều đầu tiền là không đắc tội hắn. Nhưng có thể lợi dụng hắn để đối phó với Trung Nghĩa Bang.



Rời ngõ nhỏ một khoảng cách xa, Tiếu Nguyệt Dung không ngừng quay đầu lại nhìn, cơ hồ cho rằng mình đang nằm mơ.

- Y tá Tiếu, nhà của em rốt cuộc ở đâu?

Nhìn người thiếu nữ bên cạnh có vẻ rụng rời hồn vía, Lâm Dật Phi nhịn không được hỏi. Cứ đi như vậy, chỉ sợ tới trời sáng cũng không tống cô nàng về được.

Lấy lại tinh thần, Tiếu Nguyệt Dung nhìn về phía trước, nhịn không được cười nói: - Còn cách đây vài trăm mét nữa. Qua vài tòa nhà là tới.

Hai người đi tới một khu chung cư. Lâm Dật Phi ngẩng đầu nhìn lên, có chút ngạc nhiên. So với đại học Chiết Thanh hoặc là bệnh viện An Bình, hoặc những tòa nhà lớn ở trung tâm, nơi này có thể nói là cũ nát và sập sệ. Hắn rất ít thấy có khu chung cư cũ kỹ như thế này ở trong thành phố.

Tiếu Nguyệt Dung mỉm cười nói: - Trước đây cha em là công nhân, tòa nhà cũng là do công ty xây dựng cho công nhân. Đã lâu rồi, nhưng không có tiền mua nhà mới, đành ở tạm. Nơi này đương nhiên không bằng nhà của anh rồi…Lâm Dật Phi, nhà của anh có lớn không? Trong lòng có chút không yên. Cô sợ người thiếu niên này khinh thị mình. Cho dù bình thường cô không thèm quan tâm tới cái nhìn của người khác.

- Như vậy đã không tồi rồi. Lâm Dật Phi mỉm cười nói: - Tám trăm năm trước, anh và các huynh đệ ngủ trong lều vải, ngủ dưới đất là chuyện bình thường. Xem ra thời hòa bình vẫn tốt hơn thời chiến tranh rất nhiều.

Tiếu Nguyệt Dung phì cười: - Xin nhờ được không. Sau này anh không cần phải đem chuyện của tám trăm năm trước ra để so sánh. Vừa nãy nghe anh nói lão đại của anh là Ngưu Phấn, em nghĩ hai người kia chắc tưởng anh nói đùa. Còn người khác nghe thấy, chỉ sợ lại cho rằng thần kinh của anh….

Nói tới đây thì dừng lại, nhìn sắc mặt của Lâm Dật Phi, thấp giọng nói: - Xin lỗi.

- Em nói không sai. Lâm Dật Phi cười: - Chuyện đã qua thì cho nó qua, ngày mai vẫn còn tiếp diễn. Em vào nhà đi, anh cũng nên trở về nhà trọ sớm.

Tiếu Nguyệt Dung giơ tay kéo áo của người thiếu niên, khuôn mặt hơi đỏ: - Anh còn chưa ăn cơm mà. Nếu không anh lên nhà uống nước, đợi em nấu cơm xong rồi ăn cùng luôn. Coi như…Coi như cảm ơn anh đã trượng nghĩa ra tay, coi như là một bữa tiệc bái sư.

Nhìn ánh mắt chờ đợi của người thiếu nữ, Lâm Dật Phi hơi do dự, rốt cuộc mỉm cười nói: - Cũng tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK