Phòng Minh Viễn lớn tiếng hỏi:
– Cô ta là mối nghi ngờ lớn nhất, chúng ta cứ hỏi cô ta là sẽ có manh mối thôi.
Đột nhiên thấy ánh mắt Chương Long Châu hơi kì lạ thì cậu không nhịn được nói:
– Cảnh quan Chương, tôi nói sai gì sao?
– Phong Tuyết Quân mất tích rồi.
Long Nghị vẫn luôn yên lặng ngồi xem tư liệu dừng lại, ngẩng đầu lên nói:
– Khi chúng tôi nhận được tin và phái mấy người đến hiện trường thì bọn họ chỉ bận rộn chụp ảnh lấy chứng cứ. Lúc đó bọn họ không lưu ý đến điều này, đến khi chúng tôi phát hiện ra máy nghe trộm, nghĩ đến điều này thì Phong Tuyết Quân đã biến mất rồi. Có thể nói là khi chúng tôi đến thì cô ấy đã không ở đó vì theo như nhân viên phục vụ trong quán cà phê nhớ lại thì sau khi Phong Tuyết Quân kêu lên thất thanh sợ hãi liền chạy ra khỏi quán, không biết sau đó thì sao.
– Không thấy sao?
Lâm Dật Phi nhíu mày:
– Các anh xác định cô ấy không đến chỗ khác chứ?
– Chúng tôi tới nơi cô ấy học và ở, liên lạc với tất cả bạn bè, thiếu chút nữa là hỏi đến Phòng Nhân Viễn thôi.
Long Nghị thở dài nói:
– Nhà cô ấy không phải là ở thành phố Giang Nguyên mà là ở một tỉnh rất xa phía Tây Bắc.
Long Nghị vừa nói vừa vỗ vỗ vào tư liệu trong tay:
– Tôi xem tư liệu về cô ấy nhưng ngoài việc cô ấy kết giao với mấy người bạn trai ra thì tư liệu hiện giờ của chúng ta rất thiếu thốn. Hiện chúng tôi đã thông báo với cảnh sát địa phương, bảo bọn họ lưu ý một chút. Chúng tôi vốn nghĩ cô ấy là người không quan trọng lắm nhưng hiện giờ nghĩ lại cũng thấy rất khả nghi.
Chương Long Châu nhìn Lâm Dật Phi:
– Hiện giờ cậu biết lý do tôi tìm cậu rồi chứ?
– Các anh nghĩ tôi quen Phong Tuyết Quân nên muốn tôi cung cấp hành tung ngày thường của cô ấy à?
Hắn có chút cười khổ nói:
– Nếu như vậy thì e là khiến các anh thất vọng rồi, vì tôi chẳng biết gì về cái này cả.
– Đây chỉ là một lý do.
Chương Long Châu lắc đầu nói:
– Cậu có thể nhớ ra những chỗ cô ấy hay đi thì tốt nhưng nếu như cô ấy cố ý trốn đi thì chắc là những chỗ đó không có đâu. Lý do chính chúng tôi tìm cậu đến đây là muốn biết tại sao nghi phạm lại muốn giết Uông Tử Hào.
Nhất thời Phòng Minh Viễn vẫn chưa hồi phục tinh thần, tưởng là Chương Long Châu nghi ngờ Lâm Dật Phi có liên quan gì đến nghi phạm nhưng Đàm Giai Giai lại hưng phấn nói:
– Không sai, nếu như nghi phạm đã cài máy nghe trộm thì chắc chắn là muốn biết rốt cuộc Uông Tử Hào và huấn luyện viên Lâm nói cái gì. Gã nôn nóng muốn giết Uông Tử Hào để diệt khẩu, hiển nhiên là gã cảm thấy Uông Tử Hào đã nói chuyện không nên nói mà huấn luyện viên Lâm lại nghe được chút gì đó.
Chương Long Châu khen ngợi gật đầu:
– Dật Phi, vậy nên tôi muốn cậu nói với chúng tôi tình hình lúc đó, xem thử chúng ta có để sót manh mối nào đó không.
Trong lòng Lâm Dật Phi vừa động, chậm rãi nói:
– Mục đích Uông Tử Hào tìm tôi rất đơn giản, muốn hòa giải chỉ là cái cớ bên ngoài, mục đích thật của cậu ta là muốn lấy khối ngọc Loan Phượng Thanh Minh từ tôi.
– Loan Phượng Thanh Minh?
Chương Long Châu nhướng mày:
– Đó là ngọc gì vậy? Sao cậu ta lại muốn từ cậu?
Anh ta quay lại nhìn Long Nghị một cái, thấy anh ta cũng lắc đầu.
– Tôi cũng chưa từng nghe nói về loại ngọc này.
Thực ra không chỉ Chương Long Châu, trừ Lâm Dật phi ra thì ai cũng mờ mịt.
– Dật Phi, cậu có thể giải thích kĩ hơn cho chúng tôi không?
Long Nghị hỏi.
– Đó là một khối ngọc cổ, vốn có một truyền thuyết rất đẹp…
Trong ánh mắt Lâm Dật Phi hiện vẻ tưởng nhớ:
– Chắc mọi người có biết truyền thuyết về Tiêu Sử cưỡi rồng, Lộng Ngọc cưỡi phượng chứ?
Tất cả mọi người đều gật đầu, Tiêu Sử thổi tiêu rất giỏi, khiến chim phượng hót, Tần Mục Công lấy Lộng Ngọc làm vợ. làm lầu phượng, dạy Lộng Ngọc thổi tiêu, khiến tất cả chim phượng đều tụ hội đến. Lộng Ngọc cưỡi phượng, Tiêu Sử cưỡi rồng, cả hai vợ chồng cùng bay về trời. Đây là một câu chuyện thần thoại đẹp mà rất nhiều người đều biết.
– Trong truyền thuyết thì Loan Phượng Thanh Minh chính là tín vật đính ước Tiêu Sử tặng cho Lộng Ngọc.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Sau khi lưu lạc đến dân gian thì lưu truyền nói chỉ cần người con trai tặng khối ngọc này cho người con gái trong lòng thì hai người sẽ bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm.
– Vô căn cứ, vớ vẩn.
Long Nghị than thở một câu nhưng ánh mắt Chương Long Châu lại sáng lên:
– Tiêu Sử là nhân vật thời Xuân Thu, nói vậy thì khối ngọc này cũng có lịch sử lâu dài, nói cách khác thì có giá trị sưu tầm rất cao?
Gần đây anh ta luôn điều tra về các vụ buôn lậu đồ cổ nên cũng biết một chút về những thứ này, chỉ biết rằng có thể khiến cho những phần tử phạm tội chó cùng rứt giậu thì chắc chắn là có lợi nhuận rất cao.
– Có thể nói như vậy.
Thần sắc Lâm Dật Phi ảm đạm, bản thân mình cũng từng nhìn qua khối ngọc này, vốn là một lời chúc phúc, tuy tâm ý năm đó của hắn là tốt nhưng cách làm lại chưa chắc đã đúng. Trong mắt của đám người Chương Long Châu, giá trị của ngọc đương nhiên là đáng quan tâm nhưng họ không biết rằng lời chúc phúc của khối ngọc này trong mắt của một số người lại có một vị trí rất quan trọng.
– Cậu ta muốn gì từ cậu? Cái gì mà Loan Phượng Thanh Minh chứ.
Long Nghị hỏi:
– Chẳng lẽ trong tay cậu có? Sao cậu ta lại muốn một khối ngọc quý giá như vậy từ cậu chứ? Cậu ta có lý do gì sao?
Anh ta nói đến đây thì đứng dậy lấy hồ sơ ra lật lật, nhìn Chương Long Châu với ánh mắt nghi hoặc.
Chương Long Châu chậm rãi lắc đầu. Long Nghị có giúp anh ta phá vụ án buôn lậu đồ cổ, anh ta biết trong cuốn hồ sơ có ghi chép chi tiết những đồ cổ bị trộm mất nhưng hồ sơ này anh ta đã thuộc làu, không cần xem cũng biết trong đó không viết gì về Loan Phượng Thanh Minh gì cả.
– Tôi không có.
Lâm Dật Phi lắc đầu nói:
– Tôi cũng không hiểu tại sao cậu ta lại muốn nó từ tôi.
– Lúc trước cậu có đưa cho Phong Tuyết Quân một túi đồ, có phải trong đó có Loan Phượng Thanh Minh không?
Chương Long Châu vẫn còn nhớ một chút về cái này hoặc có thể nói là trước giờ anh ta chưa hề quên.
– Cho dù trong đó có thì…
Lâm Dật Phi trầm tư nói:
– Người mà cậu ta cần tìm là Phong Tuyết Quân chứ không phải tôi. Cảnh quan Chương, anh biết trong đó có gì à?
– Sao tôi biết được.
Chương Long Châu không nhịn được cười nói:
– Đến khi tôi biết có túi đồ kia thì đã là chuyện của một tháng sau rồi. Cậu đừng nói với tôi là cậu chưa từng mở cái túi đó ra nhé.
Long Nghị thấy Lâm Dật Phi yên lặng không nói gì thì cũng có chút bất mãn nói:
– Dật Phi, mặc dù chúng tôi biết là cậu đương nhiên cũng muốn có**, nhưng sự việc hiện giờ quan trọng lắm rồi, cậu có thể nhớ lại tỉ mỉ hơn chút không?
Chương Long Châu phất tay ra ý dừng lại:
– Mấy tháng trước Dật Phi bị tai nạn một lần, chắc là không nhớ được một số chuyện.
– Mất trí nhớ?
Long Nghị thất thanh hỏi:
– Vậy…vậy tôi xin lỗi về những điều tôi vừa nói.
Mất trí nhớ? Lâm Dật Phi cười khổ nói:
– Cảm ơn cảnh quan Chương đã thông cảm.
Tại sao Uông Tử Hào lại muốn Loan Phượng Thanh Minh từ hắn chứ? Lúc ở quán cà phê hắn cũng nghĩ qua rồi nhưng vẫn không bắt được điểm mấu chốt:
– Tôi cảm thấy thật xấu hổ vì không giúp gì được gì cho các anh.