Điều này cũng có quan hệ với thói quen sinh hoạt của mỗi người, ví dụ như anh giải thích với một người mà cả đời chỉ thắp đèn dầu rằng có một thứ có thể phát sáng, không cần dầu cũng có thể sáng được thì ý nghĩ đầu tiên của anh ta chính là không tin tưởng, còn tưởng là anh đang đùa. Nhưng khi anh ta nhìn thấy bóng đèn thì không chừng còn tưởng là bảo bối nữa. Cũng giống như vậy, do Nhan Phi Hoa tự xuyên qua tám trăm năm sau nên đương nhiên cũng tưởng là Tiêu Biệt Ly giống như vậy, hơn nữa còn không phát hiện ra thi thể của Tiêu Biệt Ly mà võ công của Lâm Dật Phi lại rất thấp.
– Hiện giờ không chỉ có anh ấy có thể tùy ý ra vào mê cung độ kiếp mà anh cũng có thể ra được, nói vậy thì anh cũng biết sự huyền bí của mê cung độ kiếp sao?
Ánh mắt Nhan Phi Hoa ngưng đọng, thoáng nhìn mặt Lâm Dật Phi.
Lâm Dật Phi trầm mặc một lúc lâu:
– Nói vậy thì cô cũng biết mối quan hệ giữa tôi và Tiêu Biệt Ly rồi mới đến Giang Nguyên, tất cả mọi chuyện đều là do cô sắp đặt. Lẽ nào hôm nay cô gặp tôi là muốn ép tôi đến mê cung độ kiếp tìm bảo bối sao?
– Bảo bối?
Đột nhiên Nhan Phi Hoa mỉm cười, dường như cô nghe được một chuyện vô cùng buồn cười, chỉ cười rung cả người, một lúc lâu sau mới nói:
– Chẳng lẽ Tiêu Biệt Ly cũng nghĩ tôi như vậy?
Cô thấy Lâm Dật Phi không đáp thì chỉ khoát tay:
– Anh có biết là trong ba năm nay, tất cả của cái đối với tôi mà nói được coi là gì không? Đó chẳng qua chỉ là những con số, bố vợ tương lai Bách Lý Hùng của anh cũng được coi là có tiền nhưng so với tôi thì tôi có thể khiến ông ấy không xu dích túi một cách dễ dàng.
Lâm Dật Phi im lặng, hắn biết Nhan Phi Hoa chắc chắn không nói khoác.
– Tôi chỉ muốn biết chuyện của năm đó, tại sao lại có chuyện như vậy?
Nhan Phi Hoa nhìn Lâm Dật Phi chằm chằm:
– Tôi tin chắc chắn Tiêu Biệt Ly cũng muốn biết, lẽ nào anh ấy lần lữa không chịu gặp tôi là do có nỗi khổ tâm?
– Có lẽ anh ấy cảm thấy việc truy cứu chuyện đã qua cũng không còn ý nghĩa gì nữa chăng?
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng.
– Không đâu.
Đột nhiên Nhan Phi Hoa đứng dậy, dứt khoát nói:
– Tôi không tin, nếu như anh gặp Tiêu Biệt Ly thì bảo anh ấy đến Nhật Bản tìm tôi, tôi sẽ nói cho anh ấy biết một chuyện rất quan trọng đối với anh ấy.
– Nếu như anh ấy không đi thì sao?
Lâm Dật Phi hỏi:
– Lẽ nào cô cũng giống lần này, nhất định phải ép anh ấy?
– Anh ấy sẽ đi.
Nhan Phi Hoa đã đi xa, vứt lại một câu:
– Nếu như anh ấy không đi thì sẽ phải hối hận cả đời.
