Mục lục
Ông bố thiếu soái - Hạng Tư Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao… Sao lại thế được?”



Người đàn ông trung niên nhà họ Triệu đang rất hống hách, nhưng bây giờ lập tức tái nhợt mặt mày. Những năm trăm người, không phải là năm trăm con kiến, sao lại bị tiêu diệt trong một thời gian ngắn như thế được.



Giờ phút này, trong mắt Hà Nham Ung cũng hiện lên sự kiêng kỵ. Nếu lúc trước Hạng Tư Thành chỉ thể hiện ra năng lực cá nhân, vậy thì vụ việc vừa rồi đủ để chứng minh rằng phía sau Hạng Tư Thành có một thế lực lớn mạnh.



“Cậu nhóc, cậu nhất quyết phải làm kẻ địch với nhà họ Hà sao?”



“Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện làm kẻ địch với các người, nhưng các người lại không ngừng lấn ép tôi!”



Hạng Tư Thành chậm rãi lắc đầu: “Phải rồi, sửa lại một lỗi sai trong câu nói của ông nhé”.



Anh khinh miệt nhìn Hà Nham Ung: “Làm kẻ địch? Ông chưa xứng tầm!”



“Kẻ dám làm hại vợ con tôi, ngàn lần chết cũng khó mà chuộc tội!”



“Hôm nay chính là ngày các người phải chuộc tội cho những sai lầm mà các người đã gây ra”.



Giọng nói của Hạng Tư Thành lạnh lẽo và rùng rợn như gió rét tháng mười.



Nghĩ tới hình ảnh Yên Nhi đang hôn mê, bên dưới khuôn mặt bình tĩnh của Hạng Tư Thành là một ngọn núi lửa đang phun trào.



“Anh… Anh đừng có quá đáng!”



Hà Tư Thu đột nhiên đứng ra chỉ vào Hạng Tư Thành, nói với vẻ căm phẫn.



“Quá đáng!”



“Lúc bắt cóc và làm hại người vô tội, các người có nghĩ là mình quá đáng không?”



“Lúc thuê người ức hiếp phụ nữ trẻ em, các người có nghĩ là mình quá đáng không?”



“Nếu Hạng Tư Thành này chỉ là người bình thường, vậy thì bây giờ gia đình tôi đã chết mất xác trong rừng sâu mà không một ai hay biết, các người có từng nghĩ tới chuyện ấy là quá đáng không?!”



Ba câu chất vấn, ba câu đánh thẳng vào trái tim.



Hà Tư Thu tái mặt đi, cô ta nhìn Hà Nham Ung với vẻ mặt không thể tin nổi: “Ông nội, anh ta nói thế là có ý gì?”



“Chúng ta… Chúng ta chưa từng làm những chuyện ấy, có đúng không?”



Sắc mặt của Hà Nham Ung cực độ âm trầm. Ngoài một vài người trong nhà họ Hà ra thì không ai biết chuyện ấy hết. Ông ta không để ý tới câu hỏi của cháu gái mình, quát lạnh một tiếng: “Oắt con, tao biết mày có chút tài vặt”.



“Nhưng dựa vào đó mà muốn thắng nhà họ Hà thì hão huyền quá rồi đấy!”



“Ông già này sẽ cho mày biết, nhà họ Hà tung hoành ở thành phố Vịnh mấy chục năm không phải chỉ nhờ vào cái danh hão!”



Hạng Tư Thành hờ hững cười một tiếng: “Không phải tôi coi thường ông, nhưng ở trước mặt tôi, ông chỉ là rác rưởi mà thôi!”



“Mày…”



“Vậy thì tao sẽ cho mày thấy sự lợi hại của nhà họ Hà!”



“Hạ lệnh, tất cả mọi người…”



Ông ta còn chưa dứt lời thì quản gia lại chạy vào, sắc mặt còn khó coi hơn cả lúc trước, thậm chí đến cả giọng nói cũng run rẩy: “Ông chủ, không hay rồi! Bên ngoài có rất nhiều người đang bao vây chúng ta”.



“Cái gì?!”



Mặt đất rung lên!



Như thiên quân vạn mã kéo tới, tiếng kêu giết xộc lên tận trời xanh.



Trăm người!



Ngàn người!



Chục ngàn người!



Những tiếng hô hào đếm không xuể, mang theo khí thế sắt thép, đánh thẳng vào trái tim người ta.



