“Tư Thành! Đợi đã!”
Đột nhiên, Tống Chí Đông hoàn hồn từ cơn chấn động vội vã kéo Hạng Tư Thành: “Cậu không thể giết ông ta được! Tuy rằng Hắc Ngũ gia độc ác, nhưng bối cảnh của ông ta rất đáng gờm, nghe nói có một người anh quyền cao chức trọng ở thủ đô!”
Hắc Ngũ gia dường như nắm được cọng cỏ cứu mạng: “Đúng vậy, anh trai tao là…”
Ông ta chưa nói dứt câu, ánh mắt của Hạng Tư Thành đã lạnh đi, quơ lấy dao ăn trên bàn, ánh sáng lạnh lẽo của kim loại lóe lên, Hắc Ngũ gia há miệng, nhưng phát hiện mình không nói ra được câu nào, đôi mắt cũng thoáng chốc trở nên mơ hồ, gương mặt lộ rõ thần thái khó tin. Ông ta chậm rãi ngã xuống đất, không còn hơi thở.
Hạng Tư Thành lạnh lùng nhìn cái xác của ông ta: “Mượn câu nói ban nãy của ông nhé, hôm nay, cho dù là Ngọc Hoàng cũng không bảo vệ được ông!”
“Cậu… haizz!”
Tống Chí Đông thở dài một tiếng.
Hạng Tư Thành chậm rãi quay đầu, Hà Thiên Long bị anh nhìn chằm chằm thì kêu la oai oái, sợ đến mức lăn lê bò lết, sau cùng không còn đường lui, toàn thân run rẩy: “Cậu… cậu không thể giết tôi được… tôi là… tôi là cậu chủ nhà họ Hà đấy…”
Hạng Tư Thành cúi người, nhìn thẳng vào hắn ta: “Đối với tôi, thân phận cậu chủ nhà họ Hà của anh có đáng là gì?”
Hà Thiên Long đột nhiên ngộ ra, phải rồi, người này đến cả Hắc Ngũ gia cũng dám giết, thế thì đối với anh mà nói, thân phận cậu chủ nhà họ Hà của hắn ta chẳng là cái thá gì!
“Nếu anh không còn giá trị gì đáng sống, vậy thì chỉ có thể xuống dưới đó bầu bạn cùng Hắc Ngũ gia thôi!”
Nhìn ánh mắt càng lúc càng lạnh đi của Hạng Tư Thành, Hà Thiên Long run lẩy bẩy, vội vàng nói: “Tôi… tôi biết, biết lai lịch của miếng ngọc bội kia!”
Hạng Tư Thành thoáng động lòng: “Nói!”
“Tôi từng nghe Hắc Ngũ gia nói rằng, miếng ngọc bội kia được một người trung niên giao cho phiên đấu giá, không cần biết đấu giá được bao nhiêu tiền, người này cũng không lấy một xu, đồng thời còn nói rằng, nếu người đấu giá miếng ngọc bội này muốn tìm ông ấy thì hãy bảo họ đến thành phố Cẩm Châu tìm ông ấy là được!”
Thành phố Cẩm Châu ở Đông Bắc, cách Thiên Hải càng nghìn dặm!
Hạng Tư Thành lặng lẽ ghi nhớ, sau đó, anh cười lạnh: “Một tí tẹo tình báo này không đủ mua cái mạng của anh!”
“Tôi… tôi…”
Hà Thiên Long nghĩ nát óc rồi đột nhiên hô ầm lên: “À đúng rồi, mảnh đất đó! Khu biệt thự Golden River!”
“Mảnh đất đó có bí mật! Tuy rằng tôi không biết bí mật ấy là gì, nhưng ông nội từng dặn tôi, nhất định phải có được mảnh đất ấy bất chấp mọi giá, bởi vì có được mảnh đất ấy thì có thể móc nối quan hệ với thế lực đứng sau lưng Hắc Ngũ gia!”
“Tôi chỉ biết chừng này thứ thôi! Cầu xin cậu tha cho tôi, tha cho tôi đi mà!”