Miếu Nhạc Vương trải qua các thời kì chính là nơi tưởng niệm vị anh hùng dân tộc Nhạc Phi, năm đó Nhạc Phi bị triều đình lấy tội danh là “mạc tu hữu” sát hại, bọn lính canh ngục thì sắp đặt việc sống chết dựa theo ngoài chế độ, cõng di thể Nhạc Phi chôn vào một bụi rậm ven đường. Hai mươi mốt năm sau, Tống Hiếu Tông giải tội cho Nhạc Phi, tìm ra di thể rồi lại tổ chức chôn cất một cách long trọng, cũng chính là miếu Nhạc Vương hiện nay. Trải qua sự thay đổi của các triều đại, tinh thần trung liệt lan xa, khí tiết chính trực lưu truyền, trải qua việc xây dựng lại vào thời Minh Thanh, mặc dù hiện nay không thể thấy được nguyên trạng ban đầu nhưng cũng thể hiện được sự tưởng nhớ, kính trọng và ngưỡng mộ của nhân dân đối với vị anh hùng này.
Trong miếu có lời tựa của các danh nhân, ví dụ như là tinh trung báo quốc, tâm chiêu thiên nhật, đổ máu vì sự nghiệp chính nghĩa, chính khí trường tồn. Có lẽ mọi người cảm thấy chỉ những câu chữ này mới có thể khắc họa được sự can đảm của Nhạc Vũ Mục. Ai vừa đến ngôi miếu trang nghiêm này cũng vô thức bước chậm lại, nhỏ giọng để thể hiện sự tôn kính đối với Nhạc nguyên soái đã bảo vệ đất nước từ tám trăm năm trước.
– Chính tà từ xưa đến nay như nước với nửa, chê khen đến giờ mới rõ?
Lâm Dật Phi nhìn đôi câu đối, thì thào tự nói, bước vào cửa khuyết chính là vườn mộ của Nhạc Phi, trên mộ Nhạc Phi khắc mấy chữ “Tống Nhạc ngạc vương mộ”, bên trái là mộ của Nhạc Vân, bên trên có khắc mấy chữ “Tống kế trung hậu Nhạc Vân mộ”. Đôi câu đối mà Lâm Dật Phi đọc chính là đôi câu đối nhìn thẳng vào tuyên khắc trước mộ.
– Chê khen đến nay mới rõ?
Lâm Dật Phi đứng đây thì thào, cười khổ trong lòng, nếu như hiện nay có thể phân biệt được thật giả thì sao những lời bàn xằng bậy này ngày nay vẫn xuất hiện. Nhưng ngày đó Nhạc nguyên soái thúc ngựa đâm thương, chống lại quân Kim chỉ là muốn đem lại non sông tươi đẹp cho chúng ta, bao gồm cả tất cả thủ hạ và bản thân mình. Cũng như vậy, ai có thể quản được chuyện thị phi hậu nhân nói chứ? Nếu như là nhìn trước ngó sau, bó chân bó tay thì không cần làm gì cả.
Bách Lý Băng đứng bên cạnh hắn, cung kính hành mấy lễ rồi kéo kéo ống tay áo hắn:
– Dật Phi, anh không bái tế Nhạc nguyên soái từ tám trăm năm trước sao?
Cô cố gắng nói nhỏ một chút nhưng không gọi là Nhạc Phi mà cũng gọi là Nhạc nguyên soái giống Lâm Dật Phi. Lâm Dật Phi nhìn cô một cái, cũng học cô tiến lên phía trước chắp tay một cái rồi lùi lại.
– Hình như anh không kính cẩn cho lắm.
Bách Lý Băng thấp giọng nói.
Lâm Dật Phi nhìn ngôi mộ cổ rất lâu:
– Kính cẩn hay không phụ thuộc vào có tâm hay không chứ không phụ thuộc vào hình thức.
Hắn đưa tay chỉ chỉ bốn bức tượng đồng đang quỳ của Tần Cối, Vương thị, Trương Tuấn, Vạn Sỹ Oa ở hai bên:
– Bọn họ nhìn thì có vẻ kính cẩn nhưng khó tránh khỏi trong lòng sẽ oán hận.
– Bọn họ là người giả, không giống anh.
Bách Lý Băng không kìm được bật cười nhưng lại che miệng lại ngay, nhìn bốn phía một cái.
– Nếu đã biết bọn họ là người giả thì còn đặt ở đây làm gì chứ?