Những người lính từng chinh chiến nơi sa trường ấy mang theo khí phách ngút trời, đám khách khứa quen sống trong sự an nhàn sung sướng đều chấn động không thôi, đôi chân mềm oặt ra, suýt thì quỳ xuống đất.



Những bóng đen bên ngoài lần lượt ngã gục, thay vào đó là những người lính ngụy trang.



Sau đó, Đường Tu dẫn đầu bước vào.



“Đường Tu! Anh làm thế là có ý gì?”



Hà Nham Ung phẫn nộ quát lên: “Bộ đội biên phòng các anh chỉ có tư cách bảo vệ sự an toàn của thành phố Vịnh, ai cho phép các anh tự động dẫn quân vào nội thành thành phố?!”



“Tôi phải gọi điện cho thành chủ, tố cáo anh tội lạm dụng chức quyền”.



“Không cần gọi!”



Đường Tu cười lạnh một tiếng: “Bởi vì nhận hối lộ của ông nên thành chủ của thành phố Vịnh đã bị cách chức, đang bị bộ đội biên phòng tiến hành giam giữ!”



“Hiện tại, người cầm quyền hành chính lớn nhất trong thành phố Vịnh lúc này…”



Vừa nói, ông ta vừa cung kính cúi người với Hạng Tư Thành: “Chính là anh ấy, thiếu soái Hạng!”



“Thiếu soái!”



“Tổng chỉ huy bộ đội biên phòng Đường Tu đã tập hợp mười ngàn quân với vũ trang đầy đủ, xin chờ lệnh của anh!”



Hà Nham Ung sửng sốt, trong mắt không còn sự sắc bén như vừa rồi nữa. Ông ta ngồi phịch xuống xe lăn, ánh mắt hơi đờ đẫn.



Quả thật nhà họ Hà rất lợi hại, nhưng có lợi hại đến mấy thì cũng đâu thể là đối thủ của quân đội được trang bị súng ống đầy đủ được?



Thiếu soái? Thiếu soái?



Ông ta cẩn thận suy ngẫm về cách xưng hô này. Bất chợt, như nghĩ tới điều gì đó, ông ta quay đầu lại một cách cứng ngắc, nhìn vào khuôn mặt trẻ tuổi ấy.



Ông ta từng nghe nói có một chiến thần bất bại được phong làm thiếu soái, trấn thủ biên cương, thống trị bốn phương.



Nhắc đến thiếu soái, ngay cả một nhân vật có tiếng mà ông ta phải ngước nhìn cũng thể hiện ra sự cung kính.



Mà lúc trước nhân vật có tiếng ấy từng vô tình nhắc tới mấy chữ, lúc này mấy chữ ấy như vang vọng bên tai.



“Có cậu ấy thì đất nước sẽ được yên ổn!”



“Thì ra là thế! Thì ra là thế!”



Sau khi biết thân phận thực sự của Hạng Tư Thành, Hà Nham Ung bỗng nở nụ cười thê lương, tia sáng trong mắt dần tắt ngấm.



Chuyện đã đến nước này, ông ta biết mình không thể cứu vãn được nữa.



Cho dù ông ta có tài giỏi đến mấy thì suy cho cùng cũng chỉ là một thương nhân.



Từ cổ chí kim, thương nhân không đấu với quan lại, huống chi Hạng Tư Thành còn là người khống chế lực lượng quân đội.



Hạng Tư Thành đứng lên, nhìn vị vua cá cược từng oai phong một đời ấy, thản nhiên nói: “Rốt cuộc mảnh đất ấy có bí mật gì mà lại quan trọng với ông đến thế?”



Hà Nham Ung cười khổ một tiếng: “Mảnh đất ấy liên quan đến một bí mật lớn, cho dù cậu là thiếu soái, có quyền lực vô biên, nhưng nếu tiếp xúc quá nhiều thì cũng sẽ tự chuốc họa vào người!”



“Bởi vì bí mật ấy liên quan đến một nhân vật có máu mặt ở thủ đô”.



“Nếu tôi nói cho cậu biết, cậu có thể cho nhà họ Hà một con đường sống không?”



Hạng Tư Thành lắc đầu: “Không có ông, tôi vẫn sẽ điều tra ra!”



“Vậy phải làm sao cậu mới chịu tha cho nhà họ Hà? Ai làm người nấy chịu, những người khác là vô tội!”