Hà Thiên Long không ngừng dập đầu, lúc này hắn ta đâu còn vẻ kiêu căng ngạo mạn của cậu chủ nhà họ Hà nữa, chỉ còn là một tên nô tài khom lưng nhún gối để sống sót.
“Hừ!”
Hạng Tư Thành hừ một tiếng, chuôi dao của con dao ăn hướng về phía trước, đột ngột bay ra, đập vào huyệt thái dương của Hà Thiên Long. Hà Thiên Long rên lên rồi ngất đi.
Lúc này đã vào đêm, trời cũng lạnh hơn.
Trong bãi đỗ xe rộng lớn của Thiên Lam Hải Các, các binh sĩ với đầy đủ súng ống đạn dược đang áp giải chín mươi mốt tên côn đồ bị bắt sống, ép chúng quỳ xuống đất.
Hạng Tư Thành nhìn chúng bằng ánh mắt lạnh như băng, gió đêm thổi bay vạt áo anh khiến nó bay phần phật theo cơn gió, như một bậc vương giả!
“Trên thế gian này có ba loại người, chỉ có thể kính nể chứ không thể sỉ nhục!”
“Thầy cô giáo dục nên người, bác sĩ chữa bệnh cứu người và quân nhân bảo vệ tổ quốc!”
Âm thanh vang vọng như vị thần phán xét: “Nhưng bàn tay chúng mày nhuốm đầy máu tươi của quân nhân bảo vệ tổ quốc, tội này, đến cả thần linh cũng phẫn nộ! Tội này, phải đền bù bằng tính mạng!”
Đám đông bỗng chốc hoảng loạn, thậm chí không ít người khóc lóc dập đầu xin tha!
“Thiên đạo luân hồi, hôm nay chính là lúc chúng mày đền bù tội nghiệt mà chúng mày đã phạm phải!”
“Tất cả các đồng chí, lên nòng!”
Lạch cạch!
Chín mươi mốt tiếng vang giòn giã như âm thanh rút mất linh hồn nơi địa ngục vọng lại giữa đêm đen tĩnh mịch.
“Tư Thành!”
“Cậu đừng xốc nổi thêm nữa!”
Tống Chí Đông vội vàng bước tới khuyên ngăn: “Hơn chín mươi mạng người đấy! Cho dù tội lỗi của họ nặng nề, cũng có tòa án quân sự phán xét họ! Cậu tự mình định tội như thế, những kẻ ở phía trên vốn đã nhìn chằm chằm vào cậu sẽ càng nhân cơ hội này mà gây sóng gió!”
Hạng Tư Thành nhìn ông ấy đầy u ám: “Đại ca, anh có nghe thấy không?”
Tống Chí Đông sững người: “Nghe thấy gì cơ?”
Hạng Tư Thành chỉ lên bầu trời sao: “Nghe thấy tiếng khóc gào như xé ruột xé gan của những tướng sĩ bảo vệ tổ quốc khi về đến nhà chỉ thấy hài cốt của vợ con, nghe từng tiếng thét không cam lòng của những trai tráng hi sinh trong biển lửa khi tại sao họ không thể chết trên đường xung phong!”
“Để những tên đao phủ này sống thêm một giây là thêm một giây khinh nhờn những linh hồn chiến sĩ trung thành!”
Nói xong, đôi mắt anh đột nhiên lóe sáng, giọng nói như thác đổ: “Hành hình!”
Pằng!
Chín mươi mốt phát súng vang lên, thêm chín mươi mốt ác linh cho địa ngục!
Hạng Tư Thành chậm rãi hành lễ với phương xa: “Mong, hồn quân an nghỉ!”
Xoạt!
Một trăm chín mươi tám binh sĩ đứng thẳng người, hành lễ với phương xa, giọng nói trầm đi như khúc truy điệu giữa bầu trời đêm, đồng thanh nhất loạt.
“Mong, hồn quân an nghỉ!”
Không một ai biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, khi bình minh lại rọi xuống thành phố này, Thiên Lam Hải Các từng được mọi người chú ý bị phong tỏa kín kẽ vòng trong vòng ngoài. Vì mệnh lệnh nghiêm khắc của vô số người, nơi này biến thành cấm địa không được phép bén mảng tới.
Hạng Tư Thành bị mắng hơn một tiếng đồng hồ, mắng đến khi điện thoại nóng rẫy như thể chiên được trứng gà, đầu dây bên kia cuối cùng cũng ngừng lại, sau đó là tiếng mắng khàn khàn vọng tới: “Đúng là một thằng nhóc hư đốn không làm người ta bớt lo được!”
“Trong vòng một tháng, tự mình đến thủ đô giải thích tình hình! Nếu không, ông đây cũng không bảo vệ nổi cậu!”
Cuộc gọi bị cắt ngang, Hạng Tư Thành vươn vai, không hề để tâm.
Còn tận một tháng cơ mà, vội gì! Cuộc sống cứ phải tiếp tục nhé!
Anh thức dậy và mặc quần áo nhưng rồi phát hiện ra Vân Tịnh Nhã không có trong nhà, trên bàn ăn là bữa sáng vẫn còn hơi ấm cùng một mảnh giấy.
“Công ty có việc gấp nên em lái xe đi làm trước, anh đưa Yên Nhi đi học nhé, xe điện ở dưới tầng, bên ngoài đang mưa, chú ý mặc áo mưa cho Yên Nhi.”
Ngáp dài một cái, Hạng Tư Thành cất tiếng hỏi: “Yên Nhi, con ăn sáng chưa?”
Vân Yên Nhi nhìn anh bằng đôi mắt to nhưng u ám: “Bố à, bố mà còn không dậy, con sẽ bị muộn học đó…”
Ờm…
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thôi được rồi, hôm nay ngủ hơi ngon một tí…
Mặc quần áo và khoác áo mưa cho Yên Nhi xong, anh cưỡi lên chiếc xe điện cũ nát của mình, đội mưa đội gió, cuối cùng cũng đến cổng trường mầm non.
“Được giáo viên yêu thích thì đã sao? Quần áo trên người cộng hết lại cũng không đắt bằng một chiếc tất của con!”
“Thế nên là, khi trời mưa, một số người có thể ngồi trong ô tô nghe nhạc và tận hưởng điều hòa, mà một số người chỉ có thể run rẩy trong gió lạnh, thậm chí còn bị tạt nước bẩn đầy người!”
Cô nhóc kia nghe thấy thế thì cực kỳ phấn khích, kiêu ngạo hất cằm với Vân Yên Nhi: “Vân Yên Nhi, nghe thấy bố tôi nói gì chưa? Cậu chính là một đứa nghèo khổ, cái gì cũng không bằng tôi!”
“Hắt nước bẩn lên người bố con cậu, đáng đời lắm! Ai bảo bố cậu không nhiều tiền như bố tôi!”
Sau đó cô nhóc này lè lưỡi làm mặt quỷ, ngả vào lòng người đàn ông kia, phấn khởi đi về phía trường mầm non.
Hạng Tư Thành nhìn về phía Vân Yên Nhi với vẻ áy náy, nhưng anh chưa kịp nói gì thì Vân Yên Nhi đã lên tiếng trước: “Bố ơi, không sao đâu, thực ra con rất thích ngồi xe điện!”
Vân Yên Nhi bị nước mưa làm ướt tóc mái khiến nó dính sát vào trán, đôi mắt to của cô bé rất lanh lợi: “Bố ơi, bố yên tâm, sau này Yên Nhi nhất định sẽ học hành thật giỏi, kiếm nhiều tiền, sau này cho bố và mẹ cũng được ngồi lên Mercedes Benz!”
Nói xong cô bé nhảy xuống xe, gạt nước mưa trên mặt rồi vui vẻ vẫy vẫy tay với Hạng Tư Thành: “Tạm biệt bố”.
Hạng Tư Thành vô cùng cảm động, có được cô con gái ngoan ngoãn và biết nghe lời thế này, còn đòi hỏi gì nữa?
Cục cưng ngoan, con ngoan ngoãn và hiểu chuyện như thế, làm sao bố có thể để con thất vọng được?
- ---------------------------