Lâm Dật Phi lắc đầu nói:
– Cảnh cáo sao? Hình như mọi người không cho là vậy, hiện giờ những việc đã sai thì vẫn sai chứ không phải đến lúc tham ô hãm hại mới nghĩ đến việc đặt bốn bức tượng người bằng đồng ở đây.
– Có lẽ là do trong lòng mọi người nghĩ là ở hiền gặp lành, ác giả ác báo đó mà.
Bách Lý Băng thấp giọng nói:
– Nếu như ngay cả suy nghĩ này mà cũng không có hi vọng thì rất nhiều người sẽ thất vọng.
– Ở hiền gặp lành?
Lâm Dật Phi thì thào tự nói, vốn muốn nói nếu như thế thật thì việc Tần Cối được chết một cách yên lành thì nói sao đây? Huống hồ khi Nhạc nguyên soái nắm binh quyền trong tay sao lại bị bọn chúng động vào được, nếu nói người phải quỳ ở đây thì nên là Cao Tông mới phải nhưng đương nhiên điều này là không có khả năng. Hắn có rất nhiều điều muốn nói nhưng lời đến bên miệng lại thở dài một tiếng.
Hai người lẳng lặng bước ra ngoài vườn, Bách Lý Băng im lặng không nói gì, không biết cô đang suy nghĩ điều gì. Lâm Dật Phi nhìn cô, thấp giọng hỏi:
– Em nghĩ gì vậy? Hình như không được vui cho lắm.
– Không phải là không vui.
Bách Lý Băng cắn môi nhưng lại thể hiện rõ là đang có tâm sự.
Sau khi Nhan Phi Hoa đi cũng không còn xuất hiện nữa nhưng Lâm Dật Phi lại ngồi ở đó cả một đêm, cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao giống cô. Ánh trăng sáng vằng vặc nhưng hắn không biết tâm trạng của mình có giống cô hay không. Đột nhiên hắn phát hiện ra hình như mình không hiểu Nhan Phi Hoa đến vậy mặc dù trước đây hai người cũng quen nhau.
Có lẽ việc hiểu một người quả thực rất khó, Nhan Phi Hoa đến đây đã được ba năm, mặc dù có thể hô mưa gọi gió, hầu như không việc gì không làm được nhưng trong mắt Lâm Dật Phi thì cô không khác gì so với năm đó, chỉ có điều cô độc hơn mà thôi. Có lẽ điều này cũng giống với những cao thủ, mục tiêu theo đuổi khi còn trẻ là đánh bại được vô số cao thủ, có thể trở thành thiên hạ đệ nhất nhưng khi một người đã đứng được trên đỉnh cao thì lại không khỏi cảm thấy cô độc, mong muốn có người khác đánh bại được mình. Còn bản thân hắn? Lúc đầu mỗi khi tỉnh lại giữa đêm hắn vẫn có cảm giác tỉnh mới là mơ, còn trong mơ mới là thật.
Trang Chu không phân biệt được mình là bướm hay là chính bản thân mình, lẽ nào cũng là do xuyên không? Lâm Dật Phi nghĩ đến đây thì không khỏi cười khổ. Khi hắn móc điện thoại ra gọi điện cho Bách Lý Băng thì đã là rạng sáng, rất nhiều người vẫn còn đang ngủ ngon giấc. Hắn quyết định nếu như Bách Lý Băng tắt máy thì cứ để cho chuyện này trôi qua, không bao giờ nhắc đến nữa, nếu như Bách Lý Băng nghe máy thì hắn sẽ kể đầu đuôi mọi chuyện cho cô nghe một cách tường tận.
Một mình Nhan Phi Hoa cất giấu bí mật quá lâu, trong ba năm mà không có ai để dốc bầu tâm sự, cũng chẳng có ai tin tưởng, cũng có thể là do cô không thèm nói cùng ai, có thể cô quá cô độ, cũng có thể cô ta tới đây là muốn tìm người để nói ra. Còn bản thân mình thì sao đây? Hiện giờ mình gọi điện cho Bách Lý Băng có phải là cũng như vậy không?