“Hướng mặt về phía Bắc, quỳ xuống! Xin lỗi vợ con tôi!”



Hạng Tư Thành lạnh lùng nói.



Sắc mặt của Hà Nham Ung tái nhợt đi. Ông ta cầm lấy con dao gọt trái cây mà Hạng Tư Thành đặt trên bàn, đâm thẳng vào trái tim mình khi mà tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng gì.



Phụt!



Máu tươi phun ra, Hà Tư Thu hốt hoảng chạy tới đỡ ông ta, nước mắt tuôn ra như mưa: “Ông nội… Ông nội, ông đừng làm cháu sợ!”



Hà Nham Ung xua tay, nhìn thẳng vào Hạng Tư Thành: “Cả đời này, Hà Nham Ung chưa bao giờ quỳ xuống cầu xin người khác”.



“Chọc vào người không chọc vào nổi, bị phạt là đúng! Tôi sẵn sàng lấy hơn một nửa tài sản nhà họ Hà, cộng thêm cái mạng già này, xin cậu tha cho những người vô tội trong nhà họ Hà, có được không?”



Hạng Tư Thành nhìn ông ta bằng ánh mắt phức tạp, anh yên lặng vài giây, sau đó khẽ gật đầu.



Vốn anh cũng không muốn làm liên lụy đến người vô tội, kẻ đầu sỏ đã chết, vậy thì vụ việc này kết thúc ở đây thôi.



Thấy anh gật đầu, đôi mắt của Hà Nham Ung sáng lên. Hơi thở của ông ta bỗng trở nên dồn dập, sắc mặt hồng hào, như thể hồi quang phản chiếu: “Cám… Cám ơn!”



“Trước khi chết, tôi khuyên cậu một câu, tuyệt… tuyệt đối đừng có ý đồ với mảnh đất ấy, ngay cả… ngay cả cậu cũng không thể thừa nhận nổi bí mật liên quan đến nó đâu!”



Nói xong câu ấy, ông ta chậm rãi quay đầu lại nhìn Hà Tư Thu, trong ánh mắt có sự ảm đạm, có sự thương xót, cũng có cả hối hận.



“Tiểu… Tiểu Thu, sau này ông giao nhà họ Hà cho cháu!”



Dứt lời, ông ta ngoẹo đầu đi, trút hơi thở cuối cùng.



“Ông nội!”



Tiếng khóc đau đớn vang lên tận trời cao.



Rốt cuộc vào ngày thượng thọ trăm tuổi, vua cá cược từng xưng bá thành phố Vịnh suốt nửa đời thế kỷ cũng ra đi vĩnh viễn.



- ---------------------------

Dưới gót sắt của Hạng Tư Thành, gia tộc chuyên về cá cược từng hưng thịnh một thời sụp đổ trong sự thê lương.
Nhưng Hạng Tư Thành không cảm thấy thương hại chút nào, ngay từ khi bọn họ dám chọc tới anh, hủy diệt đã là kết quả tất yếu rồi.
Quay về khu biệt thự, Đường Tu cung kính mở miệng: “Đã tìm thấy người mà anh cần rồi”.
Thôn Tiểu Hà nằm ở vùng ngoại thành của thành phố Vịnh.

Trong cái thành phố Vịnh tấc đất tấc vàng, nơi này vẫn giữ nguyên cuộc sống nông thôn bình thường, không giàu có thịnh vượng, chỉ giản dị tự nhiên.
Hôm nay, cuộc sống yên bình của thôn Tiểu Hà bị phá vỡ.

Cùng với những tiếng uỳnh uỳnh đinh tai, mười mấy chiếc máy ủi nằm ngang ở cửa thôn, giằng co với vô số thôn dân cầm thuổng sắt gậy gộc, tình thế căng thẳng tột độ.
“Tôi cho các người một tiếng đồng hồ cuối cùng”.
“Nếu không, tôi sẽ hạ lệnh cho máy xúc san bằng cái thôn này, ai dám ngăn cản, thằng này không nể mặt đâu nhé!”

“Đây là nơi chúng tôi sinh sống từ thế hệ này qua thế hệ khác, chúng tôi sẽ không để các người tùy tiện phá hủy đâu!”
“Mua nhà với giá của đất hoang, chúng tôi tuyệt đối không đồng ý!”
Trong mắt gã đầu trọc hiện lên sát ý hung tợn.

Gã không nói gì nữa, nhảy xuống máy xúc ngay.

Một người đàn ông đội mũ bảo hộ lao động bước tới: “Anh hai, làm sao bây giờ, trông lũ dân đen này khó chơi đấy”.
“Một tiếng sau, anh cóc cần biết dưới bánh xe sẽ là nhà hay là người”.
“Nhưng chúng ta làm như thế… thì khác nào giết người?”
“Hiện tại cứ bấm đồng hồ đi, hết giờ là cứ thế ủi máy qua!”
Bầu không khí ở cửa thôn ngày một căng thẳng, mà trong trạm y tế thôn cách đó không xa, một ông lão râu tóc bạc phơ mặc chiếc áo blouse trắng cũ đang châm cứu cho một bệnh nhân có cục bướu ở cổ.

Đằng sau ông ấy là bảy, tám người xếp hàng, trên cổ của bọn họ đều có những cục bướu lớn nhỏ khác nhau.
Bà lão đang được chữa bệnh bày tỏ lòng biết ơn: “Không biết từ khi nào mà thôn chúng ta lại có nhiều người bị bướu cổ như thế.

Chúng tôi tới bệnh viện khám, họ nói là chúng tôi ăn thứ gì đó không sạch sẽ, muốn chữa khỏi thì phải có mấy trăm ngàn.

Nhưng người dân ở nông thôn như chúng tôi lấy đâu ra nhiều tiền như thế, chỉ có thể bấm bụng chịu đựng, khi nào đau quá không chịu nổi mới uống thuốc giảm đau”.
“May mà gặp được ông, những thôn dân được ông chữa cho đều nói là bướu trên cổ bọn họ đang dần biến mất, hơn nữa cũng không còn đau nữa, ông đúng là thần y!”
“Tôi đã châm cứu xong rồi, bà về nhà chú ý nghỉ ngơi, một tuần sau bệnh cường giáp này sẽ khỏi thôi”.
Phía sau Đào Xá có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.

Cô ta cầm khăn đưa cho Đào Xá, quan tâm nói: “Ông nội, ông đã khám cho năm bệnh nhân liền rồi, nghỉ ngơi một lát đi đã”.
Bệnh nhân tiếp theo vừa nằm xuống, Đào Xá đang định châm cứu thì tiếng vang uỳnh uỳnh vọng tới, bàn tay cầm kim run lên, suýt thì đâm nhầm chỗ.
Ông ta nhíu chặt lông mày, nhìn về phía có tiếng vang rồi lẩm bẩm nói: “Bên ngoài ồn áo quá!”
Người lớn tuổi làm nghề y đều có thể xưng là thầy.
Đào Xá hoàn toàn xứng đáng với cách xưng hô ấy.
Đào Thiến Thiến đã chú ý tới anh từ lâu rồi.

Thân hình hơi gầy, không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, mặc dù có thể cảm nhận ra được sự uy nghiêm trên người anh, nhưng không kém phần lễ phép, vậy nên Đào Thiến Thiến không khỏi nhìn anh vài cái.
Nghe Hạng Tư Thành nói vậy, Đào Xá cười ha ha, nói như một người bạn đã quen biết từ lâu: “Vậy thì làm phiền cậu nhé”.
Hạng Tư Thành mỉm cười nói: “Thầy có tấm lòng y đức, tôi vô cùng bội phục”.
“Nhưng xin thầy cứ yên tâm, tôi đi một lát rồi sẽ quay lại ngay”.
Đột nhiên, Đào Thiến Thiến cất tiếng nói, cô ta chớp mắt, mang theo sự chờ mong.
Đào Xá gật đầu: “Đi đi!”
“Trên mặt tôi có hoa à?”
Đột nhiên, Hạng Tư Thành mở miệng nói.

Đào Thiến Thiến đỏ bừng mặt, vội vàng nhìn sang nơi khác.

Sau đó, cô ta lại lấy can đảm hỏi: “Anh cũng tới tìm ông nội tôi khám bệnh à?”
“Vậy thì vì sao anh không nói với ông nội?”
“Bệnh nhân của tôi là bệnh nhân, nhưng những người dân đang xếp hàng cũng là bệnh nhân”.
“Hì hì, trông anh còn trẻ mà hiểu lý lẽ đó”..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK